Chương 6
T/H12
2024-07-22 12:59:03
Đêm tân hôn lão chồng bị mẹ hành.
"Con nấu cho mẹ bát cháo, mẹ mệt quá!"
Dĩ Phong lần đầu tiên trong đời xuống bếp nấu ăn. Anh ta đâu biết lấy gạo, đổ nước bèn bê bát gạo và cái nồi lên hỏi mẹ.
Bà mẹ lại được dịp xỉa xói: "Mày rước nữ hoàng về nhà hả Phong? Con người ta làm quan có vợ hậu thuẫn, chăm lo ba mẹ cho chồng yên tâm làm việc lớn. Còn con? Mẹ cho ăn học thành tài, làm tới chức ông Phó Chủ tịch xã mà cưới con vợ cũng không nên!"
Anh ta nào dám nói gì. Bèn lủi thủi xuống bếp nấu cháo. Do tính vô ăn vô lo hồi giờ, thời độc thân ở với mẹ, mẹ lo cho từng miếng ăn. Đi học, đi làm về chỉ biết cơm trong nồi, cá ở trong chảo. Lớn lên thành gia, lập thất, rước Hoàng Diệp về giao phó hết mọi việc từ nhỏ đến lớn cho cô. Bản thân chỉ biết mỗi việc tới cơ quan và vào quán xá tiếp quan huyện, quan tỉnh.
Nên nấu cháo mà say sưa nhắn tin. Kết quả, nồi cháo cạn nước, cháy khét lẹt.
"Cháy kìa chồng!" Hoàng Diệp đi tắm, thấy lửa lém luôn xoong cháo, cô đến đập tay anh ta, rồi chỉ về hướng bếp.
"Ơi mẹ ơi!" Anh ta hốt hoảng quăng luôn điện thoại phóng như bay đi cứu hỏa.
Hoàng Diệp thấy cảnh lão luống cuống bê xoong cháy bỏ vào thùng nước mà lắc đầu. Không biết lúc trước cô yêu và chiều anh ta đến cỡ nào? Một người đàn ông vô dụng như vậy cũng do mẹ và vợ quen ôm đồm, nuông chiều mà ra.
Cô nhích khóe môi bỏ đi tắm. Vừa chuẩn bị quay đi, điện thoại anh ta có tin nhắn đến. Màn hình sáng lên hiện rõ hai chữ: CC.
Theo suy luận của cô, CC ám chỉ hai từ: một là cục c.ứt; hai là cục cưng. Rốt cuộc người gửi là cục gì?
Cô tò mò cầm điện thoại mở tin. Màn hình liền hiện ra một trang dài.
[Chồng ơi, vợ lạnh!]
[Ráng nha cục cưng, mai chồng đền.]
[Dưỡng sức đền nhiều nhiều nha?]
[Kkkkkk. Cục cưng yên tâm. Chồng để dành hết tinh túy cho em. À, em rảnh xem các khoản thu chi, sắp hết nhiệm kì Chủ tịch. Anh muốn ngồi vào cái ghế đó, em coi tránh sai sót.]
[Dạ, vợ biết rồi chồng.]
[Ừ, cục cưng ngoan, nghe lời chồng thương. Ngủ ngon. Mai gặp. Moa moa.]
[Chồng ngủ ngon. Mai gặp. Moa moa.]
Hoàng Diệp đọc xong mấy dòng tin mà tim đập, chân run. Hóa ra: CC là cục cưng! Và hai người này đã gian díu nhau trước hôn nhân.
Chiếc điện thoại này, xem ra là cả một trời bí mật. Vậy mà, từ khi về làm vợ lão, cô chưa hề cầm đến điện thoại của chồng.
Thứ nhất, do cô không có thời gian. Bà mẹ chồng vốn có thói quen ăn uống đúng giờ và mang tư tưởng bà Hội đồng thời phong kiến: con dâu là phải hầu hạ nhà chồng. Nên chiều ở trường về, cô chỉ kịp thay bộ quần áo rồi lao ngay vào lo cơm nước.
Nấu nướng xong lại phải dọn ra mâm, mời bà mẹ chồng cả buổi chiều đi tán gẫu xuống ăn cơm.
Bà ta ăn, cô quay sang dọn dẹp, lau chùi nhà cửa. Làm xong mớ việc không tên đã 20 giờ. Tắm rửa, ăn vội bát cơm rồi tranh thủ lo công việc trường.
Thứ hai, lão chồng có thói quen ôm điện thoại và về muộn sau 21 giờ.
Thành ra, bí mật này vẫn hoài là bí mật cho đến ngày họ dắt díu nhau đưa về công khai, rồi hợp sức cùng tiễn cô thăng thiên.
Nói ra, chỉ tổ làm ba mẹ đau lòng và mọi người cười chê. Nên bao năm Hoàng Diệp cắn răng chịu đựng. Chứ sống với chồng mà cứ ngỡ sống với vua chúa. Bao năm bao tháng chôn vùi tuổi xuân chỉ biết hầu hạ hoàng thượng và mẫu hậu của lão.
Giờ hay rồi! Cô đã có cách chơi ngược với bọn họ.
Để lão khỏi nghi ngờ. Hoàng Diệp bỏ lại điện thoại vị trí cũ rồi thản nhiên đứng xem lão dập lửa, tìm xoong khác nấu lại cháo cho mẹ.
"Vợ yêu, em nấu giúp anh nha? Nấu sớm nghỉ sớm, vợ chồng mình còn tân hôn." Lão lại gần cô cười hề hề trưng ra bộ mặt bóng lấy lòng.
"Vợ yêu, anh gọi nghe thuần thục nhỉ?"
Mặt lão chợt sượng. Lão lẹo lưỡi: "Anh phải khổ luyện cả tháng để gọi cho vợ vui đó! Sao vợ thấy anh có thành ý không?" Lão giơ tay định sờ vào má cô.
"Chứ không phải anh thường hay gọi cô vợ nào khác à?" Hoàng Diệp nghiêng đầu. Bàn tay anh ta sượt qua má cô.
Lão hụt hẫng nhưng vội lấp liếm điều cô mới hỏi: "Anh chỉ yêu và cưới em, em biết rõ mà!"
Nghe câu nói của chồng, Hoàng Diệp cảm động sụt sịt: "Chồng chung thủy quá ha! Xem ra, em đúng là tu mấy kiếp!"
"Haha đúng rồi em! Nên em mau giúp anh nấu cháo cho mẹ rồi vào phòng chồng cưng!"
"Tôi có bệnh ngứa phải tắm đúng giờ!" Cô giơ tay xem đồng hồ. Rồi vỗ vai anh ta: "Anh phải tập nấu, mai mốt còn hầm cháo cho con. Anh có con trai đấy!"
"Thiệt hả em?" Hai mắt anh ta sáng lên: "Như vậy thì còn gì bằng. Dòng họ Thẩm nhà anh khỏi lo tuyệt hậu. Vậy vợ mau tắm đi ha. Để anh nấu!"
Hoàng Diệp quay lưng đi. Nhưng sực nhớ ra, cô quay lại nhắc: "Anh coi kiểm tra sức khỏe sinh sản kẻo đổ vỏ ốc!"
"Con nấu cho mẹ bát cháo, mẹ mệt quá!"
Dĩ Phong lần đầu tiên trong đời xuống bếp nấu ăn. Anh ta đâu biết lấy gạo, đổ nước bèn bê bát gạo và cái nồi lên hỏi mẹ.
Bà mẹ lại được dịp xỉa xói: "Mày rước nữ hoàng về nhà hả Phong? Con người ta làm quan có vợ hậu thuẫn, chăm lo ba mẹ cho chồng yên tâm làm việc lớn. Còn con? Mẹ cho ăn học thành tài, làm tới chức ông Phó Chủ tịch xã mà cưới con vợ cũng không nên!"
Anh ta nào dám nói gì. Bèn lủi thủi xuống bếp nấu cháo. Do tính vô ăn vô lo hồi giờ, thời độc thân ở với mẹ, mẹ lo cho từng miếng ăn. Đi học, đi làm về chỉ biết cơm trong nồi, cá ở trong chảo. Lớn lên thành gia, lập thất, rước Hoàng Diệp về giao phó hết mọi việc từ nhỏ đến lớn cho cô. Bản thân chỉ biết mỗi việc tới cơ quan và vào quán xá tiếp quan huyện, quan tỉnh.
Nên nấu cháo mà say sưa nhắn tin. Kết quả, nồi cháo cạn nước, cháy khét lẹt.
"Cháy kìa chồng!" Hoàng Diệp đi tắm, thấy lửa lém luôn xoong cháo, cô đến đập tay anh ta, rồi chỉ về hướng bếp.
"Ơi mẹ ơi!" Anh ta hốt hoảng quăng luôn điện thoại phóng như bay đi cứu hỏa.
Hoàng Diệp thấy cảnh lão luống cuống bê xoong cháy bỏ vào thùng nước mà lắc đầu. Không biết lúc trước cô yêu và chiều anh ta đến cỡ nào? Một người đàn ông vô dụng như vậy cũng do mẹ và vợ quen ôm đồm, nuông chiều mà ra.
Cô nhích khóe môi bỏ đi tắm. Vừa chuẩn bị quay đi, điện thoại anh ta có tin nhắn đến. Màn hình sáng lên hiện rõ hai chữ: CC.
Theo suy luận của cô, CC ám chỉ hai từ: một là cục c.ứt; hai là cục cưng. Rốt cuộc người gửi là cục gì?
Cô tò mò cầm điện thoại mở tin. Màn hình liền hiện ra một trang dài.
[Chồng ơi, vợ lạnh!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ráng nha cục cưng, mai chồng đền.]
[Dưỡng sức đền nhiều nhiều nha?]
[Kkkkkk. Cục cưng yên tâm. Chồng để dành hết tinh túy cho em. À, em rảnh xem các khoản thu chi, sắp hết nhiệm kì Chủ tịch. Anh muốn ngồi vào cái ghế đó, em coi tránh sai sót.]
[Dạ, vợ biết rồi chồng.]
[Ừ, cục cưng ngoan, nghe lời chồng thương. Ngủ ngon. Mai gặp. Moa moa.]
[Chồng ngủ ngon. Mai gặp. Moa moa.]
Hoàng Diệp đọc xong mấy dòng tin mà tim đập, chân run. Hóa ra: CC là cục cưng! Và hai người này đã gian díu nhau trước hôn nhân.
Chiếc điện thoại này, xem ra là cả một trời bí mật. Vậy mà, từ khi về làm vợ lão, cô chưa hề cầm đến điện thoại của chồng.
Thứ nhất, do cô không có thời gian. Bà mẹ chồng vốn có thói quen ăn uống đúng giờ và mang tư tưởng bà Hội đồng thời phong kiến: con dâu là phải hầu hạ nhà chồng. Nên chiều ở trường về, cô chỉ kịp thay bộ quần áo rồi lao ngay vào lo cơm nước.
Nấu nướng xong lại phải dọn ra mâm, mời bà mẹ chồng cả buổi chiều đi tán gẫu xuống ăn cơm.
Bà ta ăn, cô quay sang dọn dẹp, lau chùi nhà cửa. Làm xong mớ việc không tên đã 20 giờ. Tắm rửa, ăn vội bát cơm rồi tranh thủ lo công việc trường.
Thứ hai, lão chồng có thói quen ôm điện thoại và về muộn sau 21 giờ.
Thành ra, bí mật này vẫn hoài là bí mật cho đến ngày họ dắt díu nhau đưa về công khai, rồi hợp sức cùng tiễn cô thăng thiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói ra, chỉ tổ làm ba mẹ đau lòng và mọi người cười chê. Nên bao năm Hoàng Diệp cắn răng chịu đựng. Chứ sống với chồng mà cứ ngỡ sống với vua chúa. Bao năm bao tháng chôn vùi tuổi xuân chỉ biết hầu hạ hoàng thượng và mẫu hậu của lão.
Giờ hay rồi! Cô đã có cách chơi ngược với bọn họ.
Để lão khỏi nghi ngờ. Hoàng Diệp bỏ lại điện thoại vị trí cũ rồi thản nhiên đứng xem lão dập lửa, tìm xoong khác nấu lại cháo cho mẹ.
"Vợ yêu, em nấu giúp anh nha? Nấu sớm nghỉ sớm, vợ chồng mình còn tân hôn." Lão lại gần cô cười hề hề trưng ra bộ mặt bóng lấy lòng.
"Vợ yêu, anh gọi nghe thuần thục nhỉ?"
Mặt lão chợt sượng. Lão lẹo lưỡi: "Anh phải khổ luyện cả tháng để gọi cho vợ vui đó! Sao vợ thấy anh có thành ý không?" Lão giơ tay định sờ vào má cô.
"Chứ không phải anh thường hay gọi cô vợ nào khác à?" Hoàng Diệp nghiêng đầu. Bàn tay anh ta sượt qua má cô.
Lão hụt hẫng nhưng vội lấp liếm điều cô mới hỏi: "Anh chỉ yêu và cưới em, em biết rõ mà!"
Nghe câu nói của chồng, Hoàng Diệp cảm động sụt sịt: "Chồng chung thủy quá ha! Xem ra, em đúng là tu mấy kiếp!"
"Haha đúng rồi em! Nên em mau giúp anh nấu cháo cho mẹ rồi vào phòng chồng cưng!"
"Tôi có bệnh ngứa phải tắm đúng giờ!" Cô giơ tay xem đồng hồ. Rồi vỗ vai anh ta: "Anh phải tập nấu, mai mốt còn hầm cháo cho con. Anh có con trai đấy!"
"Thiệt hả em?" Hai mắt anh ta sáng lên: "Như vậy thì còn gì bằng. Dòng họ Thẩm nhà anh khỏi lo tuyệt hậu. Vậy vợ mau tắm đi ha. Để anh nấu!"
Hoàng Diệp quay lưng đi. Nhưng sực nhớ ra, cô quay lại nhắc: "Anh coi kiểm tra sức khỏe sinh sản kẻo đổ vỏ ốc!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro