Trước Khi Thế Gả, Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà
A
Thanh Đinh Chi Âm
2024-11-09 09:27:04
Đường Tâm Nhi đứng bên cạnh nhìn, bĩu môi có chút khó hiểu.
Đáng sợ đến vậy sao?
Tần Thế Diệu nhận chứng minh nhân dân của cô, thấy cô không sợ mình, anh lập tức đứng thẳng người tự giới thiệu: "Tôi tên là Tần Thế Diệu, năm nay hai mươi tám tuổi, hiện đang công tác tại quân đội, chức vụ là đoàn trưởng, không có thói quen xấu nào."
Các đường nét duy nhất có thể thấy rõ ràng có lẽ là một phần nhỏ khuôn mặt không bị bỏng. Qua đôi mắt sáng ngời, có thể đoán được Tần Thế Diệu trước đây thực sự là một người rất đẹp trai.
Đoàn trưởng?
Sau khi đưa chứng minh thư, Chu Du Du lập tức lùi ra xa một chút, sợ bản thân nhìn thấy khuôn mặt của Tần Thế Diệu mà gặp ác mộng.
Ai ngờ khi nghe được câu tự giới thiệu này, cô ta trực tiếp ngẩn người ra mấy giây.
Lúc trước xem mắt, anh cũng chỉ mới nhậm chức phó đoàn trưởng, vậy mà chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, anh đã được thăng chức thành đoàn trưởng rồi, tốc độ này chắc chắn không có mấy ai sánh bằng?
Đường Tâm Nhi cũng không quá bất ngờ, dù sao những điều này đều được giới thiệu trong cuốn sách kia.
Chu Du Du có chút kinh ngạc, thậm chí còn đang nghĩ nếu Tần Thế Diệu không bị hủy dung thì nhất định là một người chồng tốt.
Xét cho cùng, trước đây cô ta đã từng gặp anh lúc chưa bị hủy dung, người trông cũng khá đẹp trai lại còn lịch sự, hơn nữa tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng, gia thế không tồi.
Đúng là trên đời này có người sinh ra đã ở vạch đích.
Chỉ tiếc là…
Trong lòng thầm tiếc nuối mấy giây, Chu Du Du lại nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến việc trước đây bản thân từng gặp anh sau khi bị hủy dung khiến cô ta gặp ác mộng mấy đêm liền, bước chân cô ta lại dịch sang bên cạnh hai bước.
Tuy rằng Tần Thế Diệu chỉ nhìn Đường Tâm Nhi từ đầu đến cuối, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng cũng liếc nhìn những động tác nhỏ của Chu Du Du.
Mặc dù đã nhìn thấy những động tác đó của cô ta, nhưng Tần Thế Diệu cũng không có gì để nói, dù sao bản thân anh đúng là đã bị hủy dung.
Cô ta không muốn gả cho anh cũng là chuyện thường tình.
"Vậy để tôi tự giới thiệu một chút"
Đường Tâm Nhi quan sát Tần Thế Diệu hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi tên là Đường Tâm Nhi, năm nay 22 tuổi, hiện đang ở nhà, chưa có việc làm, ngày thường có một số sở thích nhỏ, không có thói quen xấu gì đặc biệt."
Sở thích sao, đương nhiên là nghiên cứu các loại mỹ phẩm dưỡng da rồi.
Tần Thế Diệu nắm chặt chứng minh thư trong tay, nghe xong lời tự giới thiệu của Đường Tâm Nhi, anh lập tức hít một hơi thật sâu: "Đồng chí Đường Tâm Nhi, tôi vẫn muốn xác nhận với cô một lần nữa, cô thật sự nguyện ý gả cho tôi sao?"
Ý gì đây?
Chu Du Du đứng bên cạnh nghe mà trong lòng lo lắng không thôi.
Lúc này chẳng phải là nên cầm chứng minh thư đi đăng ký kết hôn luôn sao?
Nếu không, dù anh đã lên chức đoàn trưởng, sau này sẽ có bao nhiêu cô gái bằng lòng gả cho anh đây?
Người này có bị ngốc không vậy?
Nhớ đến việc trước đây Đường Tâm Nhi nói gì cũng không chịu gả cho Tần Thế Diệu, còn làm ầm ĩ đến mức tự sát, Chu Du Du đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống mà bước lên phía trước: "Em gái tôi đồng ý gả."
"Trước đây em ấy chỉ là hơi sợ một chút mà thôi, bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa rồi, chẳng phải vừa nãy em ấy còn nhìn anh đó sao?" Nụ cười của Chu Du Du có chút không được tự nhiên, chủ yếu là do sợ hãi.
Nhỡ đâu lúc này Đường Tâm Nhi đột nhiên đổi ý không gả nữa, Tần Thế Diệu quay sang ép cưới cô ta đi thì phải làm sao?
Nghĩ đến việc cả đời sau này phải đối mặt với một người toàn thân nhăn nheo bỏng nặng, Chu Du Du lập tức cảm thấy cơm cũng không nuốt nổi.
"Vị đồng chí này, tôi hỏi Đường Tâm Nhi, không phải là cô." Tần Thế Diệu lạnh lùng nói, Chu Du Du bị phản bác một câu, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Gương mặt cô ta trắng bệch.
Dù sao thì trước đây bọn họ cũng là vợ chồng chưa cưới, tuy rằng chỉ mới gặp mặt ba lần, nhưng anh cũng không nên lạnh nhạt với cô ta như vậy chứ!
Đáng sợ đến vậy sao?
Tần Thế Diệu nhận chứng minh nhân dân của cô, thấy cô không sợ mình, anh lập tức đứng thẳng người tự giới thiệu: "Tôi tên là Tần Thế Diệu, năm nay hai mươi tám tuổi, hiện đang công tác tại quân đội, chức vụ là đoàn trưởng, không có thói quen xấu nào."
Các đường nét duy nhất có thể thấy rõ ràng có lẽ là một phần nhỏ khuôn mặt không bị bỏng. Qua đôi mắt sáng ngời, có thể đoán được Tần Thế Diệu trước đây thực sự là một người rất đẹp trai.
Đoàn trưởng?
Sau khi đưa chứng minh thư, Chu Du Du lập tức lùi ra xa một chút, sợ bản thân nhìn thấy khuôn mặt của Tần Thế Diệu mà gặp ác mộng.
Ai ngờ khi nghe được câu tự giới thiệu này, cô ta trực tiếp ngẩn người ra mấy giây.
Lúc trước xem mắt, anh cũng chỉ mới nhậm chức phó đoàn trưởng, vậy mà chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, anh đã được thăng chức thành đoàn trưởng rồi, tốc độ này chắc chắn không có mấy ai sánh bằng?
Đường Tâm Nhi cũng không quá bất ngờ, dù sao những điều này đều được giới thiệu trong cuốn sách kia.
Chu Du Du có chút kinh ngạc, thậm chí còn đang nghĩ nếu Tần Thế Diệu không bị hủy dung thì nhất định là một người chồng tốt.
Xét cho cùng, trước đây cô ta đã từng gặp anh lúc chưa bị hủy dung, người trông cũng khá đẹp trai lại còn lịch sự, hơn nữa tuổi còn trẻ đã là đoàn trưởng, gia thế không tồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là trên đời này có người sinh ra đã ở vạch đích.
Chỉ tiếc là…
Trong lòng thầm tiếc nuối mấy giây, Chu Du Du lại nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến việc trước đây bản thân từng gặp anh sau khi bị hủy dung khiến cô ta gặp ác mộng mấy đêm liền, bước chân cô ta lại dịch sang bên cạnh hai bước.
Tuy rằng Tần Thế Diệu chỉ nhìn Đường Tâm Nhi từ đầu đến cuối, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng cũng liếc nhìn những động tác nhỏ của Chu Du Du.
Mặc dù đã nhìn thấy những động tác đó của cô ta, nhưng Tần Thế Diệu cũng không có gì để nói, dù sao bản thân anh đúng là đã bị hủy dung.
Cô ta không muốn gả cho anh cũng là chuyện thường tình.
"Vậy để tôi tự giới thiệu một chút"
Đường Tâm Nhi quan sát Tần Thế Diệu hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi tên là Đường Tâm Nhi, năm nay 22 tuổi, hiện đang ở nhà, chưa có việc làm, ngày thường có một số sở thích nhỏ, không có thói quen xấu gì đặc biệt."
Sở thích sao, đương nhiên là nghiên cứu các loại mỹ phẩm dưỡng da rồi.
Tần Thế Diệu nắm chặt chứng minh thư trong tay, nghe xong lời tự giới thiệu của Đường Tâm Nhi, anh lập tức hít một hơi thật sâu: "Đồng chí Đường Tâm Nhi, tôi vẫn muốn xác nhận với cô một lần nữa, cô thật sự nguyện ý gả cho tôi sao?"
Ý gì đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Du Du đứng bên cạnh nghe mà trong lòng lo lắng không thôi.
Lúc này chẳng phải là nên cầm chứng minh thư đi đăng ký kết hôn luôn sao?
Nếu không, dù anh đã lên chức đoàn trưởng, sau này sẽ có bao nhiêu cô gái bằng lòng gả cho anh đây?
Người này có bị ngốc không vậy?
Nhớ đến việc trước đây Đường Tâm Nhi nói gì cũng không chịu gả cho Tần Thế Diệu, còn làm ầm ĩ đến mức tự sát, Chu Du Du đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống mà bước lên phía trước: "Em gái tôi đồng ý gả."
"Trước đây em ấy chỉ là hơi sợ một chút mà thôi, bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa rồi, chẳng phải vừa nãy em ấy còn nhìn anh đó sao?" Nụ cười của Chu Du Du có chút không được tự nhiên, chủ yếu là do sợ hãi.
Nhỡ đâu lúc này Đường Tâm Nhi đột nhiên đổi ý không gả nữa, Tần Thế Diệu quay sang ép cưới cô ta đi thì phải làm sao?
Nghĩ đến việc cả đời sau này phải đối mặt với một người toàn thân nhăn nheo bỏng nặng, Chu Du Du lập tức cảm thấy cơm cũng không nuốt nổi.
"Vị đồng chí này, tôi hỏi Đường Tâm Nhi, không phải là cô." Tần Thế Diệu lạnh lùng nói, Chu Du Du bị phản bác một câu, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Gương mặt cô ta trắng bệch.
Dù sao thì trước đây bọn họ cũng là vợ chồng chưa cưới, tuy rằng chỉ mới gặp mặt ba lần, nhưng anh cũng không nên lạnh nhạt với cô ta như vậy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro