Chương 30 - Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta
Cho Dù Ngươi Có...
2024-08-07 00:07:49
"Sao ta lại ngửi được mùi canh gà nhỉ?" Một người cách đó không xa lớn giọng nói.
Người bên cạnh nói: "Đừng nằm mơ nữa, sao mà có gà được, hơn nữa cho dù có thì cũng cho bọn nam nhân ăn, sao đến lượt chúng ta ăn?"
Thật ra vẫn có một số người ngửi được mùi, nhưng mà tất cả mọi người đều cho rằng đây là đồ ăn của đám sai dịch, cho nên không ai dám tìm kiếm.
"Các ngươi còn đói không?" Vẻ mặt của Tiêu Vũ chân thành hỏi.
Dung Phi nói: "Không đói nữa."
Có được món canh gà này chắc chắn phải mạo hiểm lắm nhỉ? Thật sự đã làm khó Tiêu Vũ rồi.
Tô Lệ Nương nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ nhìn Thước Nhi.
Thước Nhi là một đứa bé không tâm cơ, tuyệt đối không nói dối với Công chúa nhà mình, vừa rồi nàng ấy đang uống canh gà, nàng ấy sợ không đủ nên thậm chí còn không ăn canh cho nên vẫn rất đói.
Vì thế nàng ấy nhỏ giọng nói: "Ta vẫn thấy hơi đói."
Tiêu Vũ gật đầu, sau đó mò mẫm trong túi vải, lấy ra hai bọc giấy dầu ra, đưa cho Thước Nhi.
Mở ra thì thấy bên trong lại là bánh hoa quế ngọt.
Vị hoa quế xộc thẳng vào mũi, Thước Nhi không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Khi vẫn ở bên cạnh hầu hạ Công chúa, nàng ấy rất thích ăn cái này, chứ nói gì đến việc hiện tại đã đói đến vậy rồi, có thể có đồ ăn đã rất tốt, khỏi phải nói nàng ấy vui vẻ như thế nào.
Thước Nhi nhìn thoáng qua Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: "Chẳng phải ngươi đói bụng sao? Ăn đi."
Nói xong lời này, Tiêu Vũ lại lấy mứt hoa quả ra, ăn từng miếng một.
Lúc này, Tô nương nương đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nhịn được mà mở mắt, nhìn về phía Tiêu Vũ.
Dung Phi cũng giống thế.
Hai người hoàn toàn không ngờ Tiêu Vũ còn có đồ ăn nữa!
Hai vị nương nương cao quý từng xem thường một bàn đầy món ngon, nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả Hoàng đế cũng đói thôi!
Trước kia bị lưu đày, các nàng chưa ăn gì cả, đã mấy ngày liên tục ăn không đủ no rồi.
Tiêu Vũ ăn mấy miếng, lúc này mới nhận ra điều không ổn: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Dung Phi thực sự không thể buông bỏ bộ mặt cao quý của mình, dù sao thì nàng ấy cũng là một con nhà danh môn, nàng ấy thà bẻ răng nuốt máu còn hơn phủ định những gì mình vừa nói.
Tuy nhiên, Tô Lệ Nương lớn lên ở phố phường, cũng không coi trọng mấy việc này nên đã mở miệng nói: "Ngươi còn gì ăn không? Ta đói."
Tiêu Vũ mới chợt bừng tỉnh: "Các ngươi vẫn chưa no sao? Sao không nói sớm!"
Nói rồi, Tiêu Vũ tiếp tục lục lọi trong túi đồ của mình.
Vừa lục túi nàng vừa hỏi: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"
Dung Phi rất dè dặt: "Một cái màn thầu là được rồi."
Tô Lệ Nương kiêu ngạo quen thói, nàng ấy nhất thời không thể kiềm hãm được, cho nên đã thuận miệng nói: "Ta muốn ăn món vịt bát bảo, ngươi có thể lấy ra không?"
Nói xong lời này, Tô Lệ Nương cũng có hơi hối hận, đôi mắt ẩn chứa sự thương tâm, đã mất nước rồi... Làm gì còn món vịt bát bảo để nàng ấy ăn chứ.
Bây giờ, đến miếng ăn nàng ấy còn phải phụ thuộc vào Trưởng Công chúa, thực sự không nên đòi hỏi quá nhiều.
Nàng ấy vừa nghĩ đến đây thì thấy Tiêu Vũ đã lấy ra món vịt bát bảo.
Tô Lệ Nương: "..."
Xin lỗi, vừa rồi giọng nói của nàng ấy có hơi lớn!
Tiêu Vũ ném món vịt bát bảo cho Tô Lệ Nương, sau đó thuận tay ném một cái màn thầu cho Dung Phi.
Dung Phi cầm cái màn thầu to bằng lòng bàn tay mình, khóe môi không khỏi giật giật, lúc này, việc quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của nàng ấy hoàn toàn mất hiệu lực.
Tô Lệ Nương nhận lấy vịt bát bảo, xé đùi vịt cắn hai miếng, sau đó nhìn sang Dung Phi đang bẻ cái màn thầu ra, sau khi cất nửa cái vào trong ngực thì nàng ấy bắt đầu ăn nửa cái còn lại trên tay mình.
Tô Lệ Nương không nhịn được mà buông lời châm chọc: "Cho dù ngươi có nhét cả cái màn thầu thì cũng không thể to bằng của ta."
Gân xanh trên trán Dung Phi nổi lên, Tô Lệ Nương này có thôi đi không! Bệ hạ đã băng hà rồi thế mà nàng vẫn còn đáng ghét như vậy!
Người bên cạnh nói: "Đừng nằm mơ nữa, sao mà có gà được, hơn nữa cho dù có thì cũng cho bọn nam nhân ăn, sao đến lượt chúng ta ăn?"
Thật ra vẫn có một số người ngửi được mùi, nhưng mà tất cả mọi người đều cho rằng đây là đồ ăn của đám sai dịch, cho nên không ai dám tìm kiếm.
"Các ngươi còn đói không?" Vẻ mặt của Tiêu Vũ chân thành hỏi.
Dung Phi nói: "Không đói nữa."
Có được món canh gà này chắc chắn phải mạo hiểm lắm nhỉ? Thật sự đã làm khó Tiêu Vũ rồi.
Tô Lệ Nương nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ nhìn Thước Nhi.
Thước Nhi là một đứa bé không tâm cơ, tuyệt đối không nói dối với Công chúa nhà mình, vừa rồi nàng ấy đang uống canh gà, nàng ấy sợ không đủ nên thậm chí còn không ăn canh cho nên vẫn rất đói.
Vì thế nàng ấy nhỏ giọng nói: "Ta vẫn thấy hơi đói."
Tiêu Vũ gật đầu, sau đó mò mẫm trong túi vải, lấy ra hai bọc giấy dầu ra, đưa cho Thước Nhi.
Mở ra thì thấy bên trong lại là bánh hoa quế ngọt.
Vị hoa quế xộc thẳng vào mũi, Thước Nhi không nhịn được mà nuốt nước miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi vẫn ở bên cạnh hầu hạ Công chúa, nàng ấy rất thích ăn cái này, chứ nói gì đến việc hiện tại đã đói đến vậy rồi, có thể có đồ ăn đã rất tốt, khỏi phải nói nàng ấy vui vẻ như thế nào.
Thước Nhi nhìn thoáng qua Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: "Chẳng phải ngươi đói bụng sao? Ăn đi."
Nói xong lời này, Tiêu Vũ lại lấy mứt hoa quả ra, ăn từng miếng một.
Lúc này, Tô nương nương đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nhịn được mà mở mắt, nhìn về phía Tiêu Vũ.
Dung Phi cũng giống thế.
Hai người hoàn toàn không ngờ Tiêu Vũ còn có đồ ăn nữa!
Hai vị nương nương cao quý từng xem thường một bàn đầy món ngon, nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả Hoàng đế cũng đói thôi!
Trước kia bị lưu đày, các nàng chưa ăn gì cả, đã mấy ngày liên tục ăn không đủ no rồi.
Tiêu Vũ ăn mấy miếng, lúc này mới nhận ra điều không ổn: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Dung Phi thực sự không thể buông bỏ bộ mặt cao quý của mình, dù sao thì nàng ấy cũng là một con nhà danh môn, nàng ấy thà bẻ răng nuốt máu còn hơn phủ định những gì mình vừa nói.
Tuy nhiên, Tô Lệ Nương lớn lên ở phố phường, cũng không coi trọng mấy việc này nên đã mở miệng nói: "Ngươi còn gì ăn không? Ta đói."
Tiêu Vũ mới chợt bừng tỉnh: "Các ngươi vẫn chưa no sao? Sao không nói sớm!"
Nói rồi, Tiêu Vũ tiếp tục lục lọi trong túi đồ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa lục túi nàng vừa hỏi: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"
Dung Phi rất dè dặt: "Một cái màn thầu là được rồi."
Tô Lệ Nương kiêu ngạo quen thói, nàng ấy nhất thời không thể kiềm hãm được, cho nên đã thuận miệng nói: "Ta muốn ăn món vịt bát bảo, ngươi có thể lấy ra không?"
Nói xong lời này, Tô Lệ Nương cũng có hơi hối hận, đôi mắt ẩn chứa sự thương tâm, đã mất nước rồi... Làm gì còn món vịt bát bảo để nàng ấy ăn chứ.
Bây giờ, đến miếng ăn nàng ấy còn phải phụ thuộc vào Trưởng Công chúa, thực sự không nên đòi hỏi quá nhiều.
Nàng ấy vừa nghĩ đến đây thì thấy Tiêu Vũ đã lấy ra món vịt bát bảo.
Tô Lệ Nương: "..."
Xin lỗi, vừa rồi giọng nói của nàng ấy có hơi lớn!
Tiêu Vũ ném món vịt bát bảo cho Tô Lệ Nương, sau đó thuận tay ném một cái màn thầu cho Dung Phi.
Dung Phi cầm cái màn thầu to bằng lòng bàn tay mình, khóe môi không khỏi giật giật, lúc này, việc quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của nàng ấy hoàn toàn mất hiệu lực.
Tô Lệ Nương nhận lấy vịt bát bảo, xé đùi vịt cắn hai miếng, sau đó nhìn sang Dung Phi đang bẻ cái màn thầu ra, sau khi cất nửa cái vào trong ngực thì nàng ấy bắt đầu ăn nửa cái còn lại trên tay mình.
Tô Lệ Nương không nhịn được mà buông lời châm chọc: "Cho dù ngươi có nhét cả cái màn thầu thì cũng không thể to bằng của ta."
Gân xanh trên trán Dung Phi nổi lên, Tô Lệ Nương này có thôi đi không! Bệ hạ đã băng hà rồi thế mà nàng vẫn còn đáng ghét như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro