Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 19
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
Tưởng có kẻ nào to gan dám lên tiếng cãi lời, định bụng quay lại mắng cho một trận, nào ngờ khi quay đầu lại, người ngồi đó lại là Lâm Hiểu Nguyệt!
Lời định thốt ra lại phải nuốt xuống, hắn ta đành hắng giọng một tiếng rồi nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ! Lát nữa lên núi, tất cả đi cho sát vào, kẻ nào dám rời khỏi hàng ngũ thì đừng trách ban đêm bị quỷ ăn thịt đấy!”
Lâm Hiểu Nguyệt thuận theo hướng ngón tay của Khương Bách mà nhìn, cách đó không xa là một ngã ba đường, con đường rẽ trái có dựng một tấm biển gỗ đề ba chữ “Trấn Dương Minh”, còn bên phải là con đường dốc thoai thoải lên núi, xem ra bọn họ đã đến chân núi Dương Minh rồi.
Nàng uống một ngụm nước rồi lấy từ trong bọc ra một cái bánh bao, đây là do lo trước sẽ có người phát hiện ra bí mật nên nàng đã lén lấy một ít lương khô từ trong không gian cất vào trong bọc.
Ăn vội hai cái bánh bao, nàng định bụng tranh thủ thời gian chợp mắt một lát, muốn vượt qua ngọn núi trước mặt này trong một lần thì phải tích trữ chút sức lực mới được!
“Bốp!”
Đang ngủ ngon thì một tiếng quất roi vang dội bỗng nhiên vang lên.
Nàng giật mình ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy một nam tử gầy yếu cuộn tròn người nằm dưới đất bị đánh cho run cầm cập, trong miệng không ngừng kêu gào “tha mạng”.
“Quan sai đại nhân, người này đã chọc giận ngài thế nào?” Nàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không thể kìm nén lòng trắc ẩn, bước tới hỏi.
Khương Bách vừa quất roi vừa mắng: “Tên khốn kiếp! Lại dám giả vờ bảo muốn đi tiểu, thừa dịp bọn ta lơ là canh chừng mà bỏ trốn! Xem ta có đánh chết ngươi không!”
Lâm Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kiên cường của nam tử kia, xem ra là người có bản lĩnh!
“Quan sai đại nhân người bớt giận, lúc này mà đánh hắn ta bị thương, nhỡ đâu lên núi hắn ta không đi được, chẳng phải tối nay chúng ta phải ngủ lại trên núi sao? Chuyện này… Tiểu nữ không muốn bị quỷ ăn thịt đâu!”
Khương Bách cảm thấy lời Lâm Hiểu Nguyệt nói cũng có lý, bèn thu hồi roi da, tức giận hướng nam tử dưới đất cảnh cáo: “Tên khốn kiếp, coi như ngươi gặp may! Còn có lần sau thì cứ chuẩn bị mà xuống gặp Diêm Vương đi!”
Lời định thốt ra lại phải nuốt xuống, hắn ta đành hắng giọng một tiếng rồi nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ! Lát nữa lên núi, tất cả đi cho sát vào, kẻ nào dám rời khỏi hàng ngũ thì đừng trách ban đêm bị quỷ ăn thịt đấy!”
Lâm Hiểu Nguyệt thuận theo hướng ngón tay của Khương Bách mà nhìn, cách đó không xa là một ngã ba đường, con đường rẽ trái có dựng một tấm biển gỗ đề ba chữ “Trấn Dương Minh”, còn bên phải là con đường dốc thoai thoải lên núi, xem ra bọn họ đã đến chân núi Dương Minh rồi.
Nàng uống một ngụm nước rồi lấy từ trong bọc ra một cái bánh bao, đây là do lo trước sẽ có người phát hiện ra bí mật nên nàng đã lén lấy một ít lương khô từ trong không gian cất vào trong bọc.
Ăn vội hai cái bánh bao, nàng định bụng tranh thủ thời gian chợp mắt một lát, muốn vượt qua ngọn núi trước mặt này trong một lần thì phải tích trữ chút sức lực mới được!
“Bốp!”
Đang ngủ ngon thì một tiếng quất roi vang dội bỗng nhiên vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng giật mình ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy một nam tử gầy yếu cuộn tròn người nằm dưới đất bị đánh cho run cầm cập, trong miệng không ngừng kêu gào “tha mạng”.
“Quan sai đại nhân, người này đã chọc giận ngài thế nào?” Nàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn không thể kìm nén lòng trắc ẩn, bước tới hỏi.
Khương Bách vừa quất roi vừa mắng: “Tên khốn kiếp! Lại dám giả vờ bảo muốn đi tiểu, thừa dịp bọn ta lơ là canh chừng mà bỏ trốn! Xem ta có đánh chết ngươi không!”
Lâm Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kiên cường của nam tử kia, xem ra là người có bản lĩnh!
“Quan sai đại nhân người bớt giận, lúc này mà đánh hắn ta bị thương, nhỡ đâu lên núi hắn ta không đi được, chẳng phải tối nay chúng ta phải ngủ lại trên núi sao? Chuyện này… Tiểu nữ không muốn bị quỷ ăn thịt đâu!”
Khương Bách cảm thấy lời Lâm Hiểu Nguyệt nói cũng có lý, bèn thu hồi roi da, tức giận hướng nam tử dưới đất cảnh cáo: “Tên khốn kiếp, coi như ngươi gặp may! Còn có lần sau thì cứ chuẩn bị mà xuống gặp Diêm Vương đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro