Ngoại truyện 2...
Mọt Xanh
2024-11-02 00:26:44
Anh nắm chặt lấy tay cô, cảm giác như chỉ cần buông nhẹ ra sẽ vụt mất.
"Hoành, anh đang...lo lắng sao?"
Bắc Từ Hoành dừng lại chút, anh nhìn xuống tay mình quả thật nó đang run lên. Anh đang lo sợ ư? Lo điều gì chứ? Lo rằng cô sẽ vì Bắc Từ Mộ mà bỏ rơi mình?
Gì chứ!? Sao anh lại có suy nghĩ như vậy...?
"Hoành anh không sao chứ? Hoành! Hoành!"
Mọi thứ trước mắt dần mờ ảo...anh ngất lịm đi...
Lúc tỉnh dậy, xung quanh anh đầy mùi thuốc sát trùng từ bệnh viện. Và hình ảnh Hà Lâm đang nói chuyện cùng bác sĩ.
"Được cảm ơn"
Cô xoay người qua nắm lấy tay anh.
"Anh tỉnh rồi sao, lúc nảy là do anh làm việc nhiều quá nên dẫn đến kiệt sức"
"Ừm, cảm ơn"
"Anh muốn ngồi dậy sao? Để em..." Cô đưa tay lên định sẽ đỡ anh dậy
"Không cần, giờ anh sẽ về nhà chính để ở, chuyện anh về nữa sớm muộn gì ông nội cũng biết"
Bàn tay cô lơ lửng giữa không trung, Hà Lâm mỉm cười rút tay lại để phía sau.
"Dạ được, vậy em đi làm giấy xuất viện cho anh"
Bắc Từ Hoành gật đầu. Cả hai không nói gì nữa, cô ra ngoài, anh ở lại tựa đầu lên thành giường.
"Hoành.."
"Có thể anh sẽ bận trong khoảng thời gian sắp tới, dù sao cũng phải giải quyết những chuyện ở đây"
"Ừm, vậy khi nào rảnh em tới tìm anh"
"Được vào nhà nghĩ ngơi đi"
Bắc Từ Hoành lên xe sau khi đưa cô trở về nhà, anh cũng lái xe rời đi.
Nhìn cảnh chiếc xe dần khuất bóng Hà Lâm mới bước vào nhà.
Hình ảnh quen thuộc lại ấm áp hiện lên, ba cô vẫn đang ngồi đọc báo trên ghế cùng với tách trà nóng.
"Ba"
Ông nghe tiếng cô thì bỏ tờ báo xuống:"Lâm, mau qua đây, ba có mua bánh có thích đó"
Cô đi tới ngồi xuống cạnh ông:"Cảm ơn ba"
"Ừm, con có phải buồn chuyện gì không? Sắc mặt hình như không tốt lắm"
"Con ổn, ba đừng lo à dạo này ba có tới bệnh viện thường xuyên để khám không đó!"
"À ờ.."
"Haiz, mai con sẽ đưa ba đi, ba phải siêng năng lên chứ!"
"Được được ba xin lỗi, dạo này bên xưởng có nhiều việc quá!"
"Con đâu trách ba...chỉ là con sợ..."
Cạch!
"Chào chú, Lâm mình qua nè!"
Hà Lâm giật mình cô nhìn ra hướng cửa. Không khỏi bàng hoàng khi người bước vào là Hạn Diễm.
"Ồ con qua rồi sao! Vậy hai đứa nói chuyện nhé!"
"Hạ...Hạn Diễm"
"Hoành, anh đang...lo lắng sao?"
Bắc Từ Hoành dừng lại chút, anh nhìn xuống tay mình quả thật nó đang run lên. Anh đang lo sợ ư? Lo điều gì chứ? Lo rằng cô sẽ vì Bắc Từ Mộ mà bỏ rơi mình?
Gì chứ!? Sao anh lại có suy nghĩ như vậy...?
"Hoành anh không sao chứ? Hoành! Hoành!"
Mọi thứ trước mắt dần mờ ảo...anh ngất lịm đi...
Lúc tỉnh dậy, xung quanh anh đầy mùi thuốc sát trùng từ bệnh viện. Và hình ảnh Hà Lâm đang nói chuyện cùng bác sĩ.
"Được cảm ơn"
Cô xoay người qua nắm lấy tay anh.
"Anh tỉnh rồi sao, lúc nảy là do anh làm việc nhiều quá nên dẫn đến kiệt sức"
"Ừm, cảm ơn"
"Anh muốn ngồi dậy sao? Để em..." Cô đưa tay lên định sẽ đỡ anh dậy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần, giờ anh sẽ về nhà chính để ở, chuyện anh về nữa sớm muộn gì ông nội cũng biết"
Bàn tay cô lơ lửng giữa không trung, Hà Lâm mỉm cười rút tay lại để phía sau.
"Dạ được, vậy em đi làm giấy xuất viện cho anh"
Bắc Từ Hoành gật đầu. Cả hai không nói gì nữa, cô ra ngoài, anh ở lại tựa đầu lên thành giường.
"Hoành.."
"Có thể anh sẽ bận trong khoảng thời gian sắp tới, dù sao cũng phải giải quyết những chuyện ở đây"
"Ừm, vậy khi nào rảnh em tới tìm anh"
"Được vào nhà nghĩ ngơi đi"
Bắc Từ Hoành lên xe sau khi đưa cô trở về nhà, anh cũng lái xe rời đi.
Nhìn cảnh chiếc xe dần khuất bóng Hà Lâm mới bước vào nhà.
Hình ảnh quen thuộc lại ấm áp hiện lên, ba cô vẫn đang ngồi đọc báo trên ghế cùng với tách trà nóng.
"Ba"
Ông nghe tiếng cô thì bỏ tờ báo xuống:"Lâm, mau qua đây, ba có mua bánh có thích đó"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi tới ngồi xuống cạnh ông:"Cảm ơn ba"
"Ừm, con có phải buồn chuyện gì không? Sắc mặt hình như không tốt lắm"
"Con ổn, ba đừng lo à dạo này ba có tới bệnh viện thường xuyên để khám không đó!"
"À ờ.."
"Haiz, mai con sẽ đưa ba đi, ba phải siêng năng lên chứ!"
"Được được ba xin lỗi, dạo này bên xưởng có nhiều việc quá!"
"Con đâu trách ba...chỉ là con sợ..."
Cạch!
"Chào chú, Lâm mình qua nè!"
Hà Lâm giật mình cô nhìn ra hướng cửa. Không khỏi bàng hoàng khi người bước vào là Hạn Diễm.
"Ồ con qua rồi sao! Vậy hai đứa nói chuyện nhé!"
"Hạ...Hạn Diễm"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro