Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Nhóm năm người.

2024-10-25 23:53:56

Tiễn cả nhóm ra về, cô đóng cửa quay vào nhà, nhìn xung quanh nhà một lượt, khẽ mỉm cười, gật đầu hài lòng với không gian mới này.

" Như này mới là nhà chứ. "

Tâm trạng vui vẻ, vừa đi vào bếp vừa khẽ ngân nga một khúc hát, thật sự yêu đời quá rồi.

" Khi nào mới qua khoảng thời gian phải ăn mì tôm đây, haizzz...." Nhìn gói mì trên tay cô khẽ thở dài.

" Không sao, không sao, sẽ có cách thôi." Cô lại tự trấn an mình, dù sao cô cũng là người sống hai kiếp, chẳng lẽ lại chịu thua sao? Không được, vậy thì quá mất mặt rồi.

Bỏ tạm mấy suy nghĩ kia qua một bên, cô tới bên bàn học ngồi xuống mở sách ra xem, điều quan trọng trước mắt là kì thi Olympic sắp tới, cô phải tập trung ôn lại kiến thức mới được.

Học cho tới nửa đêm cô mới đóng quyển sách lại lên giường đi ngủ. Đêm nay cô cũng có một giấc ngủ ngon, không mông mị, một mạch tới sáng.

Buổi sáng ngủ dậy cô cũng chuẩn bị sửa soạn như mọi khi, rồi đến trường.

Tới lớp, bước chân vào lớp, cô cảm thấy khác hẳn mọi khi, đám người Lâm Kiều cậu ấy vừa thấy cô đã chủ động hỏi, làm cả lớp ngạc nhiên.

" Hoàng Tuyết Lan, Chào buổi sáng. "

" Chào buổi sáng." Cô cười tươi đáp lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô lên tiếng trả lời lại, còn làm cả lớp ngạc nhiên hơn, không biết chuyện gì xảy ra mà bọn họ nghỉ có một ngày cuối tuần thôi, sao Hoàng Tuyết Lan và nhóm người lớp trưởng lại có thay đổi lớn như vậy chứ? Kì lạ quá.

" Ê , sao mấy người các cậu lại đột nhiên thân nhau như vậy thế? " Bạn học C, nhỏ giọng hỏi.

" Bởi vì, chúng ta là bạn, chúng ta học cùng lớp với nhau mà, có gì lạ đâu. " Lâm Kiều nhún vai cười nói.

" Vậy sao?" Bạn học C hỏi lại với vẻ không tin.

" Thật, chứ còn sao nữa, Tuyết Lan không như vẻ bề ngoài khó gần của cậu ấy đâu, cậu ấy tốt lắm. " Lâm Kiều nhỏ giọng nói.

Tiếng chuông vào học vang lên, cả lớp vội vàng trở lại vị trí ổn định chỗ ngồi. Cô cũng ngồi vào chỗ mở cặp để sách lên bàn.

Vương Điềm Điềm bên cạnh cô đang ra sức chép bài tập cuối tuần không biết mượn của ai. Chắc ngày hôm qua vui chơi quá đây mà.

Tiết đầu tiên hôm nay là môn tiếng anh, tiếng anh cô hoàn toàn yên tâm, vì kiếp trước cô đạt 9.0 IELTS, nên cô không hề lo lắng gì, một tiết trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trưa.

Buổi trưa đến căng tin trường ăn cơm cùng cô có thêm nhóm ba người Lâm Kiều, Dương Minh và Thẩm Minh nữa, đông vui, nói chuyện sôi nổi hơn hẳn.

" Không ngờ cũng có một ngày tớ được ngồi ăn cơm cùng học thần tại căn tin trường. " Lâm Kiều cười nói như không tin là thật.

" Cứ nghĩ còn gần ba tháng nữa là chúng ta không có liên quan gì, không ngờ lại có ngày này." Thẩm Minh cũng lên tiếng.

" Đúng, đúng ai trong số chúng ta đều như vậy, cứ ngỡ sẽ chẳng liên quan đến cậu ấy, bây giờ cậu ấy vừa ăn, vừa dạy kèm cho chúng ta, như là mơ vậy ý." Vương Điềm Điềm cũng chen vào nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Các cậu nói quá lên rồi đấy, ăn nhanh còn về lớp thôi. " Cô cười nói.

Cả đám chăm chú ăn, ăn xong thì đứng lên về lớp, nghỉ ngơi một chút, còn bắt đầu cho buổi học chiều.

Về tới lớp năm người các cô lại ngồi chung một chỗ tám với nhau, có một mình Dương Minh là lôi sách ra đọc, đôi khi có chỗ không hiểu sẽ quay ra hỏi và thảo luận với cô.

" Không biết lên cao trung tớ có còn học với các cậu không? Tớ sợ thi không được cao trung A." Vương Điềm Điềm buồn buồn nói.

" Còn gần ba tháng nữa mà, bây giờ cậu chịu khó ôn tập chắc chắn sẽ được. " Lâm Kiều nói.

" Đúng vậy, cậu còn có Hoàng Tuyết Lan ôn tập cùng mà, không phải lo, trừ khi cậu không muốn cố gắng thôi. " Thẩm Minh cũng an ủi.

" Có gì không hiểu cậu cứ hỏi bọn tớ." Dương Minh đang làm bài cũng ngẩng đầu lên nói.

" Tớ sẽ tóm tắt những nội dung quan trọng cho cậu, yên tâm đi, học theo tớ sẽ không sai đâu. " Cô mười phần tự tin nói, dù sao khiếp trước cô không thi kì thi chuyển cấp nhưng cô cũng đã xem qua một lần, đại khái cô cũng nắm rõ một hai đề thi. Có lỗ pug là cô ở đây thì lo gì không qua, trừ khi cậu ấy không chịu học.

" Cảm ơn các cậu, tớ sẽ cố gắng." Vương Điềm Điềm cảm động nói.

" Không có gì, chúng ta là bạn của nhau mà. "

Nhìn xem, sao khiếp trước cô không phát hiện ra những người bạn đáng yêu như này cơ chứ, khiếp này cô sẽ trân trọng từng người, từng mối quan hệ tốt đẹp mà mình có.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0