Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Đi mua sách. Có...

2024-10-25 23:53:56

Quyết định ngày hôm sau đi vào huyện mua sách nên cô đi ngủ sớm hơn mọi khi.

Sáng hôm sau, sáu giờ cô mới dậy.

Chuẩn bị đồ, ăn sáng qua loa một chút cô mới ra khỏi cửa.

Đi bộ một đường đến trạm xe buýt.

Lên xe, cô đến ghế gần cửa sổ ngồi xuống.

Đợi khách ổn định chỗ ngồi thì bác tài mới bắt đầu chạy.

Cô ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh bình yên, cây cối xanh mát hai bên đường, một không gian đáng để sống, không như mười mấy năm sau, đô thị hoá hết, không còn cây cối với không khí trong lành như này nữa.

Phải tranh thủ hít thở dưới cái bầu không khí trong lành này trước khi chúng bị con người thay đổi thôi.

Hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Cô có chút bật cười với mình bây giờ. Như một bà cô già lo xa vậy.

Chẳng mấy chốc, xe đã tới nơi. Cô xuống xe đi thẳng đến nhà sách lớn của huyện.

Bước vào trong nhà sách, cô mê mẩn, chìm đắm mình trong thế giới sách, không biết qua bao lâu, đằng sau vang lên một giọng nói. Cô quay người lại thì ra là Thẩm Triết Hạo .

" Trùng hợp thật, lại gặp em ở đây, Hoàng Tuyết Lan. "

" Dạ, anh cũng tới mua sách sao?"

" Anh đến xem có sách gì hay không để mua, em chọn được sách gì chưa?"

" Em tới mua sách lớp 10 cao trung, em muốn đọc trước xem thế nào."

" Ở nhà anh còn một số sách cao trung lớp 10, nếu em không ngại hôm nào anh mang qua cho."

" Vậy thì tốt quá nhưng có phiền anh không ạ?"

" Không đâu."

" Em cảm ơn ạ."

" Em chọn sách xong chưa, đi qua bên kia anh mời em uống nước thế nào?"

" Được ạ, để em mời anh đi."

" Đi thôi. " Thẩm Triết Hạo không từ chối, cũng không đồng ý trả lời cô.

Hai người ra quầy thanh toán, thanh toán xong liền đi về phía quán nước đối diện đường.

Thẩm Triết Hạo và cô gọi cho mình ly nước yêu thích, cô gọi nước ép cam, còn Thẩm Triết Hạo gọi nước ép dưa hấu.

Lúc thanh toán, Thẩm Triết Hạo nhanh tay thanh toán trước cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Anh không quen để con gái trả tiền." Thẩm Triết Hạo nhìn cô cười nói.

" Ga lăng dữ nhỉ?"

Nghe cô nói thế Thẩm Triết Hạo chỉ cười nhún vai tỏ ra không ý kiến.

" Uống đi, xong anh đưa em về. "

" Không cần đâu, em tự về một mình được."

" Vậy để anh dẫn em đến trạm xe buýt. "

Hai người không ở quán nước nói chuyện nữa, mà vừa đi bộ đến trạm xe buýt, vừa uống nước nói chuyện với nhau.

" Hẹn gặp em ở cao trung A. "

" Hẹn gặp lại. " Nói xong cô liền lên xe.

Lên xe ngồi xuống, cô nhìn ra cửa sổ vẫn thấy Thẩm Triết Hạo, cô liền vẫy tay với anh, ý bảo anh nhanh về đi, đến khi xe chạy một quãng xa cô vẫn nhìn thấy bóng dáng anh đứng .

Thẩm Triết Hạo vẫn đứng im ở trạm xe buýt, nhìn theo xe, nhìn cho tới khi xe chạy khuất bóng mới chịu quay người đi về.

Về tới nhà, cô bỏ sách mua được qua một bên, thay quần áo, rửa chân tay mặt mũi qua loa một chút.

Đi đến bên giường, thả người xuống giường nằm xuống, rất nhanh cô đã ngủ say.

****************

Cứ như thế thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến ngày có kết quả thi, chính là hôm nay.

Đám người Vương Điềm Điềm không biết đã tra kết quả thi chưa?

Không cần tra cô cũng tính đại khái mình được bao nhiêu điểm, nên cô cũng không có vội xem điểm, vì bây giờ nhà nhà, người người đang tra điểm, chắc chắn sẽ bị tắc nghẽn đường truyền, cứ từ từ cô tra sau cũng được.

Hay là đi đánh một ván game trong thời gian này nhỉ? Cũng được đấy, đi thôi.

Nghĩ thế cô liền ngồi xuống trước máy tính, đăng nhập vào game chơi.

Nếu mọi người mà nhìn cô ung dung, bình tĩnh ngồi chơi game trong cái giờ khắc căng thẳng như này, khéo cô sẽ bị trùm bao đánh hội đồng mất.

' Sao tiểu học muội lại ở đây?' Vừa vào chưa được ba phút, trên màn hình máy tính của cô đã hiện lên dòng tin nhắn của Anh Tuấn Nhất Thiên Hạ gửi tới.

Cái tên này từ hôm biết cô kém tuổi hơn là cứ mở miệng ngậm miệng đều là tiểu học muội.

' Sao em không được ở đây?'

' Em không biết hôm nay ngày gì à? Còn có tâm trạng đánh game?' Bé Mập hỏi lại cô.

' Ngày gì?'

Khương Thái: ' Ôi trời, cái con bé này. '

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh Tuấn Nhất Thiên Hạ :' Ngày có kết quả thi đấy bà cô của tôi ơi. ' kèm theo icon chắp tay lạy.

Ha ha, nhìn thấy tin nhắn của mấy người họ cô có chút bật cười.

' Chơi đã, lát tra sau.' Cô gửi một tin như muốn gợi đòn.

' Đưa số báo danh, anh tra cho.' Thẩm Hạo Tiêu Giao gửi tin đến vào thẳng vấn đề luôn.

' 0122357..' Tra giúp cô cũng được, cô cũng lười tra.

' Đợi anh.'

Nhận được số báo danh của cô, Thẩm Triết Hạo liền thoát game ra tra điểm giúp cô.

Thấy Thẩm Triết Hạo tra điểm, mấy người Hạ Anh Tuấn cũng tò mò đi đến sau lưng anh xem.

Ấn nhập hai lần vẫn không được do đường truyền, mãi lần thứ ba mới được.

Nhìn bảng điểm đang tải, mấy người Hạ Anh Tuấn còn căng thẳng như tra điểm cho mình vậy.

Tải xong trên màn hình máy tính hiện lên tổng điểm 750, cả đám đứng hình trong giây lát, mấy người đều cảm thán.

" Điểm tuyệt đối! "

" Gặp học bá rồi! "

" Thủ khoa chắc rồi! "

" Đi, đi báo cho em ấy. "

Cả đám quay trở lại game.

Anh Tuấn Nhất Thiên Hạ :'Đoán xem em được bao nhiêu điểm .'

' Không biết, chắc đủ điểm đi. ' Cô khiêm tốn trả lời lại.

Bé Mập:' Tự tin lên đoán lại đi.'

' 500 đi...'

Khương Thái:' Lên nữa. '

Thẩm Hạo Tiêu Giao: ' Các cậu đừng trêu em ấy nữa, anh tra điểm cho em rồi, 750 điểm, điểm tuyệt đối, chúc mừng em.'

' Cũng như em tính, cảm ơn mọi người. '

' Nãy giờ em trêu bọn anh?' Nhìn thấy tin nhắn của cô Hạ Anh Tuấn vội vàng nhắn tin hỏi lại.

' Ha ha, chính xác, hẹn gặp các anh ở trường, Tạm biệt. '

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0