Trước Khi Thế Gả, Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà
A
Thanh Đinh Chi Âm
2024-11-09 09:27:04
"Đồng chí Đường Tâm Nhi, chứng minh thư đã nộp lên rồi không thể đổi ý, vậy nên tôi muốn xác nhận lại với cô, cô có nguyện ý gả cho tôi hay không?" Tần Thế Diệu lại hỏi một lần nữa.
Sau đó anh còn liếc mắt nhìn Chu Du Du bên cạnh: "Cô hoàn toàn có thể bày tỏ suy nghĩ của mình, không cần phải kiêng dè..."
"Tôi đồng ý!"
Đường Tâm Nhi trực tiếp cắt ngang lời Tần Thế Diệu: "Tôi đồng ý gả cho anh."
Tuy rằng Đường Tâm Nhi đã nói ra câu trả lời khiến Chu Du Du yên tâm nhất, nhưng nhớ đến ánh mắt và lời nói lạnh lùng của Tần Thế Diệu vừa nãy, cô ta lập tức cảm thấy khó chịu.
Chắc chắn là do cô ta chê bai anh, cho nên anh mới trở nên như vậy.
Người đàn ông này thật là nhỏ mọn!
Nghe Đường Tâm Nhi nói, Tần Thế Diệu có chút không dám tin, anh nhìn vào đôi mắt chân thành của cô, hôm nay gặp mặt, cô còn cho anh một cảm giác rất thoải mái.
Dường như rất yên tĩnh, hơn nữa trong đôi mắt của cô, so với lần gặp trước lại có thêm một tia rạng rỡ.
“Nộp lên rồi thì thật sự không thể sửa được nữa, hi vọng cô đừng hối hận.”
Tần Thế Diệu dời tầm mắt, Đường Tâm Nhi làm vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không hối hận đâu, đây là quyết định của tôi.”
Tần Thế Diệu trầm mặc hồi lâu, cũng rất nghiêm túc hứa với Đường Tâm Nhi: "Vậy tôi sẽ đối xử tốt với cô, sau khi giấy báo kết hôn được duyệt, tôi sẽ báo cho cô ngay lập tức.”
Hai người nói xong, về cơ bản là không còn gì để nói nữa.
Tần Thế Diệu nói rõ bản thân phải đi nộp báo cáo rồi rời đi trước.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Đường Tâm Nhi sờ cằm lẩm bẩm: "Nếu không bị hủy dung, chắc chắn người này rất đẹp trai.”
Trong sách miêu tả về con người này, vậy mà lại dùng rất nhiều tính từ.
Đường Tâm Nhi nhớ có một tình tiết trong sách, chính là Chu Du Du dùng linh tuyền chữa khỏi mặt cho Tần Thế Diệu, lúc đó trong lòng cô ta còn có chút hối hận vì đã để vuột mất người chồng ưu tú này.
Chỉ tiếc lúc cô ta muốn gả cho anh vẫn chưa có không gian khế ước, vậy nên Chu Du Du đành gạt bỏ ý nghĩ này, chỉ có thể biến sự tiếc nuối của bản thân thành sự biết ơn của Tần Thế Diệu.
Chỉ cần Tần Thế Diệu mang ơn cô ta, giúp đỡ cô ta, như vậy sự nghiệp của cô ta nhất định có thể phất lên như diều gặp gió.
Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Nghĩ đến tình tiết này, Đường Tâm Nhi nhìn Chu Du Du bên cạnh một cái: "Chị, Tần Thế Diệu được thăng chức đoàn trưởng, chị không hối hận sao?”
“Hối hận cái gì?”
Chu Du Du quay đầu lại, trong lòng không thể nói được đây là cảm giác gì, cô ta trừng mắt liếc cô một cái: "Em đừng tưởng gả cho đoàn trưởng là chuyện tốt!”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Đường Tâm Nhi lộ ra vẻ mặt chân thành, Chu Du Du đối diện nhìn cô đầy khó hiểu: "Em, chẳng phải em sợ anh ta sao?”
Thời gian trước Đường Tâm Nhi rõ ràng sợ anh muốn chết, thậm chí còn phải vào bệnh viện.
Bây giờ sao lại như vậy?
Tuy rằng chuyện của hai người bọn họ đã quyết định, cô ta không cần gả qua đó nữa, nhưng trong lòng Chu Du Du vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Cái này sao…”
Đường Tâm Nhi cố ý kéo dài giọng, vừa đi phía trước vừa nói: “Trước đây đúng là có chút sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ lại, trong nhà ai cũng ghét bỏ em. Nếu em gả cho một người đoàn trưởng, đãi ngộ của anh ấy tốt như vậy, cuộc sống của em có thể kém cỏi đến mức nào chứ?”
“Ít nhất sẽ không phải chịu cảnh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”
Đường Tâm Nhi nói xong lập tức bước nhanh hơn, Chu Du Du ở phía sau nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Chút chí tiến thủ cũng không có, chỉ biết ăn no mặc ấm, sau này có thể làm nên trò trống gì chứ?
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta không cần gả qua đó nữa, dựa vào thân phận sinh viên đại học đang có, sau này cô ta nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, cuộc sống nhất định sẽ tuyệt vời hơn Đường Tâm Nhi nhiều.
Sau đó anh còn liếc mắt nhìn Chu Du Du bên cạnh: "Cô hoàn toàn có thể bày tỏ suy nghĩ của mình, không cần phải kiêng dè..."
"Tôi đồng ý!"
Đường Tâm Nhi trực tiếp cắt ngang lời Tần Thế Diệu: "Tôi đồng ý gả cho anh."
Tuy rằng Đường Tâm Nhi đã nói ra câu trả lời khiến Chu Du Du yên tâm nhất, nhưng nhớ đến ánh mắt và lời nói lạnh lùng của Tần Thế Diệu vừa nãy, cô ta lập tức cảm thấy khó chịu.
Chắc chắn là do cô ta chê bai anh, cho nên anh mới trở nên như vậy.
Người đàn ông này thật là nhỏ mọn!
Nghe Đường Tâm Nhi nói, Tần Thế Diệu có chút không dám tin, anh nhìn vào đôi mắt chân thành của cô, hôm nay gặp mặt, cô còn cho anh một cảm giác rất thoải mái.
Dường như rất yên tĩnh, hơn nữa trong đôi mắt của cô, so với lần gặp trước lại có thêm một tia rạng rỡ.
“Nộp lên rồi thì thật sự không thể sửa được nữa, hi vọng cô đừng hối hận.”
Tần Thế Diệu dời tầm mắt, Đường Tâm Nhi làm vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không hối hận đâu, đây là quyết định của tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thế Diệu trầm mặc hồi lâu, cũng rất nghiêm túc hứa với Đường Tâm Nhi: "Vậy tôi sẽ đối xử tốt với cô, sau khi giấy báo kết hôn được duyệt, tôi sẽ báo cho cô ngay lập tức.”
Hai người nói xong, về cơ bản là không còn gì để nói nữa.
Tần Thế Diệu nói rõ bản thân phải đi nộp báo cáo rồi rời đi trước.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Đường Tâm Nhi sờ cằm lẩm bẩm: "Nếu không bị hủy dung, chắc chắn người này rất đẹp trai.”
Trong sách miêu tả về con người này, vậy mà lại dùng rất nhiều tính từ.
Đường Tâm Nhi nhớ có một tình tiết trong sách, chính là Chu Du Du dùng linh tuyền chữa khỏi mặt cho Tần Thế Diệu, lúc đó trong lòng cô ta còn có chút hối hận vì đã để vuột mất người chồng ưu tú này.
Chỉ tiếc lúc cô ta muốn gả cho anh vẫn chưa có không gian khế ước, vậy nên Chu Du Du đành gạt bỏ ý nghĩ này, chỉ có thể biến sự tiếc nuối của bản thân thành sự biết ơn của Tần Thế Diệu.
Chỉ cần Tần Thế Diệu mang ơn cô ta, giúp đỡ cô ta, như vậy sự nghiệp của cô ta nhất định có thể phất lên như diều gặp gió.
Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Nghĩ đến tình tiết này, Đường Tâm Nhi nhìn Chu Du Du bên cạnh một cái: "Chị, Tần Thế Diệu được thăng chức đoàn trưởng, chị không hối hận sao?”
“Hối hận cái gì?”
Chu Du Du quay đầu lại, trong lòng không thể nói được đây là cảm giác gì, cô ta trừng mắt liếc cô một cái: "Em đừng tưởng gả cho đoàn trưởng là chuyện tốt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Đường Tâm Nhi lộ ra vẻ mặt chân thành, Chu Du Du đối diện nhìn cô đầy khó hiểu: "Em, chẳng phải em sợ anh ta sao?”
Thời gian trước Đường Tâm Nhi rõ ràng sợ anh muốn chết, thậm chí còn phải vào bệnh viện.
Bây giờ sao lại như vậy?
Tuy rằng chuyện của hai người bọn họ đã quyết định, cô ta không cần gả qua đó nữa, nhưng trong lòng Chu Du Du vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Cái này sao…”
Đường Tâm Nhi cố ý kéo dài giọng, vừa đi phía trước vừa nói: “Trước đây đúng là có chút sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ lại, trong nhà ai cũng ghét bỏ em. Nếu em gả cho một người đoàn trưởng, đãi ngộ của anh ấy tốt như vậy, cuộc sống của em có thể kém cỏi đến mức nào chứ?”
“Ít nhất sẽ không phải chịu cảnh ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.”
Đường Tâm Nhi nói xong lập tức bước nhanh hơn, Chu Du Du ở phía sau nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Chút chí tiến thủ cũng không có, chỉ biết ăn no mặc ấm, sau này có thể làm nên trò trống gì chứ?
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ta không cần gả qua đó nữa, dựa vào thân phận sinh viên đại học đang có, sau này cô ta nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, cuộc sống nhất định sẽ tuyệt vời hơn Đường Tâm Nhi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro