Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Cuộc thi Olympi...

2024-10-25 23:53:56

Chớp mắt một cái, còn một ngày nữa là đến cuộc thi Olympic toán học, hôm nay lên lớp cô nhận được khá nhiều lời chúc ngày mai thi tốt. Điều mà kiếp trước cô chưa từng được cảm nhận qua.

" Ngày mai thi tốt nha, Tuyết Lan..."

" Hoàng Tuyết Lan, ngày mai thi tốt nha..."

Biết bao lời chúc từ bốn người Vương Điềm Điềm, các bạn cùng lớp, đứng xung quanh cô nói.

Lúc này cảm của cô như thế nào nhỉ? Vui, một từ vui cũng không diễn tả được hết tâm trạng lúc này của cô, không ngờ sau một tháng sống lại cô lại có nhân duyên tốt như vậy.

" Các em đừng vây xung quanh em ấy như vậy, tản ra, nhanh lên, chúc nhiều quá em ấy sẽ bị áp lực đấy, biết không?" Thầy Ngô bước vào lớp thấy cảnh này liền lên tiếng giải tán đám đông.

" Em không sao ạ." Cô cười nói.

Các bạn học cũng tản ra, có nhiều bạn nghịch ngợm lè lưỡi, nháy mắt lại với cô.

" Lát lên văn phòng thầy có chuyện muốn nói. "

" Dạ."

Về chỗ ngồi yên ổn học hết tiết, cô liền lên văn phòng giáo viên gặp thầy Ngô.

" Thưa thầy, em đến rồi ạ."

" Ngày mai em cứ như bình thường phát huy nhé, về nhà nhớ chuẩn bị đầy đủ bút, giấy dự thi các thứ quan trọng cho ngày mai nha. Thầy tin ở em."

" Dạ, em sẽ cố gắng hết sức ạ."

" Được, tối nay thả lỏng tâm trạng, không phải quá căng thẳng, nhớ chưa, thầy chỉ nói vậy thôi, em về đi." Thầy Ngô biết hoàn cảnh gia đình của cô nên dặn dò cô một chút cho việc thi ngày mai.

" Dạ. Em cảm ơn thầy. "

**************

Tan học, nhóm năm người bọn cô cùng nhau ra khỏi cổng trường, tới cổng trường ba người Lâm Kiều đi về một hướng, cô và Vương Điềm Điềm đi về một hướng.

Trước khi ra về mấy người họ thay nhau cổ vũ cho ngày mai: " Cố lên, cố lên,... đại thần chúng tớ tin cậu làm được. "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghĩ tới cô có chút bật cười, người đi thi là cô không một chút lo lắng nào, trái ngược với đám người Vương Điềm Điềm lo lắng cho cô đủ thứ.

Như mọi khi, Hoàng Tuyết Lan vẫn ăn ngủ, sinh hoạt bình thường, không một chút khẩn trương cho cuộc thi ngày mai, đến giờ đi ngủ thì lên giường, tắt điện, ngủ một mạch tới sáng.

****************

Hôm nay cô thi buổi sáng, theo hẹn cô đến trường, được thầy Ngô đưa đến trường thi, trường thi hôm nay được tổ chức tại trường cao trung A. Ngôi trường cao trung top đầu tỉnh của cô, nơi mà mọi phụ huynh sơ trung đều muốn con em mình vào học sau này.

" Em vào đi, thầy ở bên ngoài chờ em, cứ phát huy như bình thường là được. " Thầy Ngô vỗ vai cô như cổ vũ, tiếp thêm động lực cho cô.

" Dạ, em biết rồi thầy. " Nói xong cô đi thẳng vào trong trường thi.

Vào trong trường, khung cảnh vẫn như vậy, vẫn như kí ức của cô năm xưa, vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ.

Đang hồi tưởng lại thì sau lưng cô có một giọng nam vang lên :" Hoàng Tuyết Lan, em cũng thi ở đây sao?"

Không biết là ai? Hình như cô không quen biết ai ở cao trung A mà.

Cô quay người lại xem là ai đang hỏi cô, hóa ra người quen, anh họ của Thẩm Minh, Thẩm Triết Hạo.

" Anh Thẩm Triết Hạo, hôm nay em thi ở đây. "

" Giấy dự thi của em đâu? Đưa anh xem, anh dẫn em đến phòng thi."

" Dạ đây ạ, cảm ơn anh." Dù biết đường đến phòng thi, cô cũng phải giả bộ không biết để tránh nghi ngờ, vì từ trước tới giờ cô chưa đến cao trung A bao giờ, giờ tự dưng thông thạo mọi ngóc ngách của trường thì có vẻ không đúng lắm.

Bước đi theo Thẩm Triết Hạo tới phòng thi, đi qua bàn hướng dẫn của trường, có một người trong nhóm lớn tiếng trêu Thẩm Triết Hạo.

" Thẩm Triết Hạo, có học muội xinh như hoa thế này, bảo sao hôm nay cậu nhiệt tình thế. " Anh ta huýt sáo trêu chọc Thẩm Triết Hạo.

" Người quen, các cậu đừng có thế, sẽ ảnh hưởng đến em ấy. " Thẩm Triết Hạo nghiêm túc nhắc nhở.

" Được, được...tiểu học muội, anh xin lỗi, anh chỉ muốn tạo không khí cho bớt căng thẳng thôi, em đừng để ý nhé. "

" Dạ, không có gì ạ." Nếu cô là thiếu nữ ngây ngô đúng với độ tuổi, chắc chắn cô cũng sẽ rụt rè, ngại ngùng, nhưng xin lỗi cô một bà cô già trong thân hình thiếu nữ sẽ không có ngại ngùng gì cả.

" Đừng để ý đến bọn họ, đi thôi."

" Dạ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cất bước chạy theo Thẩm Triết Hạo, khinh cô chân ngắn sao? Hay khoe mình chân dài, sao mà đi nhanh thế?

Cô vừa nghĩ, vừa bước nhanh đi theo, đột nhiên " Rầm. " Cô đâm vào một bức tường thịt, đầu có chút đau.

" Aaa..." Đưa tay lên che chán, chỗ bị va vào đau.

" Đi đường không nhìn sao? Có sao không?Đến nơi rồi, em vào đi. " Thẩm Triết Hạo, nhíu mày với sự bất cẩn của cô, như này sao cô có thể sống một mình được vậy?

" Em không sao, em vào đây, cảm ơn anh, hẹn gặp lại. "

" Chúc em thi tốt. "

" Dạ." Trả lời anh xong, cô bước chân vào phòng thi tìm bàn đúng số báo danh của mình ngồi xuống.

Thẩm Triết Hạo thấy cô vào phòng thi tìm được chỗ ngồi, mới quay người đi về phía bàn hướng dẫn của lớp.

Cô ngồi không bao lâu thì cũng bắt đầu thi, đợi thầy cô phát đề xong, trước tiên cô điền đẩy đủ thông tin của mình, mới bắt đầu đọc đề bài.

Thời gian làm bài 120 phút, xem qua một lượt cô mới cầm bút lên làm bài, chăm chú làm bài một lúc lâu, đến khi dừng bút ngẩng đầu lên xem đồng hồ, thời gian mới trôi qua một nửa.

Xem lại bài làm của mình một lần nữa, thấy không có gì sai sót, cô liền đứng dậy đi lên nộp bài lại cho giám thị coi thi.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người trong phòng thi, cô quay về chỗ sắp đồ đi ra khỏi phòng.

Lững thững đi ra ngoài, dưới sân trường trống không chỉ có mình cô bước đi, trông có chút cô đơn.

" Chưa hết thời gian em đã ra rồi? Em làm bài thế nào? Không phải vì việc hồi nãy làm em mất tập trung không làm được bài đó chứ?" Bước tới gần khu bàn hướng dẫn, nam sinh vừa trêu Thẩm Triết Hạo hồi nãy tinh mắt nhìn thấy cô, liền vội vàng hỏi.

" Làm bài tốt chứ?" Thẩm Triết Hạo ung dung lên tiếng hỏi, hắn có nghe em họ suốt ngày khen ngợi học thần ở lớp em ấy, được em họ hắn khen như vậy chắc chắn sẽ không đến nỗi nào đi.

" Cũng được ạ, em đi trước đây, thầy giáo em đang đợi bên ngoài. " Cô khiêm tốn trả lời.

" Được, gặp lại sau." Thẩm Triết Hạo lên tiếng.

" Bye bye tiểu học muội."

" Bye."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0