Chương 30 - Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta
Ngụy Vương Phủ
2024-08-07 00:07:49
Phủ đệ của bọn họ cách chỗ này cũng không xa bao nhiêu, đi qua mấy con ngõ là đến một phủ đệ không hề đốt đèn.
Chỉ thấy trên bức hoành viết mấy con chữ mạ vàng.
Ngụy vương phủ.
Hắc bào công tử dẫn một đám người đi vào trong phòng rồi mới châm đèn lên.
Hắn ta cởi hắc bào trên người mình xuống để lộ ra một gương mặt vô cùng diễm lệ, chẳng qua trên gương mặt đẹp đó lại mang theo vài phần bệnh tật.
Hóa ra đây là Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm này chính là Ngụy vương, nhưng hắn ta cũng không giống với những vương gia chính quy khác của Đại Ninh triều vì hắn được đưa từ Ngụy quốc tới đây làm con tin, được phong làm một vương gia nhưng đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn mà Đại Ninh triều thể hiện ra trước Thiên quốc thượng triều mà thôi.
Còn trên thực tế cũng không ai coi con tin này là vương gia cả.
Hắn ngồi xuống với vẻ mặt nặng nề.
Thiết Sơn vội vàng bưng trà cho hắn: “Công tử, người bớt giận.”
Lúc ở riêng, thuộc hạ của hắn chỉ gọi hắn là công tử vì cho dù hắn muốn làm vương gia thì cũng sẽ chỉ làm vương gia của Đại Ngụy triều, chứ không phải vương gia của Đại Ninh triều. Điều này đối với hắn mà nói chính là một loại sỉ nhục.
Ngụy Ngọc Lâm giơ tay cầm bình trà lạnh lên uống cạn: “Đi điều tra xem là người nào ra tay trước chúng ta!”
Hắn không tin lão cẩu Vũ Văn kia có thể vừa mới cung biến mà đã có thể chuyển sạch quốc khố đi như vậy!
Trong này chắc chắn còn có thế lực thứ ba nào đó!
“Vâng, công tử yên tâm, cho dù thuộc hạ có đào sâu ba tấc đất cũng phải điều tra ra ra được kẻ giả thần giả quỷ trong bóng tối này là ai!” Thiết Sơn nói rất có khí phách.
“Đúng rồi, vương gia, vẫn còn một chuyện…” Thiết Sơn nói.
“Lúc thuộc hạ vừa mới trở về, có nội gián trong cung tới bẩm báo, nói trưởng công chúa bị phán lưu đày, sắp tới sẽ bị đày đến Ninh Nam tháp.”
“Lần này chúng ta đi có cần dẫn cả trưởng công chúa đi cùng không?” Thiết Sơn hỏi.
Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm lập tức u ám hẳn đi.
Ngụy Lục ở bên cạnh trừng mắt nhìn Thiết Sơn: “Thiết Sơn! Ngươi có biết nói chuyện không đó! Chuyện không nên nhắc đến mà cứ nằng nặc đòi lôi ra? Công tử nhà ta rời khỏi Đại Ninh tại sao phải dẫn trưởng công chúa sáng nắng chiều mưa đó theo hả?”
“Nếu không phải trưởng công chúa hối hôn, chọn con trai út của Vũ Văn kia thì công tử chúng ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.” Ngụy Lục rất tức tối.
Không sai, trước kia Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm vốn có hôn ước.
Lúc mà Ngụy Ngọc Lâm vẫn chưa trở thành con tin cũng rất được tổ phụ của Tiêu Vũ yêu thích. Khi ấy mối quan hệ giữa hai nước Ninh Ngụy cũng tốt cho nên từ nhỏ đã định hôn ước cho hai người. Sau này Ngụy Ngọc Lâm tới Đại Ninh vốn chính là tới với danh nghĩa hỏi cưới Tiêu Vũ.
Chẳng qua, sau khi tới lại bị giam cầm ở Đại Ninh.
“Nhưng trước khi tiên hoàng qua đời đã dặn công tử chúng ta…” Thiết Sơn nhỏ giọng nói.
“Tiên hoàng, nếu như tiên hoàng biết Tiêu Vũ là người như vậy chắc chắn cũng sẽ hối hận.” Ngụy Lục hừ lạnh một tiếng.
“Đủ rồi, trời đã gần sáng rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Ngụy Ngọc Lâm mở miệng.
Hai thuộc hạ đều cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cúi mắt nhìn xuống, không biết là đang nghĩ ngợi chuyện gì nữa, chỉ có thể cảm giác được áp suất không khí có hơi tháp, bọn họ cũng không dám tùy tiện suy đoán suy nghĩ của Ngụy Ngọc Lâm nữa.
Chỉ đành trở về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ ngon.
Sau khi Tiêu Vũ tỉnh lại cũng không vội rời giường, hơn nữa còn mượn rèm giường che chắn để tiến vào không gian của mình.
Hôm qua là mò mẫm trong bóng tối chuyển đồ đi nên hoàn toàn không kịp kiểm kê.
Mấy thứ này đều được nàng chất đống bên trong đại sảnh của trung tâm thương mại.
Một đống to này chính là đồ ở bên trong quốc khố.
Tuy rằng Tiêu thị tộc đã sớm trượt dốc rồi, quốc khố cũng trống rỗng nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa. Nàng kiểm tra qua một chút, chỉ riêng vàng đã khoảng hai mươi vạn lượng, còn có một trăm vạn lượng bạc trắng nữa.
Chỉ thấy trên bức hoành viết mấy con chữ mạ vàng.
Ngụy vương phủ.
Hắc bào công tử dẫn một đám người đi vào trong phòng rồi mới châm đèn lên.
Hắn ta cởi hắc bào trên người mình xuống để lộ ra một gương mặt vô cùng diễm lệ, chẳng qua trên gương mặt đẹp đó lại mang theo vài phần bệnh tật.
Hóa ra đây là Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm này chính là Ngụy vương, nhưng hắn ta cũng không giống với những vương gia chính quy khác của Đại Ninh triều vì hắn được đưa từ Ngụy quốc tới đây làm con tin, được phong làm một vương gia nhưng đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn mà Đại Ninh triều thể hiện ra trước Thiên quốc thượng triều mà thôi.
Còn trên thực tế cũng không ai coi con tin này là vương gia cả.
Hắn ngồi xuống với vẻ mặt nặng nề.
Thiết Sơn vội vàng bưng trà cho hắn: “Công tử, người bớt giận.”
Lúc ở riêng, thuộc hạ của hắn chỉ gọi hắn là công tử vì cho dù hắn muốn làm vương gia thì cũng sẽ chỉ làm vương gia của Đại Ngụy triều, chứ không phải vương gia của Đại Ninh triều. Điều này đối với hắn mà nói chính là một loại sỉ nhục.
Ngụy Ngọc Lâm giơ tay cầm bình trà lạnh lên uống cạn: “Đi điều tra xem là người nào ra tay trước chúng ta!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không tin lão cẩu Vũ Văn kia có thể vừa mới cung biến mà đã có thể chuyển sạch quốc khố đi như vậy!
Trong này chắc chắn còn có thế lực thứ ba nào đó!
“Vâng, công tử yên tâm, cho dù thuộc hạ có đào sâu ba tấc đất cũng phải điều tra ra ra được kẻ giả thần giả quỷ trong bóng tối này là ai!” Thiết Sơn nói rất có khí phách.
“Đúng rồi, vương gia, vẫn còn một chuyện…” Thiết Sơn nói.
“Lúc thuộc hạ vừa mới trở về, có nội gián trong cung tới bẩm báo, nói trưởng công chúa bị phán lưu đày, sắp tới sẽ bị đày đến Ninh Nam tháp.”
“Lần này chúng ta đi có cần dẫn cả trưởng công chúa đi cùng không?” Thiết Sơn hỏi.
Vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm lập tức u ám hẳn đi.
Ngụy Lục ở bên cạnh trừng mắt nhìn Thiết Sơn: “Thiết Sơn! Ngươi có biết nói chuyện không đó! Chuyện không nên nhắc đến mà cứ nằng nặc đòi lôi ra? Công tử nhà ta rời khỏi Đại Ninh tại sao phải dẫn trưởng công chúa sáng nắng chiều mưa đó theo hả?”
“Nếu không phải trưởng công chúa hối hôn, chọn con trai út của Vũ Văn kia thì công tử chúng ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.” Ngụy Lục rất tức tối.
Không sai, trước kia Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm vốn có hôn ước.
Lúc mà Ngụy Ngọc Lâm vẫn chưa trở thành con tin cũng rất được tổ phụ của Tiêu Vũ yêu thích. Khi ấy mối quan hệ giữa hai nước Ninh Ngụy cũng tốt cho nên từ nhỏ đã định hôn ước cho hai người. Sau này Ngụy Ngọc Lâm tới Đại Ninh vốn chính là tới với danh nghĩa hỏi cưới Tiêu Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua, sau khi tới lại bị giam cầm ở Đại Ninh.
“Nhưng trước khi tiên hoàng qua đời đã dặn công tử chúng ta…” Thiết Sơn nhỏ giọng nói.
“Tiên hoàng, nếu như tiên hoàng biết Tiêu Vũ là người như vậy chắc chắn cũng sẽ hối hận.” Ngụy Lục hừ lạnh một tiếng.
“Đủ rồi, trời đã gần sáng rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Ngụy Ngọc Lâm mở miệng.
Hai thuộc hạ đều cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cúi mắt nhìn xuống, không biết là đang nghĩ ngợi chuyện gì nữa, chỉ có thể cảm giác được áp suất không khí có hơi tháp, bọn họ cũng không dám tùy tiện suy đoán suy nghĩ của Ngụy Ngọc Lâm nữa.
Chỉ đành trở về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ ngon.
Sau khi Tiêu Vũ tỉnh lại cũng không vội rời giường, hơn nữa còn mượn rèm giường che chắn để tiến vào không gian của mình.
Hôm qua là mò mẫm trong bóng tối chuyển đồ đi nên hoàn toàn không kịp kiểm kê.
Mấy thứ này đều được nàng chất đống bên trong đại sảnh của trung tâm thương mại.
Một đống to này chính là đồ ở bên trong quốc khố.
Tuy rằng Tiêu thị tộc đã sớm trượt dốc rồi, quốc khố cũng trống rỗng nhưng lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa. Nàng kiểm tra qua một chút, chỉ riêng vàng đã khoảng hai mươi vạn lượng, còn có một trăm vạn lượng bạc trắng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro