Chương 30 - Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta
Ăn Đêm
2024-08-07 00:07:49
Tiêu Vũ nàng không muốn mạng sống nữa sao? Còn dám đùa giỡn với hắn!
Hay là phải nói rằng Tiêu Vũ đã xem hắn là một người nào đó?
Nghĩ nghĩ, Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: "Tiêu Vũ... Tốt lắm, không tệ."
Thiết Sơn hoảng sợ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: "Công... Công tử? Ngài không sao chứ?"
Cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm mới chia một ánh mắt cho thuộc hạ đang nghi hoặc của mình, hắn trầm giọng nói: "Đi đến đại doanh lưu đày, hỏi thăm tin tức của Tiêu Vũ."
Thiết Sơn rất khó hiểu: "Công tử, ngài hỏi thăm Tiêu Vũ làm gì? Chẳng lẽ ngài đã có gì đó với Tiêu Vũ giống như lời đồn đại sao?"
Vẻ mặt của Thiết Sơn rất đau xót.
Tiêu Vũ đã trở thành Công chúa mất nước, chẳng lẽ còn muốn lợi dụng công tử nhà mình nữa sao?
Lần này Ngụy Ngọc Lâm không nhịn được nữa, thuận tay cầm lấy quyển sách ở đầu giường, đập một cái.
Ngay tức khắc, quyển sách đập lên đầu của Thiết Sơn: "Không có đầu óc thì đọc sách thật nhiều vào! Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy nữa!"
"Cút xéo đi!" Ngụy Ngọc Lâm ra lệnh.
Thiết Sơn oan ức, công tử bình thường là một người rất tốt, vì sao cứ nhắc đến chuyện của Tiêu Vũ lại trở nên gắt gỏng như vậy chứ?
Sau khi Thiết Sơn đi ra thì lập tức nói sự nghi ngờ của bản thân cho Ngụy Lục nghe.
"Lục tử, ngươi nói xem công tử của chúng ta có cảm giác gì đối với Tiêu Vũ chứ?" Thiết Sơn rất khó hiểu.
Ngụy Lục đưa tay cầm cuốn sách ấn xuống đầu Thiết Sơn, mở miệng nói: “Học thêm đi!”
Thiết Sơn: "???" Học cái gì? Ai có thể nói cho hắn ta biết học cái gì được không?
Lúc này Tiêu Vũ đã rời khỏi thành.
Hai vị nương nương và Thước Nhi ngồi lặng lẽ bên nhau, cuộn thành một đống.
Lúc này, Tiêu Vũ đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Thước Nhi.
Thước Nhi hoảng sợ: "Ai!"
Tiêu Vũ nói: "Là ta."
Thước Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Công chúa, người đã trở lại rồi!"
Có trời mới biết được, một đêm này nàng ấy đã kinh hồn bạt vía đến mức nào, nàng ấy không dám ngủ, chỉ sợ người khác phát hiện ra Công chúa không có ở đây.
Tiêu Vũ vừa mới ngồi xuống thì phát hiện ra hai người Lệ Phi và Dung Phi đang trợn to mắt nhìn nàng, rõ ràng là đã một đêm không ngủ.
Vẻ mặt của các nàng ấy tiều tụy hơn, trông rất xanh xao.
Tiêu Vũ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cùng lúc đó, trong lòng lại có một cảm giác không nói nên lời, hai vị nương nương này đang quan tâm nàng phải không?
"Trở về là tốt rồi." Dung Phi cũng cảm thấy an tâm.
Còn Tô Lệ Nương, nói cũng không muốn nói, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Tiêu Vũ nói: "Trước hết đừng ngủ."
Tô Lệ Nương hơi tức giận: "Tiêu Vũ!"
Tiêu Vũ biết, vị Lệ Phi nương nương này từ xưa đến nay luôn có tính tình gắt gỏng, đều là do phụ hoàng của nàng sủng ái, cho nên nàng cũng không giận, mở miệng nói: "Các ngươi xem đây là cái gì!"
Tiêu Vũ nói xong, xoay người về phía sau, lấy một thứ đồ đã dọn sạch trước đó ra.
Trong chốc lát, một chiếc nồi sắt xuất hiện trước mặt ba người.
Ba người đều sợ ngây người.
Nồi... nồi sắt?
Tiêu Vũ kiếm cái này từ đâu ra vậy!
Tiêu Vũ mở nắp gỗ của nồi sắt ra, mở miệng nói: "Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, đừng khách sáo!"
Vậy mà lại là canh gà! Bên trong còn nguyên một con gà!
Tiêu Vũ sờ túi vải ở sau lưng, lấy mấy cái bát ra: "Ăn đi."
Lúc này tất cả mọi người có chút trầm mặc.
Công chúa của họ biến mất một đêm và quay trở lại với một chiếc nồi sắt lớn, ai có thể giải thích tình huống kỳ quái này là gì không?
Nhưng lúc này mọi người đều rất đói, không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu ăn uống.
Bốn người họ cách những người khác hơi xa, trong đại doanh lưu đày này có đủ loại âm thanh nên giọng nói của họ cũng không khiến người khác chú ý.
"Hítt!" Tô Lệ Nương uống một ngụm, cảm thán một tiếng.
"Làm sao vậy?" Dung Phi liếc mắt một cái.
Tô Lệ Nương nói: "Nóng."
Dung Phi: "..." Càng kỳ quái hơn.
Có canh gà, mà canh gà này vẫn còn nóng nữa.
Bốn người một con gà, uống hết nước canh, chia nhau ra ăn gà, trong phút chốc cảm thấy tiết trời cuối mùa xuân cũng không lạnh lắm!
Hay là phải nói rằng Tiêu Vũ đã xem hắn là một người nào đó?
Nghĩ nghĩ, Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: "Tiêu Vũ... Tốt lắm, không tệ."
Thiết Sơn hoảng sợ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: "Công... Công tử? Ngài không sao chứ?"
Cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm mới chia một ánh mắt cho thuộc hạ đang nghi hoặc của mình, hắn trầm giọng nói: "Đi đến đại doanh lưu đày, hỏi thăm tin tức của Tiêu Vũ."
Thiết Sơn rất khó hiểu: "Công tử, ngài hỏi thăm Tiêu Vũ làm gì? Chẳng lẽ ngài đã có gì đó với Tiêu Vũ giống như lời đồn đại sao?"
Vẻ mặt của Thiết Sơn rất đau xót.
Tiêu Vũ đã trở thành Công chúa mất nước, chẳng lẽ còn muốn lợi dụng công tử nhà mình nữa sao?
Lần này Ngụy Ngọc Lâm không nhịn được nữa, thuận tay cầm lấy quyển sách ở đầu giường, đập một cái.
Ngay tức khắc, quyển sách đập lên đầu của Thiết Sơn: "Không có đầu óc thì đọc sách thật nhiều vào! Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy nữa!"
"Cút xéo đi!" Ngụy Ngọc Lâm ra lệnh.
Thiết Sơn oan ức, công tử bình thường là một người rất tốt, vì sao cứ nhắc đến chuyện của Tiêu Vũ lại trở nên gắt gỏng như vậy chứ?
Sau khi Thiết Sơn đi ra thì lập tức nói sự nghi ngờ của bản thân cho Ngụy Lục nghe.
"Lục tử, ngươi nói xem công tử của chúng ta có cảm giác gì đối với Tiêu Vũ chứ?" Thiết Sơn rất khó hiểu.
Ngụy Lục đưa tay cầm cuốn sách ấn xuống đầu Thiết Sơn, mở miệng nói: “Học thêm đi!”
Thiết Sơn: "???" Học cái gì? Ai có thể nói cho hắn ta biết học cái gì được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Tiêu Vũ đã rời khỏi thành.
Hai vị nương nương và Thước Nhi ngồi lặng lẽ bên nhau, cuộn thành một đống.
Lúc này, Tiêu Vũ đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Thước Nhi.
Thước Nhi hoảng sợ: "Ai!"
Tiêu Vũ nói: "Là ta."
Thước Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Công chúa, người đã trở lại rồi!"
Có trời mới biết được, một đêm này nàng ấy đã kinh hồn bạt vía đến mức nào, nàng ấy không dám ngủ, chỉ sợ người khác phát hiện ra Công chúa không có ở đây.
Tiêu Vũ vừa mới ngồi xuống thì phát hiện ra hai người Lệ Phi và Dung Phi đang trợn to mắt nhìn nàng, rõ ràng là đã một đêm không ngủ.
Vẻ mặt của các nàng ấy tiều tụy hơn, trông rất xanh xao.
Tiêu Vũ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cùng lúc đó, trong lòng lại có một cảm giác không nói nên lời, hai vị nương nương này đang quan tâm nàng phải không?
"Trở về là tốt rồi." Dung Phi cũng cảm thấy an tâm.
Còn Tô Lệ Nương, nói cũng không muốn nói, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Tiêu Vũ nói: "Trước hết đừng ngủ."
Tô Lệ Nương hơi tức giận: "Tiêu Vũ!"
Tiêu Vũ biết, vị Lệ Phi nương nương này từ xưa đến nay luôn có tính tình gắt gỏng, đều là do phụ hoàng của nàng sủng ái, cho nên nàng cũng không giận, mở miệng nói: "Các ngươi xem đây là cái gì!"
Tiêu Vũ nói xong, xoay người về phía sau, lấy một thứ đồ đã dọn sạch trước đó ra.
Trong chốc lát, một chiếc nồi sắt xuất hiện trước mặt ba người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người đều sợ ngây người.
Nồi... nồi sắt?
Tiêu Vũ kiếm cái này từ đâu ra vậy!
Tiêu Vũ mở nắp gỗ của nồi sắt ra, mở miệng nói: "Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, đừng khách sáo!"
Vậy mà lại là canh gà! Bên trong còn nguyên một con gà!
Tiêu Vũ sờ túi vải ở sau lưng, lấy mấy cái bát ra: "Ăn đi."
Lúc này tất cả mọi người có chút trầm mặc.
Công chúa của họ biến mất một đêm và quay trở lại với một chiếc nồi sắt lớn, ai có thể giải thích tình huống kỳ quái này là gì không?
Nhưng lúc này mọi người đều rất đói, không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu ăn uống.
Bốn người họ cách những người khác hơi xa, trong đại doanh lưu đày này có đủ loại âm thanh nên giọng nói của họ cũng không khiến người khác chú ý.
"Hítt!" Tô Lệ Nương uống một ngụm, cảm thán một tiếng.
"Làm sao vậy?" Dung Phi liếc mắt một cái.
Tô Lệ Nương nói: "Nóng."
Dung Phi: "..." Càng kỳ quái hơn.
Có canh gà, mà canh gà này vẫn còn nóng nữa.
Bốn người một con gà, uống hết nước canh, chia nhau ra ăn gà, trong phút chốc cảm thấy tiết trời cuối mùa xuân cũng không lạnh lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro