Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 20
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
Nam tử đau đớn bò dậy, cúi đầu nói với Lâm Hiểu Nguyệt: “Đa tạ.”
Lâm Hiểu Nguyệt xua xua tay, nhỏ giọng nói: “Sau này muốn chạy thì nhớ nhanh một chút. Đi thôi, ta sợ ma quỷ, vẫn nên sớm vượt qua ngọn núi này thì hơn.”
Nam tử kéo lấy vạt áo Lâm Hiểu Nguyệt, nói: “Ma quỷ có đáng sợ bằng người sao? Ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, đến Bắc Cảnh cũng chỉ là thân phận nô lệ, sống không bằng chó! Nhưng cô thân là nữ nhi, đến nơi đó chỉ có kết cục còn thê thảm hơn, sống cuộc đời bị người người chà đạp! Ta thấy hai tên quan sai kia có vẻ còn nghe lời cô, chi bằng chúng ta hợp tác bỏ trốn?”
Lâm Hiểu Nguyệt có chút dao động, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại bình tĩnh. Nàng hoàn toàn không quen biết nam nhân này, hiện tại thì nói là hợp tác, lỡ đâu cuối cùng lại bị hắn ta đẩy ra làm bia đỡ đạn thì sao, nàng không ngốc đến thế!
“Đa tạ ý tốt, nhưng số phận mỗi người đều đã được định sẵn, ta không muốn chạy trốn.”
Sắc mặt nam tử trong nháy mắt tối sầm lại, cười nhạo nói: “Đúng là quen làm chuyện đó rồi, đi đến đâu cũng chỉ là làm chuyện đó!”
Lâm Hiểu Nguyệt biết nam nhân trước mặt đang ám chỉ nàng là kỹ nữ, muốn kích cho nàng tức giận nhảy dựng lên thanh minh, nhưng nàng cũng không phải đứa trẻ lên ba, hơn nữa đôi co với một người xa lạ chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức!
Thậm chí nàng bắt đầu hối hận vì đã ngăn cản Khương Bách đánh tên nam nhân miệng lưỡi độc địa này, quả nhiên là không nên xen vào chuyện bao đồng, nếu không sẽ tự rước họa vào thân!
“Liên quan gì đến ngươi?”
Lạnh lùng đáp trả một câu, nghe thấy hai tên quan sai Khương Bách và Hà Viễn đang không ngừng quất roi thúc giục mọi người mau chóng đứng dậy chuẩn bị lên đường, nàng liền xoay người đi theo.
Núi Dương Minh vốn không thấp, men theo con đường núi đi lên, càng lên cao Lâm Hiểu Nguyệt càng cảm thấy bắp chân mình đau nhức, bước chân cũng trở nên nặng trĩu, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu quay mòng mòng!
Nàng nhìn sang những tên tội nhân khác đang bị trói bởi dây xích, đám người này do bị dây xích nặng nề kéo lê nên bước đi càng thêm phần khó khăn!
Lâm Hiểu Nguyệt xua xua tay, nhỏ giọng nói: “Sau này muốn chạy thì nhớ nhanh một chút. Đi thôi, ta sợ ma quỷ, vẫn nên sớm vượt qua ngọn núi này thì hơn.”
Nam tử kéo lấy vạt áo Lâm Hiểu Nguyệt, nói: “Ma quỷ có đáng sợ bằng người sao? Ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, đến Bắc Cảnh cũng chỉ là thân phận nô lệ, sống không bằng chó! Nhưng cô thân là nữ nhi, đến nơi đó chỉ có kết cục còn thê thảm hơn, sống cuộc đời bị người người chà đạp! Ta thấy hai tên quan sai kia có vẻ còn nghe lời cô, chi bằng chúng ta hợp tác bỏ trốn?”
Lâm Hiểu Nguyệt có chút dao động, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại bình tĩnh. Nàng hoàn toàn không quen biết nam nhân này, hiện tại thì nói là hợp tác, lỡ đâu cuối cùng lại bị hắn ta đẩy ra làm bia đỡ đạn thì sao, nàng không ngốc đến thế!
“Đa tạ ý tốt, nhưng số phận mỗi người đều đã được định sẵn, ta không muốn chạy trốn.”
Sắc mặt nam tử trong nháy mắt tối sầm lại, cười nhạo nói: “Đúng là quen làm chuyện đó rồi, đi đến đâu cũng chỉ là làm chuyện đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hiểu Nguyệt biết nam nhân trước mặt đang ám chỉ nàng là kỹ nữ, muốn kích cho nàng tức giận nhảy dựng lên thanh minh, nhưng nàng cũng không phải đứa trẻ lên ba, hơn nữa đôi co với một người xa lạ chẳng khác nào tự chuốc lấy phiền phức!
Thậm chí nàng bắt đầu hối hận vì đã ngăn cản Khương Bách đánh tên nam nhân miệng lưỡi độc địa này, quả nhiên là không nên xen vào chuyện bao đồng, nếu không sẽ tự rước họa vào thân!
“Liên quan gì đến ngươi?”
Lạnh lùng đáp trả một câu, nghe thấy hai tên quan sai Khương Bách và Hà Viễn đang không ngừng quất roi thúc giục mọi người mau chóng đứng dậy chuẩn bị lên đường, nàng liền xoay người đi theo.
Núi Dương Minh vốn không thấp, men theo con đường núi đi lên, càng lên cao Lâm Hiểu Nguyệt càng cảm thấy bắp chân mình đau nhức, bước chân cũng trở nên nặng trĩu, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu quay mòng mòng!
Nàng nhìn sang những tên tội nhân khác đang bị trói bởi dây xích, đám người này do bị dây xích nặng nề kéo lê nên bước đi càng thêm phần khó khăn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro