Chương 30 - Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta
Lão Cẩu Vũ Văn...
2024-08-07 00:07:49
Ngoại trừ vậy ra, đồ ngọc, đồ cổ, tranh chữ tổng cộng cũng có đến hơn năm mươi rương, chẳng qua mấy thứ này có giá trị nhưng lại không có thị trường, không có cách nào dễ dàng đổi lấy tiền mặt.
Hiển nhiên là vì bán mấy thứ này lấy tiền sẽ bị người nhìn trúng.
Ít nhiều gì Tiêu Vũ cũng hơi thất vọng, đồ đạc không ít nhưng đây chính là quốc khố của một quốc gia, nghĩ như vậy hình như lại có hơi khiến người chán nản.
Lại nhìn đồ đạc ở Vũ Văn gia kia.
Tiêu Vũ cũng không nhịn được mà phải cảm thán một câu: “Chậc! Lão cẩu Vũ Văn này đúng là tham ô không ít!”
Tuy rằng vàng bạc châu báu không nhiều bằng trong quốc khố nhưng cũng vượt qua con số mà một gia đình triều thần bình thường nên có! Có thể nói là nhiều bằng một phần ba quốc khố rồi!
Hơn nữa, tuy rằng vàng bạc châu báu này ít nhưng rất có khả năng được dùng để mưu phản.
Chiêu mộ nghịch đảng, ngấm ngầm tính kế cũng cần phải có tiền chứ.
Hôm nay nàng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cơ thể cũng đã hồi phục lại rất nhiều sức lực, đợi đến tối nàng lại ra ngoài dạo một vòng nữa xem còn có thể kiếm được ít đồ không.
Ngày tháng trên con đường lưu đày này khổ cực, nghe nói khu vực Ninh Nam tháp đó lại càng là chốn hoang vu chó ăn đá gà ăn sỏi, có tiền thì mới có thể sống yên.
Hơn nữa, tiền của loạn thần tặc tử không lấy đúng là uổng phí.
Lúc Tiêu Vũ kiểm kê xong và đi ra ngoài thì nghe thấy Thước Nhi đang cãi nhau ở bên ngoài.
“Sao thế?” Tiêu Vũ ngồi dậy, xuống giường.
“Công chúa, bọn họ thật sự rất quá đáng, ta chỉ muốn lấy một ít nước cho công chúa rửa mặt mà bọn họ cũng không cho!” Thước Nhi tức đến đỏ hoe mắt.
Tiêu Vũ biết, tuy rằng người của Vũ Văn gia chó má nhưng chắc hẳn cũng không đến mức ngay cả một chuyện nhỏ tí như vậy cũng làm khó nàng, chắc chắn là chủ ý của Ôn Nhã rồi.
Trước đây, Ôn Nhã này vẫn luôn người hầu nhỏ bên cạnh nguyên chủ, bây giờ xem ra đó cũng chỉ là nhẫn nhịn chịu khổ, một khi đắc thế đương nhiên phải trả thù rồi.
Hơn nữa, Ôn Nhã thích Vũ Văn Thành, mà nàng lại vừa vặn có hôn ước với Vũ Văn Thành.
Tiêu Vũ cảm thấy nguyên chủ rất ngốc, Vũ Văn Thành này có cái gì tốt đâu, còn không tốt bằng vị hôn phu cũ hơn – Ngụy Ngọc Lâm.
Chí ít thì Ngụy Ngọc Lâm lớn lên còn đẹp!
Nghĩ đến gương mặt của Ngụy Ngọc Lâm là Tiêu Vũ lại có hơi tiếc nuối, cảm thấy tiếc cho nguyên chủ. Một công chúa đang yên đang lành nuôi ba nghìn giai lệ, sống một cuộc sống yên bình không tốt hơn sao?
Nhưng lại cứ cố tình động chân tình với tay Vũ Văn Thành kia.
Bây giờ thì tốt rồi, chân tình không có được mà phụ hoàng thì chết, nước thì mất.
Điều quan trọng nhất là so Vũ Văn Thành với Ngụy Ngọc Lâm thì Vũ Văn Thành đúng là xấu muốn ói! Cho dù muốn bị lừa thì cũng nên chọn một người ưa nhìn một chút đi chứ?
Tiêu Vũ lấy lại bình tĩnh, nói: “Thế có gì đâu, điện công chúa của chúng ta có nước mà.”
Nói xong, nàng quay người đi đẩy một bình hoa to tới.
“Có nước? “Thước Nhi sáp lại gần nhìn với vẻ rất nghi ngờ.
Quả nhiên, bên trong bình hoa có hơn nửa bình nước sạch.
“Nước ở đâu ra vậy ạ?” Thước Nhi rất tò mò.
Hiển nhiên Tiêu Vũ không có khả năng nói cho nàng ta biết đây chính là nước được lấy từ trong không gian ra, mà chỉ bảo: “Đây là nước trước đó trong cung Lệ phi đưa tới, nói là sương sớm dùng để ngâm trà.”
Dù sao thì Thước Nhi cũng không có khả năng đi kiểm chứng với Lệ phi.
Cả đời này của nàng ta chắc hẳn cũng không có qua lại gì với Lệ phi đâu.
Thước Nhi trông có hơi ngốc, Tiêu Vũ nói như vậy mà nàng ta cũng tin thật, còn lẩm bẩm một câu: “Lệ phi này đúng là gió chiều nào theo chiều đấy, lúc trước thì lấy lòng công chúa, còn bây giờ hơn phân nửa là đi lấy lòng Vũ Văn thừa tướng rồi.”
“Cái gì mà Vũ Văn thừa tướng chứ, nào, đọc lại theo ta… lão cẩu Vũ Văn.” Tiêu Vũ vừa rửa mặt vừa nói.
Thước Nhi sững sờ, nếu là lúc trước thì nàng ta tuyệt đối không có khả năng nói ra lời mạo phạm như vậy, nhưng vừa nghĩ đến mấy chuyện tồi tệ mà Vũ Văn gia đã làm kia, lúc này, cơn giận cũng bùng lên trong lòng, nói một câu: “Lão cẩu Vũ Văn.”
Hai người đang chửi rất hăng say thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Hiển nhiên là vì bán mấy thứ này lấy tiền sẽ bị người nhìn trúng.
Ít nhiều gì Tiêu Vũ cũng hơi thất vọng, đồ đạc không ít nhưng đây chính là quốc khố của một quốc gia, nghĩ như vậy hình như lại có hơi khiến người chán nản.
Lại nhìn đồ đạc ở Vũ Văn gia kia.
Tiêu Vũ cũng không nhịn được mà phải cảm thán một câu: “Chậc! Lão cẩu Vũ Văn này đúng là tham ô không ít!”
Tuy rằng vàng bạc châu báu không nhiều bằng trong quốc khố nhưng cũng vượt qua con số mà một gia đình triều thần bình thường nên có! Có thể nói là nhiều bằng một phần ba quốc khố rồi!
Hơn nữa, tuy rằng vàng bạc châu báu này ít nhưng rất có khả năng được dùng để mưu phản.
Chiêu mộ nghịch đảng, ngấm ngầm tính kế cũng cần phải có tiền chứ.
Hôm nay nàng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cơ thể cũng đã hồi phục lại rất nhiều sức lực, đợi đến tối nàng lại ra ngoài dạo một vòng nữa xem còn có thể kiếm được ít đồ không.
Ngày tháng trên con đường lưu đày này khổ cực, nghe nói khu vực Ninh Nam tháp đó lại càng là chốn hoang vu chó ăn đá gà ăn sỏi, có tiền thì mới có thể sống yên.
Hơn nữa, tiền của loạn thần tặc tử không lấy đúng là uổng phí.
Lúc Tiêu Vũ kiểm kê xong và đi ra ngoài thì nghe thấy Thước Nhi đang cãi nhau ở bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao thế?” Tiêu Vũ ngồi dậy, xuống giường.
“Công chúa, bọn họ thật sự rất quá đáng, ta chỉ muốn lấy một ít nước cho công chúa rửa mặt mà bọn họ cũng không cho!” Thước Nhi tức đến đỏ hoe mắt.
Tiêu Vũ biết, tuy rằng người của Vũ Văn gia chó má nhưng chắc hẳn cũng không đến mức ngay cả một chuyện nhỏ tí như vậy cũng làm khó nàng, chắc chắn là chủ ý của Ôn Nhã rồi.
Trước đây, Ôn Nhã này vẫn luôn người hầu nhỏ bên cạnh nguyên chủ, bây giờ xem ra đó cũng chỉ là nhẫn nhịn chịu khổ, một khi đắc thế đương nhiên phải trả thù rồi.
Hơn nữa, Ôn Nhã thích Vũ Văn Thành, mà nàng lại vừa vặn có hôn ước với Vũ Văn Thành.
Tiêu Vũ cảm thấy nguyên chủ rất ngốc, Vũ Văn Thành này có cái gì tốt đâu, còn không tốt bằng vị hôn phu cũ hơn – Ngụy Ngọc Lâm.
Chí ít thì Ngụy Ngọc Lâm lớn lên còn đẹp!
Nghĩ đến gương mặt của Ngụy Ngọc Lâm là Tiêu Vũ lại có hơi tiếc nuối, cảm thấy tiếc cho nguyên chủ. Một công chúa đang yên đang lành nuôi ba nghìn giai lệ, sống một cuộc sống yên bình không tốt hơn sao?
Nhưng lại cứ cố tình động chân tình với tay Vũ Văn Thành kia.
Bây giờ thì tốt rồi, chân tình không có được mà phụ hoàng thì chết, nước thì mất.
Điều quan trọng nhất là so Vũ Văn Thành với Ngụy Ngọc Lâm thì Vũ Văn Thành đúng là xấu muốn ói! Cho dù muốn bị lừa thì cũng nên chọn một người ưa nhìn một chút đi chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vũ lấy lại bình tĩnh, nói: “Thế có gì đâu, điện công chúa của chúng ta có nước mà.”
Nói xong, nàng quay người đi đẩy một bình hoa to tới.
“Có nước? “Thước Nhi sáp lại gần nhìn với vẻ rất nghi ngờ.
Quả nhiên, bên trong bình hoa có hơn nửa bình nước sạch.
“Nước ở đâu ra vậy ạ?” Thước Nhi rất tò mò.
Hiển nhiên Tiêu Vũ không có khả năng nói cho nàng ta biết đây chính là nước được lấy từ trong không gian ra, mà chỉ bảo: “Đây là nước trước đó trong cung Lệ phi đưa tới, nói là sương sớm dùng để ngâm trà.”
Dù sao thì Thước Nhi cũng không có khả năng đi kiểm chứng với Lệ phi.
Cả đời này của nàng ta chắc hẳn cũng không có qua lại gì với Lệ phi đâu.
Thước Nhi trông có hơi ngốc, Tiêu Vũ nói như vậy mà nàng ta cũng tin thật, còn lẩm bẩm một câu: “Lệ phi này đúng là gió chiều nào theo chiều đấy, lúc trước thì lấy lòng công chúa, còn bây giờ hơn phân nửa là đi lấy lòng Vũ Văn thừa tướng rồi.”
“Cái gì mà Vũ Văn thừa tướng chứ, nào, đọc lại theo ta… lão cẩu Vũ Văn.” Tiêu Vũ vừa rửa mặt vừa nói.
Thước Nhi sững sờ, nếu là lúc trước thì nàng ta tuyệt đối không có khả năng nói ra lời mạo phạm như vậy, nhưng vừa nghĩ đến mấy chuyện tồi tệ mà Vũ Văn gia đã làm kia, lúc này, cơn giận cũng bùng lên trong lòng, nói một câu: “Lão cẩu Vũ Văn.”
Hai người đang chửi rất hăng say thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro