Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Thẩm Triết Hạo...

2024-10-25 23:53:56

Ngày hôm sau, năm người các cô tập trung sớm tại trạm xe buýt.

" Mọi người đến đủ rồi, đợi xe buýt tới là chúng mình đi liền nha." Cô nói với mấy người Vương Điềm Điềm.

" Được...được...được...." Cả nhóm đồng ý.

Không phải chờ đợi lâu, chưa đến năm phút, mấy người bọn cô đã được lên xe buýt ngồi.

Đi sớm nên, chuyến này không có khách mấy, chỉ có năm người bọn cô, với ba bốn khách trước đó trên xe.

Xe còn trống nhiều chỗ, nên lên xe bọn cô được ngồi gần nhau, nói chuyện cũng tiện hơn một chút.

" Mấy người các cậu, ai từng đi công viên nước rồi, lát làm hướng dẫn viên nha, tớ chưa đi bao giờ hết. " Cô nói trước với mọi người.

" Để tớ, để tớ cho tớ đi nhiều lần rồi." Thẩm Minh nhận làm hướng dẫn viên, cậu ấy hay vào trong huyện chơi với anh họ nên quen thuộc hơn.

Mọi người ai cũng đồng ý để Thẩm Minh dẫn đường.

" Các cậu có mang đồ bơi chưa? Đi công viên nước mà không tắm ở biển nhân tạo thì hơi phí." Thẩm Minh làm đáng hiểu biết hơn hỏi bọn cô.

" Mang rồi." Lâm Kiều nói.

" Cậu tưởng chúng tớ chưa đi bao giờ chắc?" Vương Điềm Điềm hỏi lại Thẩm Minh.

" Cậu đoán xem?" Dương Minh cười tủm tỉm hỏi.

Thấy cô không lên tiếng, bọn họ đều quay qua nhìn cô.

" Đừng bảo với bọn tớ là cậu không mang nha. "

Cô gật đầu cười với bọn họ:" Tớ không biết, tớ chưa đi bao giờ. "

" Không sao, không sao, lát chúng ta ghé chợ mua một bộ." Vương Điềm Điềm cười nói.

Thực ra trong tâm bọn họ đang thương Hoàng Tuyết Lan, nhưng sợ bốc lộ ra ngoài thì cậu ấy sẽ không thích, sợ cậu ấy nghĩ là bọn họ thương hại cậu ấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Cậu trả giá giúp tớ." Cô nhìn Vương Điềm Điềm nói.

" Được, cứ tin ở tớ."

" Cậu còn biết trả giá nữa á?" Lâm Kiều có chút nghi ngờ hỏi lại.

" Không tin, các cậu hỏi Tuyết Lan xem."

Cả ba người Lâm Kiều, Dương Minh, Thẩm Minh đều nhìn qua cô, đợi cô xác minh.

Thấy bọn họ nhìn mình như vậy, cô liền kể lại sự tích trả giá vĩ đại của Vương Điềm Điềm đợt trước đi mua đồ trang trí nhà cho bọn họ nghe.

" À, là cái hôm đầu tiên chúng tớ đến nhà cậu đúng không?"

" Đúng rồi. "

" Vương Điềm Điềm, mỏi mắt trông chờ." Thẩm Minh trêu Vương Điềm Điềm.

Nói chuyện một hồi, xe buýt cũng dừng lại, bọn cô kéo nhau xuống xe.

Lâm Kiều, Thẩm Minh, Dương Minh vội vàng kéo Vương Điềm Điềm vào trong chợ, để xem cậu ấy trả giá như nào.

Nhìn bốn người họ, đột nhiên cô có chút muốn cười, tuổi trẻ thật tốt, muốn gì làm đấy. Giống như cô bây giờ vậy, cảm ơn ông trời vì đã cho cô cơ hội làm lại.

Nhanh chân đuổi theo bốn người họ, khi đuổi kịp bốn người, cô đã thấy bốn người đang đứng trước một quầy đồ bơi rồi.

" Tuyết Lan, cậu chọn đi. " Vương Điềm Điềm gọi cô đến chọn.

Nhìn một vòng, cuối cùng cô chọn một bộ đồ bơi chân váy màu xanh ngọc.

Cô vừa chọn xong, thì ba cặp mắt lại đổ dồn vào Vương Điềm Điềm, như thúc giục cậu ấy nhanh trả giá đi.

Nhận được tín hiệu, Vương Điềm Điềm bắt đầu công cuộc trả giá của mình.

Sau một hồi giằng co lên xuống với bà chủ, cậu ấy cũng giành thắng lợi về mình, mua được cho cô bộ đồ bơi với giá cả hợp lý.

" Vương Điềm Điềm, lợi hại." Vừa ra tới cổng chợ, ba người Lâm Kiều đã giơ ngón tay cái lên khen Vương Điềm Điềm rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Đi thôi, chúng ta đi tiếp một trạm xe buýt nữa là tới. " Thẩm Minh chỉ đường cho mọi người.

Cả đám bọn cô lại tiếp tục hành trình đi đến công viên nước.

Khi tới nơi, đi đến cổng vào công viên bọn họ bất ngờ gặp được Thẩm Triết Hạo.

" Anh Triết Hạo, trùng hợp thật, bọn em lại được gặp anh ở đây. " Lâm Kiều, Dương Minh nhìn thấy Thẩm Triết Hạo liền lên tiếng chào hỏi.

" Thẩm Minh không nói gì với các em à?" Vừa nói anh vừa nhìn vào Thẩm Minh.

" Ấy chết, em quên mất, hôm qua tớ có rủ anh Triết Hạo đi chơi cùng chúng ta hôm nay, mà sáng nay tớ quên không bảo với các cậu, tớ xin lỗi. " Không biết anh họ của cậu ta ăn nhầm phải thứ gì, khi nghe hôm nay nhóm bọn họ đi công viên nước chơi lại ngỏ ý đi cùng, đã đòi đi chơi cùng còn sĩ diện không muốn cho mọi người biết, một hai bắt cậu ta phải nói là cậu ta rủ. Không hiểu đầu óc mấy người học giỏi nghĩ gì nữa. Nhưng mà vì bộ lego NINJAGO phiên bản giới hạn mà anh họ đồng ý cho cậu ta nên cậu ta đành phải cúi đầu chấp nhận.

" Không có gì, càng đông càng vui, các cậu nói xem có đúng không?" Cô nói với mọi người.

" Đúng vậy, đi thôi. "

" Anh Triết Hạo, hoan nghênh anh đi chơi cùng bọn em."

" Cảm ơn các em, đi thôi, chúng ta vào đi. "

Cả nhóm cất bước vào trong, cười nói vui vẻ, không ai để ý anh cố thả chậm bước chân đi song song cùng cô.

Mục tiêu đầu tiên bọn cô muốn đi đó là thủy cung.

Bước vào trong, cảm giác đầu tiên cô cảm nhận được là mình như được hòa mình với thiên nhiên, thoải mái ngắm nhìn những sinh vật biển. Đang chìm đắm trong thế giới biển cả thì bên cạnh cô giọng Thẩm Triết Hạo vang lên.

" Các sinh vật biển mà em đang nhìn thấy ở đây, được thu thập từ các hệ thống sông ngòi lớn trên thế giới như Amazon, sông Mekong, Nile, Murray,..."

Hướng dẫn viên chân chính đây rồi. Trong đầu cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ như vậy.

Thấy cô cùng đám người Vương Điềm Điềm nhìn mình giục anh giới thiệu tiếp.

" Trong đây có một số loài động vật quý hiếm như: Cá mập vây trắng, Cá Đuối Ông màng, Cá Mú Nghệ, Cá Hô..., cũng có một số loại có nguy cơ tuyệt chủng như : Đào Nhung môi đỏ, Dương biển,..."

Theo lời giới thiệu của Thẩm Triết Hạo, bọn cô nghe đến mê mẩn chẳng mấy chốc đã đi hết thủy cung.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0