Chương 1
T/H12
2024-07-22 12:59:03
"Hoàng Diệp! Chúng ta ly hôn đi!"
Vừa bước chân vào nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Hoàng Diệp nghe ngay câu nói của chồng.
Cô nhìn về phòng khách.
Ở đó, ngoài Dĩ Phong, mẹ chồng còn có một người phụ nữ trẻ và đứa bé trai tầm hai tuổi đang ngồi chơi điện thoại trong lòng anh. Mọi người trông rất vui vì cô nhìn mặt ai cũng rạng ngời hạnh phúc. Họ không thèm đoái hoài gì tới vẻ mặt sững sờ của cô.
Hoàng Diệp tự nhiên thấy lạc lõng ngay giữa căn nhà mình sống suốt năm năm qua. Cô chưa biết nói sao trước lời đề nghị quá đỗi bất ngờ của chồng. Mẹ chồng đã lên tiếng quở phạt: "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ký đơn đi!"
Hoàng Diệp cầm tờ giấy mẹ chồng vừa ném qua, cô không khỏi kinh ngạc ngước mắt nhìn chồng: "Đơn ly hôn? Dĩ Phong, như thế này là sao?" Từ ngày về làm vợ anh, làm dâu cho bà mẹ chồng khó tính, cô tự thấy mình chưa phạm phải lỗi gì để họ phải đối xử với cô như thế này!
"Cô hỏi thừa quá! Ăn học làm tới chức Hiệu phó một trường chuyên mà dốt không đọc được chữ hả?" Mẹ chồng lườm cô bực bội gắt gỏng.
Lần đầu tiên, cô cãi tay đôi với mẹ chồng: "Ly hôn là chuyện lớn. Con đang hỏi chồng con, mẹ làm ơn đừng can dự!"
Bà mẹ chồng như lửa đổ thêm dầu, khí nóng bốc lên tới não. Bà ta đứng bật lên xỉa tay về phía cô: "Đồ gái độc không con, cô định ám con trai tôi tới bao giờ? Hôm nay, cô buộc phải ký để ngày mai Dĩ Phong song hỷ lâm môn!"
"Có thật không Dĩ Phong?" Hoàng Diệp muốn nghe một lời từ chính miệng chồng.
Dĩ Phong hôn vào đỉnh đầu đứa nhỏ. Anh hờ hững: "Em cứ nghe theo lời mẹ!"
"Tại sao?"
"Như em thấy đó! Anh đã có con, mẹ con cô ấy cần có một mái nhà."
Quá rõ ràng. Rõ ràng đến mức lòi ra một sự thật cay đắng phũ phàng.
Cô chỉ tay vào người phụ nữ và đứa nhỏ: "Nói vậy...đây là sản phẩm ngoại tình từ lâu của anh?"
"Em đừng nói khó nghe như vậy! Anh là con một, là cháu đích tôn nhà họ Thẩm. Trên vai anh còn có trách nhiệm nối dõi tông đường!"
"Vậy tại sao anh không nói thẳng chuyện này với tôi?"
Ánh mắt chồng nhìn cô đầy vẻ khó tin: "Em không biết hay sao mà còn hỏi? Anh chẳng phải vì nghĩ cho em sao?
Nếu không sợ em đau lòng bước ra khỏi căn nhà này, bước ra khỏi cuộc đời anh thì anh có giấu em đến ngày hôm nay không?
Sự việc giữ được cho đến giờ là anh đã quá nghĩ cho em rồi! Nếu em không muốn ly hôn, không muốn rời xa anh thì có thể ở lại, với điều kiện, chấp nhận anh đưa mẹ con cô ấy về nhà! Thằng bé đã đến tuổi đi học, nó cần ba!"
Hoàng Diệp nghe mà muốn ném chiếc túi xách vào thẳng mặt chồng. Muốn cào cấu anh ta cho hả giận. Muốn la to lên cho giải tỏa mọi uất ức trong lòng cô.
Nhưng cô không muốn làm trò cười cho người phụ nữ đang ưỡn ngực dương dương tự đắc kia. Xá gì một tên chồng tồi, tự hủy nhân cách thanh cao một nhà giáo. Cô cầm lấy tờ đơn xin ly hôn xé vụn từng mảnh nhỏ trước sáu con mắt của người một nhà.
Sau đó, cô từ tốn nói cho cả ba khỏi tưởng bở: "Có ly hôn cũng là tôi chủ động ly hôn. Đơn này tôi sẽ chuyển cho anh mười phút nữa!"
Hoàng Diệp ném mớ giấy vụn tới trước mặt chồng. Trở về phòng, mở máy tính đánh tờ đơn xin ly hôn, thẳng tay nhấn in rồi dứt khoát lấy bút kí luôn vào tờ đơn đem xuống đặt tử tế trên bàn, dõng dạc tuyên bố với tên đàn ông phản bội: "Hoàng Diệp tôi chính thức bỏ Thẩm Dĩ Phong!"
