Chương 24
T/H12
2024-07-22 12:59:03
Dù danh phận chưa xác lập nhưng được người bảo kê đường hoàng bước vào nhà họ Thẩm, cô ta tuôn ra luôn tràng dài bịp miệng cay nghiệt bà già: "Mẹ à, bụng con ê ẩm không làm chuyện nhà được nha! Con sợ động thai nên con nói trước để mẹ biết chừng đừng nói con làm biếng! Rồi chửi chó mắng mèo điếc tai con nha. Con là đang lo cho bảo bối của mẹ thôi. Để cục vàng nhà họ Thẩm được bình an khỏe mạnh đủ chín tháng mười ngày dư sức, dư trí sau này hơn cha làm ông tỉnh. Mẹ mà nói to tiếng, chì chiết con làm con buồn, con sinh tâm bệnh là cháu trai mẹ bị sinh non.
Sinh non là yều mạng, mẹ biết không?"
Bà ta thấy lo, gật đầu nói với con dâu vàng: "Mẹ biết mà. Con đừng nói mấy lời nghiệt rước họa nha. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi chờ ngày sinh nở. Muốn ăn gì? Hay thèm gì? Cứ nói với mẹ! Mẹ mua cho con ăn ha!"
"Dạ, mẹ nhắc con mới nhớ. Tự nhiên con thấy thèm cóc, ổi, xoài và cháo móng giò hầm hạt sen!"
'Trai chua gái ngọt' mẹo dân gian từ xưa đoán giới tính thai nhi. Bà ta nghe vậy nét mặt càng rạng rỡ. Dìu con dâu vàng lại ghế ngồi: "Con ngồi nghỉ xem tivi, mẹ chạy loáng ra chợ một phát là có ngay."
Bà ta bỏ dở giữa chừng cái nhà quét chưa xong, quăng chối, vội vàng đi chợ.
Tay xách, nách mang ngoài nắng mới ló vào nhà chưa kịp thở, con dâu vàng lại sai vặt: "Mẹ gọt vỏ, giã cho con bát muối. Nhớ rửa sạch nha mẹ, để mất vệ sinh đau bụng là ảnh hưởng bảo bối nha!"
Dẫu mệt nhưng bà ta ráng nặn ra nụ cười: "Mẹ biết rồi!"
Sau một hồi lúi cúi ở dưới bếp, bà ta mang rổ trái cây và bát muối ớt phục vụ mẹ cháu trai tới tận tay: "Xong rồi, con ăn đi để cháu nó thèm! Mẹ đi rửa móng hầm cháo!"
Lo cạo móng. Cháo còn chưa kịp bắt, bà ta thấy bà hoàng thứ thiệt bước ra khỏi nhà tắm, chỉ tay: 'Lát mẹ giặc quần áo, nhớ giặc mấy bộ con treo trên móc luôn nha! Con không chịu được mùi xà phòng. Con ói tới mật xanh là mệt bảo bối."
"Cứ để đó mẹ!"
"Sẵn chà đôi dép đi trong nhà cho con luôn nha. Nó hôi quá!"
"Ờ!"
Cô ta đi mới có ba bước lại dừng lại nhắc tiếp: "Mẹ gọi bảo Dĩ Phong mua sữa đem về ngay cho con! Cháu hết sữa khát lắm rồi"
Đang giờ hành chính. Đem về ngay thế nào được. Nhưng để chìu lòng con dâu quý, bà ta 'ừ luôn. Rồi bấm gọi cho con trai.
Cuộc họp nội bộ trước giờ bầu cử đang nóng vì Dĩ Phong bị cấp trên khiển trách về ồn ào đời tư gần đây. Anh ta đang tìm cách chối phăng: "Tất cả đều là bịa đặt vì có người muốn hạ bệ tôi. Chứ tôi với cô Mai trong sáng. Vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc. Làm gì có chuyện vợ tôi bỏ đi vì tôi chứa chấp vợ bé?
Lời thanh minh dối trá không gượng mồm! Lột trần bản chất xấu xa, thể hiện rõ anh ta là một người tự phụ, cố chấp không nhận sai.
Các đồng chí lãnh đạo ngao ngán đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng chuông điện thoại Dĩ Phong réo như đòi mạng.
Anh ta nhìn vẻ mặt không hài lòng của các quan huyện, ái ngại thò tay vào túi quần ấn tắt nguồn. Không biết anh ta bấm trúng phím nào mà tự nhiên giữa phòng họp vang lên giọng nói: "Con Mai nó bảo con mua sữa đem về gấp cho nó uống. Con trai con đang khát sữa."
Có chết đứng không cơ chứ?
Và anh ta thật sự đứng chết tại chỗ khi không biết từ đâu trên mạng ào ào chia sẻ nhau những bức ảnh nóng, những video nóng của ông quan phó với bà thủ quỹ ở xã Y.
"Dĩ Phong, cậu còn gì để nói!"
Anh ta nhìn lại những bức ảnh thật kĩ, đôi mắt chợt lóe lên tiếp tục bừa: "Toàn là ảnh ghép. Với lại có thấy mặt mũi đâu mà bảo đó là tôi?"
Các quan huyện đồng loạt nhìn lại. Đúng là khuôn mặt của hai nhân vật chính đã che kín bởi hai con icon. Tạm thời bằng chứng chưa xác thực. Cấp trên còn đang phân vân, anh ta đứng lên đập bàn mạnh mồm: "Tôi sẽ đề nghị bên chức năng vào cuộc điều tra kẻ núp bóng chơi bẩn tôi."
"Khỏi cần!" Một giọng nói to rõ ràng xuất phát từ cửa chính: "Tôi sẽ cho các vị thấy luôn ảnh gốc và video gốc."
Thấy người vừa đến, mặt Dĩ Phong tái mét cắt không ra giọt máu. Chân tay anh ta tự nhiên phát run. Lúc ý thức được độ xác thương người đàn ông tên Cường kia mang lại, anh ta hấp tấp nhào ra cản đường và hô hoán thật to:
"Mày là ai dám xông vào phòng họp? Mau bắt nó!"
Chẳng có ai bắt ai vì quan trên đã khoát tay cho mấy anh bên lực lượng an ninh lui. Ông ta đứng lên dõng dạc tuyên bố: "Người đã đến trước mặt. Để anh ta nói gì?"
Anh Cường lập tức tuôn ra nỗi lòng oan ức: "Dạ thưa các vị lãnh đạo! Cảm ơn các vị đã cho phép tôi được nói. Tôi xin cam đoan những lời tôi nói là thật. Và những bằng chứng tôi cung cấp đều là thật một trăm phần trắm.
Thắng Phong nó ngang nhiên chiếm đất nhà tôi! Tự do trồng cây rồi thu hoạch trên miếng đất đó. Thậm chí nó đã bê về nhà nó công khai làm của riêng luôn rồi. Không tin các vị có thể cử người đến nhà nó sẽ thấy liền ạ!"
Trời ơi, đất hỡi! Sự thật nhục nhã đã phơi bày. Có tám cái miệng cũng không có cửa để mà thanh minh.
Sinh non là yều mạng, mẹ biết không?"
Bà ta thấy lo, gật đầu nói với con dâu vàng: "Mẹ biết mà. Con đừng nói mấy lời nghiệt rước họa nha. Con cứ yên tâm nghỉ ngơi chờ ngày sinh nở. Muốn ăn gì? Hay thèm gì? Cứ nói với mẹ! Mẹ mua cho con ăn ha!"
"Dạ, mẹ nhắc con mới nhớ. Tự nhiên con thấy thèm cóc, ổi, xoài và cháo móng giò hầm hạt sen!"
'Trai chua gái ngọt' mẹo dân gian từ xưa đoán giới tính thai nhi. Bà ta nghe vậy nét mặt càng rạng rỡ. Dìu con dâu vàng lại ghế ngồi: "Con ngồi nghỉ xem tivi, mẹ chạy loáng ra chợ một phát là có ngay."
Bà ta bỏ dở giữa chừng cái nhà quét chưa xong, quăng chối, vội vàng đi chợ.
Tay xách, nách mang ngoài nắng mới ló vào nhà chưa kịp thở, con dâu vàng lại sai vặt: "Mẹ gọt vỏ, giã cho con bát muối. Nhớ rửa sạch nha mẹ, để mất vệ sinh đau bụng là ảnh hưởng bảo bối nha!"
Dẫu mệt nhưng bà ta ráng nặn ra nụ cười: "Mẹ biết rồi!"
Sau một hồi lúi cúi ở dưới bếp, bà ta mang rổ trái cây và bát muối ớt phục vụ mẹ cháu trai tới tận tay: "Xong rồi, con ăn đi để cháu nó thèm! Mẹ đi rửa móng hầm cháo!"
Lo cạo móng. Cháo còn chưa kịp bắt, bà ta thấy bà hoàng thứ thiệt bước ra khỏi nhà tắm, chỉ tay: 'Lát mẹ giặc quần áo, nhớ giặc mấy bộ con treo trên móc luôn nha! Con không chịu được mùi xà phòng. Con ói tới mật xanh là mệt bảo bối."
"Cứ để đó mẹ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sẵn chà đôi dép đi trong nhà cho con luôn nha. Nó hôi quá!"
"Ờ!"
Cô ta đi mới có ba bước lại dừng lại nhắc tiếp: "Mẹ gọi bảo Dĩ Phong mua sữa đem về ngay cho con! Cháu hết sữa khát lắm rồi"
Đang giờ hành chính. Đem về ngay thế nào được. Nhưng để chìu lòng con dâu quý, bà ta 'ừ luôn. Rồi bấm gọi cho con trai.
Cuộc họp nội bộ trước giờ bầu cử đang nóng vì Dĩ Phong bị cấp trên khiển trách về ồn ào đời tư gần đây. Anh ta đang tìm cách chối phăng: "Tất cả đều là bịa đặt vì có người muốn hạ bệ tôi. Chứ tôi với cô Mai trong sáng. Vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc. Làm gì có chuyện vợ tôi bỏ đi vì tôi chứa chấp vợ bé?
Lời thanh minh dối trá không gượng mồm! Lột trần bản chất xấu xa, thể hiện rõ anh ta là một người tự phụ, cố chấp không nhận sai.
Các đồng chí lãnh đạo ngao ngán đưa mắt nhìn nhau.
Bỗng chuông điện thoại Dĩ Phong réo như đòi mạng.
Anh ta nhìn vẻ mặt không hài lòng của các quan huyện, ái ngại thò tay vào túi quần ấn tắt nguồn. Không biết anh ta bấm trúng phím nào mà tự nhiên giữa phòng họp vang lên giọng nói: "Con Mai nó bảo con mua sữa đem về gấp cho nó uống. Con trai con đang khát sữa."
Có chết đứng không cơ chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và anh ta thật sự đứng chết tại chỗ khi không biết từ đâu trên mạng ào ào chia sẻ nhau những bức ảnh nóng, những video nóng của ông quan phó với bà thủ quỹ ở xã Y.
"Dĩ Phong, cậu còn gì để nói!"
Anh ta nhìn lại những bức ảnh thật kĩ, đôi mắt chợt lóe lên tiếp tục bừa: "Toàn là ảnh ghép. Với lại có thấy mặt mũi đâu mà bảo đó là tôi?"
Các quan huyện đồng loạt nhìn lại. Đúng là khuôn mặt của hai nhân vật chính đã che kín bởi hai con icon. Tạm thời bằng chứng chưa xác thực. Cấp trên còn đang phân vân, anh ta đứng lên đập bàn mạnh mồm: "Tôi sẽ đề nghị bên chức năng vào cuộc điều tra kẻ núp bóng chơi bẩn tôi."
"Khỏi cần!" Một giọng nói to rõ ràng xuất phát từ cửa chính: "Tôi sẽ cho các vị thấy luôn ảnh gốc và video gốc."
Thấy người vừa đến, mặt Dĩ Phong tái mét cắt không ra giọt máu. Chân tay anh ta tự nhiên phát run. Lúc ý thức được độ xác thương người đàn ông tên Cường kia mang lại, anh ta hấp tấp nhào ra cản đường và hô hoán thật to:
"Mày là ai dám xông vào phòng họp? Mau bắt nó!"
Chẳng có ai bắt ai vì quan trên đã khoát tay cho mấy anh bên lực lượng an ninh lui. Ông ta đứng lên dõng dạc tuyên bố: "Người đã đến trước mặt. Để anh ta nói gì?"
Anh Cường lập tức tuôn ra nỗi lòng oan ức: "Dạ thưa các vị lãnh đạo! Cảm ơn các vị đã cho phép tôi được nói. Tôi xin cam đoan những lời tôi nói là thật. Và những bằng chứng tôi cung cấp đều là thật một trăm phần trắm.
Thắng Phong nó ngang nhiên chiếm đất nhà tôi! Tự do trồng cây rồi thu hoạch trên miếng đất đó. Thậm chí nó đã bê về nhà nó công khai làm của riêng luôn rồi. Không tin các vị có thể cử người đến nhà nó sẽ thấy liền ạ!"
Trời ơi, đất hỡi! Sự thật nhục nhã đã phơi bày. Có tám cái miệng cũng không có cửa để mà thanh minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro