Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Thi tháng.

2024-10-25 23:53:56

Không để sự ngại ngùng vơi đi.

Sáng ngày hôm sau Hoàng Tuyết Lan và Thầm Triết Hạo cũng gặp nhau ở trạm xe buýt với đám người Vương

Điểm Điểm, cùng nhau bắt xe trở lại trường học.

Hoàng Tuyết Lan vẫn còn chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào Thẩm Triết Hạo.

Còn Thẩm Triết Hạo trạng thái đã khác ngày hôm qua, anh đã trở lại trạng thái trầm ổn trước, nhưng ánh mắt anh thì lại luôn dối theo, nhìn cô.

Lên xe Thẩm Triết Hạo cũng chủ động ngồi xuống ghế bên cạnh Hoàng Tuyết Lan.

" Hôm qua đăng kí xong rồi, em có vào tìm hiểu thêm trang web đó chưa?"

Thấm Triết Hạo chủ động hỏi cô về vấn đề trang web, không đề cập đến cái ôm bất ngờ kia, tránh để cho cô ngại ngùng, tránh né anh.

"Em có vào xem tìm hiểu rồi, qua em có nhận một dự án, nhưng phải cuối tuần về nhà em mới tranh thủ làm được, ở trường em không có máy tính ạ."

Thấy Thẩm Triết Hạo không nói gì về sự việc ngày hôm qua, Hoàng Tuyết Lan thở phào nhẹ nhõm, sự ngại ngùng cũng giảm đi đáng kể.

" Anh có, em có muốn mượn dùng không?"

" Thôi ạ, để cuối tuần em về nhà làm cho yên tĩnh cũng được ạ."

" Không sao, lúc nào em cần gấp cứ nói anh, anh đem qua cho."

"Dạ, em cảm ơn ạ."

" Đừng khách sáo với anh như vậy được không?"

"Dạ? Anh vừa nói gì vậy?" Tiếng còi xe vang lên làm cô không nghe rõ anh nói gì.

"Không có gì."

Hai người bọn cô câu được câu không nói chuyện suốt quãng đường đến trường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xe buýt dừng lại trước cổng trường, cách thời gian vào lớp mười phút, cả đám người bọn cô lũ lượt kéo nhau xuống xe, rồi lại kéo nhau đi vào trong sân trường, đi một quãng mới tách Thẩm Triết Hạo đi về phía lớp mình.

Cả đám kéo nhau vào trong lớp thì lớp cũng đến gần như đông đủ cả rồi.

"Hello, Tiểu Ái Liên...cậu có nhớ chúng tớ không?" Vương Điềm Điềm nhìn thấy Giang Ái Liên liền nổi hứng cất giọng giả vờ ngả ngớn, trêu chọc.

"Tớ nhớ tiểu Tuyết Lan, tiểu Kiều Kiều, không nhớ cậu..." Giang Ái Liên cũng chọc ghẹo lại.

" Eo ôi ...Nổi hết da gà." Cô làm bộ xoa xoa hai cánh tay rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

" Dừng...dừng... dừng...tớ xin hai cậu, mới sáng ra mà, tớ vừa ăn sáng xong đấy..." Lâm Kiều còn giả bộ buồn nôn, xong chắp tay lạy hai người Vương Điểm Điểm và Giang Ái Liên.

Một màn vừa rồi làm hai người Dương Minh với Thẩm Minh cười một trận.

Đang trêu chọc nhau thì tiếng chuồng vào lớp vang lên.

Không lâu sau thầy Lưu chủ nhiệm lớp cũng bước vào.

" Thầy thông báo với các em một tin, các em sẽ chuẩn bị nghênh đón kì thi đầu tiên của mình ở cao trung, thời gian sẽ là ba tuần sau, thầy mong các em có thể tập trung, giữ vững phong độ của mình."

" Thầy ơi, sao mới vào học mà đã lại thi nữa rồi thầy?" Thẩm Minh ngồi dưới ca thán về kì thi sắp tới, cũng giơ tay hỏi ra thắc mắc của mình cũng như của cả lớp.

" Đây là quy định của cao trung A cho lớp mười tụi em, vào học được một tháng thì chúng ta sẽ thi, đây được gọi là kì thi tháng. Thi như này cũng là để các thầy, các cô đánh giá được lực học của các em, đồng thời cũng từ đó chọn ra các em học sinh có điểm số cao ở môn nào thì sẽ đại diện cho các bộ môn đó đi thi học sinh giỏi, thầy giải thích như vậy các em hiểu chưa?"

" Dạ, hiểu rồi ạ."

Cả lớp đồng thanh đáp lại.

"Được, chúng ta bắt đầu vào học thôi."

Bắt đầu một tuần mới bằng một tin tức không mấy đáng yêu đối với đa số học sinh.

Từ ồn ào khi biết tin, cho tới thì thầm khi vào tiết học, đến im lặng tập trung nhìn bục giảng, cứ thế cũng hết giờ học lúc nào không hay.

Giờ ăn trưa khu lớp mười đâu đâu cũng thấy được sự bàn tán về kì thi tháng sắp tới.

"Tuyết Lan, trăm sự nhờ cậu." Vương Điềm Điểm quay sang cô với khuôn mặt chán nản.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được thôi, cậu cũng phải cố gắng đấy."

"Được."

"Kì thi chuyển cấp cậu còn đỗ được thì dăm ba cái kì thi nhỏ như này mà cậu còn lo sao?" Cô động viên Vương

Điềm Điềm có chút mất tự tin khi có kì thi.

"Đúng vậy, Điểm Điểm tự tin nhà ta đi đâu mất rồi?" Lâm Kiều ngồi bên cạnh ôm lấy vai giúp Vương Điểm Điềm phấn chấn hơn.

"Tự tin cái gì cũng được, trừ mỗi thi là cái tự tin nó chạy đi đâu mất rồi, tớ tìm không thấy. " Vương Điềm Điềm đang mất tự tin cũng không quên tấu hài.

Vương Điềm Điểm vừa dứt câu, cả đám đang trong trạng thái động viên, khuyên nhủ cũng phải phá lên cười.

" Hahahah..."

" Không đùa nữa, từ hôm nay trở đi, Vương Điềm Điềm cậu theo tớ đến thư viện học." Đợi mọi người cười xong, cô liền đưa ra quyết định thay cho Vương Điềm Điềm.

" Cũng chỉ có thế thôi, cảm ơn cậu Tuyết Lan, may mà còn có cậu. " Vương Điềm Điểm cảm động nhìn cô nói.

"Không có gì, chúng ta là bạn mà, các cậu có ai muốn học chung với bọn tớ không?"

Cô quay qua hỏi mọi người.

"Tớ..." Giang Ái Liên giơ tay đầu tiên.

Không biết học với học thần sẽ như thế nào nhỉ? Tò mò thật không biết có khác lạ gì không? Giang Ái Liên thầm nghĩ trong lòng.

"Tớ cũng đi..."

" Tớ..."

" T6 ทนัล..."

Vậy là cả đám quyết định đi học nhóm hết, tinh thần học tập đáng khen ngợi, điểm cao hãy đợi đấy, cô sẽ hướng dẫn bạn mình cùng nhau đạt được điểm số tốt nhất có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Số ký tự: 0