Tên chồng mang danh cán bộ lãnh đạo một xã nhìn sững vào mặt cô. Anh ta á khẩu. Chỉ còn tiếng bà mẹ chồng chát chúa: "Coi như cô thông minh đấy! Biết thua tự buông như vậy là tốt. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, nhớ mở vali cho tôi kiểm tra đã nhá!"
Thói đời thật bạc!
Năm năm làm dâu. Cô thương mẹ chồng như mẹ ruột. Vì bà chỉ có đứa con độc đinh là Dĩ Phong. Ba chồng chẳng may qua đời sớm trong một lần lao ra biển cứu người đuối nước. Bà ở vậy nuôi Dĩ Phong ăn học thành tài. Cưới anh, cô tự nhủ: mình phải yêu thương bà, chăm sóc bà để tận chữ hiếu cùng chồng.
Cô có tiếc gì với mẹ chồng đâu!
Chừng đấy thời gian sống chung. Dù nhiều lần bị mẹ chồng chì chiết bóng gió rủa cô là đồ cây độc không trái. Nhưng cô chưa một lần oán thán. Vì chung quy lại cũng do bà quá muốn có cháu để bế bồng. Bỏ qua những tủi hờn, cô vẫn sớm hôm chăm sóc bà chu đáo. Kiên nhẫn cùng chồng chữa bệnh hiếm muộn. Vậy mà giờ này, bà ta coi cô như một kẻ tham lam, sẵn sàng giấu đút của nhà chồng mang theo.
"Con định để hết phần tài sản của con cho mẹ dưỡng già, vì sợ mai này không ai nuôi mẹ. Nhưng mẹ đã nói như vậy...thì một cái bát vỡ con cũng lấy đi sạch sẽ!"
Hoàng Diệp cô rất trọng tình. Nhưng một khi niềm tin đã phá vỡ, cô đếch phải nghĩ cho ai.
"A lô! Chú Tám hả? Dạ, con là Hoàng Diệp, nhờ chú đưa người và xe qua nhà phụ chuyển giúp con mớ đồ. Dạ! Ngay bây giờ! Dạ! Dạ!"
"Cô dám?" Bà mẹ chồng nhào tới định tát cô.
Hoàng Diệp giơ tay bắt lấy tay bà ta. Rồi hất mạnh: "Có gì mà không dám? Phàm vật gì tôi đích thân mua từ đồng lương còm cõi của tôi trong năm năm qua, tôi đều mang đi sạch.
Còn căn nhà này...chờ tòa giám định, tôi sẽ lấy sau! Một xu rách tôi cũng không để lại!"
Vừa bước chân vào nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Hoàng Diệp nghe ngay câu nói của chồng.
Cô nhìn về phòng khách.
Ở đó, ngoài Dĩ Phong, mẹ chồng còn có một người phụ nữ trẻ và đứa bé trai tầm hai tuổi đang ngồi chơi điện thoại trong lòng anh. Mọi người trông rất vui vì cô nhìn mặt ai cũng rạng ngời hạnh phúc. Họ không thèm đoái hoài gì tới vẻ mặt sững sờ của cô.
Hoàng Diệp tự nhiên thấy lạc lõng ngay giữa căn nhà mình sống suốt năm năm qua. Cô chưa biết nói sao trước lời đề nghị quá đỗi bất ngờ của chồng. Mẹ chồng đã lên tiếng quở phạt: "Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ký đơn đi!"
Hoàng Diệp cầm tờ giấy mẹ chồng vừa ném qua, cô không khỏi kinh ngạc ngước mắt nhìn chồng: "Đơn ly hôn? Dĩ Phong, như thế này là sao?" Từ ngày về làm vợ anh, làm dâu cho bà mẹ chồng khó tính, cô tự thấy mình chưa phạm phải lỗi gì để họ phải đối xử với cô như thế này!
"Cô hỏi thừa quá! Ăn học làm tới chức Hiệu phó một trường chuyên mà dốt không đọc được chữ hả?" Mẹ chồng lườm cô bực bội gắt gỏng.
Lần đầu tiên, cô cãi tay đôi với mẹ chồng: "Ly hôn là chuyện lớn. Con đang hỏi chồng con, mẹ làm ơn đừng can dự!"
Bà mẹ chồng như lửa đổ thêm dầu, khí nóng bốc lên tới não. Bà ta đứng bật lên xỉa tay về phía cô: "Đồ gái độc không con, cô định ám con trai tôi tới bao giờ? Hôm nay, cô buộc phải ký để ngày mai Dĩ Phong song hỷ lâm môn!"
"Có thật không Dĩ Phong?" Hoàng Diệp muốn nghe một lời từ chính miệng chồng.
Dĩ Phong hôn vào đỉnh đầu đứa nhỏ. Anh hờ hững: "Em cứ nghe theo lời mẹ!"
"Tại sao?"
"Như em thấy đó! Anh đã có con, mẹ con cô ấy cần có một mái nhà."
Quá rõ ràng. Rõ ràng đến mức lòi ra một sự thật cay đắng phũ phàng.
Cô chỉ tay vào người phụ nữ và đứa nhỏ: "Nói vậy...đây là sản phẩm ngoại tình từ lâu của anh?"
"Em đừng nói khó nghe như vậy! Anh là con một, là cháu đích tôn nhà họ Thẩm. Trên vai anh còn có trách nhiệm nối dõi tông đường!"
"Vậy tại sao anh không nói thẳng chuyện này với tôi?"
Ánh mắt chồng nhìn cô đầy vẻ khó tin: "Em không biết hay sao mà còn hỏi? Anh chẳng phải vì nghĩ cho em sao?
Nếu không sợ em đau lòng bước ra khỏi căn nhà này, bước ra khỏi cuộc đời anh thì anh có giấu em đến ngày hôm nay không?
Sự việc giữ được cho đến giờ là anh đã quá nghĩ cho em rồi! Nếu em không muốn ly hôn, không muốn rời xa anh thì có thể ở lại, với điều kiện, chấp nhận anh đưa mẹ con cô ấy về nhà! Thằng bé đã đến tuổi đi học, nó cần ba!"
Hoàng Diệp nghe mà muốn ném chiếc túi xách vào thẳng mặt chồng. Muốn cào cấu anh ta cho hả giận. Muốn la to lên cho giải tỏa mọi uất ức trong lòng cô.
Nhưng cô không muốn làm trò cười cho người phụ nữ đang ưỡn ngực dương dương tự đắc kia. Xá gì một tên chồng tồi, tự hủy nhân cách thanh cao một nhà giáo. Cô cầm lấy tờ đơn xin ly hôn xé vụn từng mảnh nhỏ trước sáu con mắt của người một nhà.
Sau đó, cô từ tốn nói cho cả ba khỏi tưởng bở: "Có ly hôn cũng là tôi chủ động ly hôn. Đơn này tôi sẽ chuyển cho anh mười phút nữa!"
Hoàng Diệp ném mớ giấy vụn tới trước mặt chồng. Trở về phòng, mở máy tính đánh tờ đơn xin ly hôn, thẳng tay nhấn in rồi dứt khoát lấy bút kí luôn vào tờ đơn đem xuống đặt tử tế trên bàn, dõng dạc tuyên bố với tên đàn ông phản bội: "Hoàng Diệp tôi chính thức bỏ Thẩm Dĩ Phong!"
Tên chồng mang danh cán bộ lãnh đạo một xã nhìn sững vào mặt cô. Anh ta á khẩu. Chỉ còn tiếng bà mẹ chồng chát chúa: "Coi như cô thông minh đấy! Biết thua tự buông như vậy là tốt. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, nhớ mở vali cho tôi kiểm tra đã nhá!"
Thói đời thật bạc!
Năm năm làm dâu. Cô thương mẹ chồng như mẹ ruột. Vì bà chỉ có đứa con độc đinh là Dĩ Phong. Ba chồng chẳng may qua đời sớm trong một lần lao ra biển cứu người đuối nước. Bà ở vậy nuôi Dĩ Phong ăn học thành tài. Cưới anh, cô tự nhủ: mình phải yêu thương bà, chăm sóc bà để tận chữ hiếu cùng chồng.
Cô có tiếc gì với mẹ chồng đâu!
Chừng đấy thời gian sống chung. Dù nhiều lần bị mẹ chồng chì chiết bóng gió rủa cô là đồ cây độc không trái. Nhưng cô chưa một lần oán thán. Vì chung quy lại cũng do bà quá muốn có cháu để bế bồng. Bỏ qua những tủi hờn, cô vẫn sớm hôm chăm sóc bà chu đáo. Kiên nhẫn cùng chồng chữa bệnh hiếm muộn. Vậy mà giờ này, bà ta coi cô như một kẻ tham lam, sẵn sàng giấu đút của nhà chồng mang theo.
"Con định để hết phần tài sản của con cho mẹ dưỡng già, vì sợ mai này không ai nuôi mẹ. Nhưng mẹ đã nói như vậy...thì một cái bát vỡ con cũng lấy đi sạch sẽ!"
Hoàng Diệp cô rất trọng tình. Nhưng một khi niềm tin đã phá vỡ, cô đếch phải nghĩ cho ai.
"A lô! Chú Tám hả? Dạ, con là Hoàng Diệp, nhờ chú đưa người và xe qua nhà phụ chuyển giúp con mớ đồ. Dạ! Ngay bây giờ! Dạ! Dạ!"
"Cô dám?" Bà mẹ chồng nhào tới định tát cô.
Hoàng Diệp giơ tay bắt lấy tay bà ta. Rồi hất mạnh: "Có gì mà không dám? Phàm vật gì tôi đích thân mua từ đồng lương còm cõi của tôi trong năm năm qua, tôi đều mang đi sạch.
Còn căn nhà này...chờ tòa giám định, tôi sẽ lấy sau! Một xu rách tôi cũng không để lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro