Chị Định Khi Nà...
2024-11-18 02:15:29
Ánh mắt Phó Thời nhìn chăm chăm về phía trước.
Sự đấu tranh giữa nói và không nói chỉ kéo dài trong đầu anh một giây.
Anh biết mình không thể chịu được chuyện Tạ Ly nói ra hai chữ ly hôn, dù nguy cơ có nhỏ đến đâu đi nữa.
Ngay cả khi tờ đơn ly hôn đó thực sự là dành cho anh, bất kể cô vì lý do gì vẫn chưa nói ra, anh sẽ không cho cô cơ hội đó.
"Không có gì." Vì vậy, anh nhanh chóng trả lời.
Đúng lúc đèn đỏ, Tạ Ly dừng xe, nghiêng đầu nhìn anh. Trong mắt cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng cuối cùng không hỏi thêm nữa.
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, không biết sẽ đi về đâu. Hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng Tạ Ly lên tiếng trước: "Có muốn đi Tây Sơn không?"
Đôi mắt Phó Thời khẽ động.
Tây Sơn là một ngọn núi gần ngoại ô thành phố mà hai người đang sống, lái xe mất khoảng hai tiếng.
Nơi đó không phải là điểm du lịch nổi tiếng, ít người, phong cảnh cũng không tồi, lúc có thời gian rảnh vợ chồng hai người sẽ cùng nhau đến đó leo núi.
Nghĩ kỹ lại, lần trước hình như đã là chuyện của năm ngoái rồi.
Trái tim người đàn ông vô thức rung động.
Anh biết, Tạ Ly đã nhìn ra anh không thực sự ổn, anh không muốn nói, cô ấy sẽ không hỏi, nhưng cô ấy vẫn sẽ tìm cách để anh vui hơn một tí.
Từ rất lâu trước đây, Phó Thời đã biết Tạ Ly chính là một người tốt bụng và dịu dàng như vậy.
"Được."
Anh kìm nén sự rung động đó, nhẹ nhàng lên tiếng.
***
Cả hai đều thay đồ thể thao, vì núi không cao nên họ cũng đi thong thả, không mang theo đồ thừa. Chỉ ngoại trừ việc Phó Thời nhất quyết mang theo một chiếc máy ảnh.
Đã là cuối mùa hè nhưng từ lúc họ vào núi đến giờ cái nóng oi bức vẫn chưa dịu đi.
Tạ Ly đi chưa bao lâu đã mệt, cô dựa vào lan can gỗ bên suối nghỉ ngơi, chiếc quạt trên tay không ngừng phe phẩy: "Hình như chỉ trong một năm mà đã già đi rồi, năm ngoái leo núi cũng không mệt như vậy."
"Nói bậy." Phó Thời đưa chai nước trong tay cho cô: "Uống một ngụm cho đỡ mệt."
Anh vẫn thường xuyên tập thể dục nên lúc này dù đang mang theo chiếc máy ảnh khá nặng cũng không thấy mệt.
Không chỉ không mệt mà còn cảm thấy khá vui vẻ. Tâm trạng của anh lúc này vẫn còn đắm chìm trong niềm vui "Tạ Ly đã đặc biệt xin nghỉ phép để đi cùng mình".
Cô đã nhận ra sự không vui của anh và cũng rất quan tâm.
Vì thế mà trái tim Phó Thời vừa vui mừng vừa xúc động.
Sự đấu tranh giữa nói và không nói chỉ kéo dài trong đầu anh một giây.
Anh biết mình không thể chịu được chuyện Tạ Ly nói ra hai chữ ly hôn, dù nguy cơ có nhỏ đến đâu đi nữa.
Ngay cả khi tờ đơn ly hôn đó thực sự là dành cho anh, bất kể cô vì lý do gì vẫn chưa nói ra, anh sẽ không cho cô cơ hội đó.
"Không có gì." Vì vậy, anh nhanh chóng trả lời.
Đúng lúc đèn đỏ, Tạ Ly dừng xe, nghiêng đầu nhìn anh. Trong mắt cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng cuối cùng không hỏi thêm nữa.
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, không biết sẽ đi về đâu. Hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng Tạ Ly lên tiếng trước: "Có muốn đi Tây Sơn không?"
Đôi mắt Phó Thời khẽ động.
Tây Sơn là một ngọn núi gần ngoại ô thành phố mà hai người đang sống, lái xe mất khoảng hai tiếng.
Nơi đó không phải là điểm du lịch nổi tiếng, ít người, phong cảnh cũng không tồi, lúc có thời gian rảnh vợ chồng hai người sẽ cùng nhau đến đó leo núi.
Nghĩ kỹ lại, lần trước hình như đã là chuyện của năm ngoái rồi.
Trái tim người đàn ông vô thức rung động.
Anh biết, Tạ Ly đã nhìn ra anh không thực sự ổn, anh không muốn nói, cô ấy sẽ không hỏi, nhưng cô ấy vẫn sẽ tìm cách để anh vui hơn một tí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ rất lâu trước đây, Phó Thời đã biết Tạ Ly chính là một người tốt bụng và dịu dàng như vậy.
"Được."
Anh kìm nén sự rung động đó, nhẹ nhàng lên tiếng.
***
Cả hai đều thay đồ thể thao, vì núi không cao nên họ cũng đi thong thả, không mang theo đồ thừa. Chỉ ngoại trừ việc Phó Thời nhất quyết mang theo một chiếc máy ảnh.
Đã là cuối mùa hè nhưng từ lúc họ vào núi đến giờ cái nóng oi bức vẫn chưa dịu đi.
Tạ Ly đi chưa bao lâu đã mệt, cô dựa vào lan can gỗ bên suối nghỉ ngơi, chiếc quạt trên tay không ngừng phe phẩy: "Hình như chỉ trong một năm mà đã già đi rồi, năm ngoái leo núi cũng không mệt như vậy."
"Nói bậy." Phó Thời đưa chai nước trong tay cho cô: "Uống một ngụm cho đỡ mệt."
Anh vẫn thường xuyên tập thể dục nên lúc này dù đang mang theo chiếc máy ảnh khá nặng cũng không thấy mệt.
Không chỉ không mệt mà còn cảm thấy khá vui vẻ. Tâm trạng của anh lúc này vẫn còn đắm chìm trong niềm vui "Tạ Ly đã đặc biệt xin nghỉ phép để đi cùng mình".
Cô đã nhận ra sự không vui của anh và cũng rất quan tâm.
Vì thế mà trái tim Phó Thời vừa vui mừng vừa xúc động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro