Trước Khi Lưu Đày, Thê Tử Bị Bỏ Rơi Dọn Sạch Phủ Tướng Quân Đi Chạy Nạn!!
Chương 9
Công Tôn Tiêu Y
2024-10-01 09:23:05
Đáng đời! Sao không đánh cho hắn tàn phế!
Tô Cẩn từ từ rụt chân lại: "Đại ca, đánh cả đứa trẻ hai tuổi thì có hơi bắt nạt người rồi đấy?"
Người kia đứng dậy ngẩng đầu, khuôn mặt dính đầy máu trông vô cùng thảm hại.
"Ngươi…”
Người kia còn chưa kịp nói hết câu thì đã phun ra hai cái răng cửa.
Chậc chậc chậc, Tô Cẩn hơi tiếc cho hắn, lắp lại hai cái răng cửa này phải tốn không ít bạc, e là bây giờ cũng chưa có kỹ thuật đó, thật khổ cho hắn sau này nói chuyện sẽ bị gió lùa.
Những quan sai bên cạnh nhìn thấy có người phản kháng, chúng rút đao ra định xông lên cứu huynh đệ của mình.
Tứ gia Mặc Tu không ngờ Tô Cẩn ngày thường chẳng hề liên quan gì đến họ lại ra tay giúp đứa trẻ. Ông ta thấy một đám người vây đánh cháu dâu thì vội vàng ra mặt làm người hòa giải.
"Các vị các vị! Đừng nóng giận, cháu dâu ta tính tình nóng nảy, ít nhiều cũng bị kích động, dù sao thì phu quân nàng còn đang mất tích, cảm xúc không được ổn định, chút lễ mọn này xin các vị nhận cho!”
Nói xong, Mặc Tu móc từ trong ngực ra một túi bạc vụn, vốn định dùng để hối lộ quan sai trên đường nhưng giờ phải lấy ra để giải vây, dù sao thì người ta cũng vì giúp nữ nhi mình mới ra tay.
Tô Cẩn thầm khen ngợi người tứ thúc trước mặt. Người này cũng khá tốt bụng, nhưng sau này Tô Cẩn từ từ tìm hiểu mới biết, tứ thúc này tốt bụng đến mức thái quá.
"Quan gia, ngài xem con nhà ta mới hai tuổi, không thể mặc vừa quần áo của người lớn đâu…”
Tên quan sai đầu lĩnh cân nhắc số bạc trong tay, không kiên nhẫn phất tay: "Thôi bỏ đi, đỡ phải phí một bộ quần áo."
Mọi người thấy có bạc để lấy, chẳng còn ai để ý đến tên đồng đội bị rụng mất hai cái răng cửa nằm dưới đất nữa, chuyến đi này vốn tưởng sẽ kiếm được một khoản, không ngờ lại là một chuyến đi nghèo nàn, may mà tướng quân không có ở đây, có thể chia chác được chút lợi nhỏ.
Tiêu Nhân không quay lại nữa, khi mọi người bị lục soát sạch sẽ, nha hoàn và gia nhân bị đưa đi, hẳn là bị người khác bắt đi hoặc bị bán đi. Trong sân chỉ còn lại người nhà họ Mặc và bọn trẻ.
Mặc lão thái thái có bốn nhi tử và một nữ nhi, lão tướng quân và trưởng tử Mặc Hành đều là tướng quân tử trận sa trường.
Thê tử của trưởng tử, Mặc phu nhân là con gái của một gia đình danh giá, bản thân toát lên khí chất ôn hòa, nho nhã nhưng lại không được Mặc lão phu nhân yêu quý, bà ta luôn cho rằng tính tình nàng nhu nhược, khó đảm đương trọng trách của hậu viện.
May mắn thay, Mặc thị sinh được một người con trai là đại tướng quân Mặc Cảnh Hiên giúp bà củng cố địa vị trong nhà, còn có nhị nhi tử mười phần trọng tình trọng nghĩa Mặc Cảnh Hoằng, quý nữ lại ngây thơ, trong sáng Mặc Hiểu Ngọc.
Nói đến việc lão thái thái thiên vị nhị phòng, cũng là vì nhi tử thứ hai Mặc Anh cưới được thê tử là Hứa Vũ Phương, là nữ nhi của phủ Vĩnh An Hầu.
Tô Cẩn từ từ rụt chân lại: "Đại ca, đánh cả đứa trẻ hai tuổi thì có hơi bắt nạt người rồi đấy?"
Người kia đứng dậy ngẩng đầu, khuôn mặt dính đầy máu trông vô cùng thảm hại.
"Ngươi…”
Người kia còn chưa kịp nói hết câu thì đã phun ra hai cái răng cửa.
Chậc chậc chậc, Tô Cẩn hơi tiếc cho hắn, lắp lại hai cái răng cửa này phải tốn không ít bạc, e là bây giờ cũng chưa có kỹ thuật đó, thật khổ cho hắn sau này nói chuyện sẽ bị gió lùa.
Những quan sai bên cạnh nhìn thấy có người phản kháng, chúng rút đao ra định xông lên cứu huynh đệ của mình.
Tứ gia Mặc Tu không ngờ Tô Cẩn ngày thường chẳng hề liên quan gì đến họ lại ra tay giúp đứa trẻ. Ông ta thấy một đám người vây đánh cháu dâu thì vội vàng ra mặt làm người hòa giải.
"Các vị các vị! Đừng nóng giận, cháu dâu ta tính tình nóng nảy, ít nhiều cũng bị kích động, dù sao thì phu quân nàng còn đang mất tích, cảm xúc không được ổn định, chút lễ mọn này xin các vị nhận cho!”
Nói xong, Mặc Tu móc từ trong ngực ra một túi bạc vụn, vốn định dùng để hối lộ quan sai trên đường nhưng giờ phải lấy ra để giải vây, dù sao thì người ta cũng vì giúp nữ nhi mình mới ra tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cẩn thầm khen ngợi người tứ thúc trước mặt. Người này cũng khá tốt bụng, nhưng sau này Tô Cẩn từ từ tìm hiểu mới biết, tứ thúc này tốt bụng đến mức thái quá.
"Quan gia, ngài xem con nhà ta mới hai tuổi, không thể mặc vừa quần áo của người lớn đâu…”
Tên quan sai đầu lĩnh cân nhắc số bạc trong tay, không kiên nhẫn phất tay: "Thôi bỏ đi, đỡ phải phí một bộ quần áo."
Mọi người thấy có bạc để lấy, chẳng còn ai để ý đến tên đồng đội bị rụng mất hai cái răng cửa nằm dưới đất nữa, chuyến đi này vốn tưởng sẽ kiếm được một khoản, không ngờ lại là một chuyến đi nghèo nàn, may mà tướng quân không có ở đây, có thể chia chác được chút lợi nhỏ.
Tiêu Nhân không quay lại nữa, khi mọi người bị lục soát sạch sẽ, nha hoàn và gia nhân bị đưa đi, hẳn là bị người khác bắt đi hoặc bị bán đi. Trong sân chỉ còn lại người nhà họ Mặc và bọn trẻ.
Mặc lão thái thái có bốn nhi tử và một nữ nhi, lão tướng quân và trưởng tử Mặc Hành đều là tướng quân tử trận sa trường.
Thê tử của trưởng tử, Mặc phu nhân là con gái của một gia đình danh giá, bản thân toát lên khí chất ôn hòa, nho nhã nhưng lại không được Mặc lão phu nhân yêu quý, bà ta luôn cho rằng tính tình nàng nhu nhược, khó đảm đương trọng trách của hậu viện.
May mắn thay, Mặc thị sinh được một người con trai là đại tướng quân Mặc Cảnh Hiên giúp bà củng cố địa vị trong nhà, còn có nhị nhi tử mười phần trọng tình trọng nghĩa Mặc Cảnh Hoằng, quý nữ lại ngây thơ, trong sáng Mặc Hiểu Ngọc.
Nói đến việc lão thái thái thiên vị nhị phòng, cũng là vì nhi tử thứ hai Mặc Anh cưới được thê tử là Hứa Vũ Phương, là nữ nhi của phủ Vĩnh An Hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro