Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 30
Thủy Hoả Hữu Tình
2024-08-21 11:26:58
Hơn nữa, mấy chủ tiệm xung quanh thường ngày đều xưng huynh gọi đệ với ông ta, đến lúc này lại không ai ra mặt, ai nấy đóng cửa cài then, sợ bị liên lụy đến mình!
Ông ta mặt mày ủ rũ cầu xin: "Cô nương, ta đã cứu người, cũng đã nghĩ cách giúp các người, các người hãy tha cho lão già này đi! Ta thực sự không thả tù nhân đi!"
Lâm Hiểu Nguyệt biết càng nói càng sai, nàng nhìn Hà Viễn, nói: "Chúng ta cứ đứng đây cũng không được, hay là chia nhau đi tìm? Ta thấy xung quanh có khá nhiều cửa hàng, ta sẽ qua hỏi thử."
Hà Viễn túm lấy Lâm Hiểu Nguyệt, những tên bị xích đã chạy mất dạng, Lâm Hiểu Nguyệt lại không bị trói buộc gì! Hắn ta lắc đầu, chỉ vào đại phu: "Trói ông ta lại, mang đi!"
Lâm Hiểu Nguyệt nhìn theo tay Hà Viễn, thấy đại phu trong tay Hà Viễn khóc lóc thảm thiết vô cùng chật vật, nàng thở dài, nàng không muốn tự chuốc phiền phức nhưng nàng càng không muốn hại người.
"Được, ta đi tìm sợi dây thừng."
Nói xong, nàng chạy vào tiệm thuốc tìm một sợi dây thừng.
Hà Viễn đợi đến khi hai tay đại phu bị trói chặt mới yên tâm buông đại phu ra nhưng đại phu rất xảo quyệt, ông ta húc mạnh vào Lâm Hiểu Nguyệt, Lâm Hiểu Nguyệt vốn không muốn làm khó ông ta nên chỉ dùng ba phần sức để ngăn cản, vì vậy đại phu đã trốn thoát thành công, chạy vội vàng trên phố.
"Ôi trời, ông già này sao lại khỏe thế? Húc đến nỗi xương ta sắp gãy rồi! Nha dịch đại ca, huynh đừng vội, ta sẽ đuổi theo ông ta ngay!"
Lâm Hiểu Nguyệt đau đớn bò dậy, khập khiễng đuổi theo hướng đại phu bỏ chạy.
Hà Viễn sải bước, nắm lấy cánh tay Lâm Hiểu Nguyệt, nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: "Cô cố ý phải không?"
"Nha dịch đại ca, vừa rồi huynh cũng thấy đấy, một nữ tử yếu đuối như ta sao cản được một người đàn ông? Ông già đó là đại phu, chứ không phải người ốm yếu!" Lâm Hiểu Nguyệt giả vờ tức giận muốn đẩy Hà Viễn ra nhưng sức của Hà Viễn quá lớn, cuối cùng tay nàng bị kéo đau, Hà Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Hà Viễn muốn thử Lâm Hiểu Nguyệt, thấy nàng thực sự không còn sức lực, Hà Viễn tạm thời khoan nghi ngờ.
Ông ta mặt mày ủ rũ cầu xin: "Cô nương, ta đã cứu người, cũng đã nghĩ cách giúp các người, các người hãy tha cho lão già này đi! Ta thực sự không thả tù nhân đi!"
Lâm Hiểu Nguyệt biết càng nói càng sai, nàng nhìn Hà Viễn, nói: "Chúng ta cứ đứng đây cũng không được, hay là chia nhau đi tìm? Ta thấy xung quanh có khá nhiều cửa hàng, ta sẽ qua hỏi thử."
Hà Viễn túm lấy Lâm Hiểu Nguyệt, những tên bị xích đã chạy mất dạng, Lâm Hiểu Nguyệt lại không bị trói buộc gì! Hắn ta lắc đầu, chỉ vào đại phu: "Trói ông ta lại, mang đi!"
Lâm Hiểu Nguyệt nhìn theo tay Hà Viễn, thấy đại phu trong tay Hà Viễn khóc lóc thảm thiết vô cùng chật vật, nàng thở dài, nàng không muốn tự chuốc phiền phức nhưng nàng càng không muốn hại người.
"Được, ta đi tìm sợi dây thừng."
Nói xong, nàng chạy vào tiệm thuốc tìm một sợi dây thừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Viễn đợi đến khi hai tay đại phu bị trói chặt mới yên tâm buông đại phu ra nhưng đại phu rất xảo quyệt, ông ta húc mạnh vào Lâm Hiểu Nguyệt, Lâm Hiểu Nguyệt vốn không muốn làm khó ông ta nên chỉ dùng ba phần sức để ngăn cản, vì vậy đại phu đã trốn thoát thành công, chạy vội vàng trên phố.
"Ôi trời, ông già này sao lại khỏe thế? Húc đến nỗi xương ta sắp gãy rồi! Nha dịch đại ca, huynh đừng vội, ta sẽ đuổi theo ông ta ngay!"
Lâm Hiểu Nguyệt đau đớn bò dậy, khập khiễng đuổi theo hướng đại phu bỏ chạy.
Hà Viễn sải bước, nắm lấy cánh tay Lâm Hiểu Nguyệt, nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: "Cô cố ý phải không?"
"Nha dịch đại ca, vừa rồi huynh cũng thấy đấy, một nữ tử yếu đuối như ta sao cản được một người đàn ông? Ông già đó là đại phu, chứ không phải người ốm yếu!" Lâm Hiểu Nguyệt giả vờ tức giận muốn đẩy Hà Viễn ra nhưng sức của Hà Viễn quá lớn, cuối cùng tay nàng bị kéo đau, Hà Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Hà Viễn muốn thử Lâm Hiểu Nguyệt, thấy nàng thực sự không còn sức lực, Hà Viễn tạm thời khoan nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro