Chị Định Khi Nà...
2024-11-18 02:15:29
Anh quen Tạ Ly đã quá lâu, từ thời thơ ấu, đến lúc thiếu niên, rồi đến bảy năm làm vợ chồng.
Cho dù tình yêu của cô dành cho anh đã phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng tình cảm giữa họ đã vượt xa hơn cả tình yêu đơn thuần.
Tạ Ly nhận lấy chai nước từ tay anh.
Phó Thời nhìn cô không chớp mắt.
Khuôn mặt cô dưới chiếc mũ chống nắng trông vô cùng nhỏ nhắn, lúc này vì mệt mà ửng đỏ rõ rệt. Hơi thở cũng rất nhẹ, như thể sợ làm phiền người khác, giống như một chú mèo con.
Phó Thời nhìn mà thấy ngứa ngáy trong lòng, bèn mở chiếc máy ảnh trong túi ra.
Anh vừa định nhấn nút chụp thì Tạ Ly vừa vặn nhìn qua, hình ảnh cô cầm nước trên tay, nét mặt hơi ngơ ngác dừng lại trong khung hình.
"Anh chụp ảnh sao không nói một tiếng?"
"Đây mới gọi là chụp bất ngờ."
Anh nhìn người phụ nữ trên màn hình, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật của cô, không cần chỉnh sửa cũng đã đẹp vô cùng.
Phó Thời khẽ nheo mắt: "Hay là sau này em cũng cùng anh tập thể dục đi, thể lực kém như vậy không được đâu."
Câu nói sau cùng anh hạ giọng xuống, khiến người ta cảm thấy có ý gì đó.
Dường như mặt của Tạ Ly càng đỏ hơn.
Phó Thời cũng nhận ra, trong mắt ánh lên ý cười: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không... không có gì." Người phụ nữ đỏ mặt phủ nhận.
Cô vừa cúi đầu, chiếc mũ chống nắng đã che khuất hơn nửa khuôn mặt, Phó Thời bèn cúi người nhìn cô: "Thực ra em nghĩ gì anh cũng nghĩ vậy."
"Chời ơi."
Khi không thể nói lại, Tạ Ly liền kêu lên một tiếng "Chời ơi" như vậy, mềm mại dịu dàng, như làm nũng, khiến ý cười trong mắt Phó Thời càng sâu hơn.
[Ê dít tờ: Tui cố ý type sai chính ta á nhe!]
Trên mặt cả hai đều mang theo nụ cười, phía sau là dòng suối róc rách và màu xanh mướt của bờ bên kia.
Thi thoảng có người đi qua, nhìn thấy một cặp đôi nổi bật như vậy, đều không khỏi nhìn thêm vài lần, khi người đàn ông nói chuyện còn cúi người ngang tầm mắt với người phụ nữ, ai nhìn cũng thấy là một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm.
"Đi thôi."
Phó Thời nhận lấy chai nước trong tay Tạ Ly, hai người lại tiếp tục đi lên.
Nửa đường lên núi, có một ngôi chùa. Bước vào bên trong, thấy người đông hơn một chút.
Hai người họ đi dạo hai vòng coi như nghỉ ngơi.
Trong sân chùa có một lư hương có hình dáng rất độc đáo, không lớn nhưng lại rất cao, khoảng bảy tầng, cao chừng năm sáu mét.
Càng lên cao càng hẹp.
Mỗi tầng đều được làm thành hình dạng gác mái, xung quanh là những khoảng trống kiểu cửa sổ.
Cho dù tình yêu của cô dành cho anh đã phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng tình cảm giữa họ đã vượt xa hơn cả tình yêu đơn thuần.
Tạ Ly nhận lấy chai nước từ tay anh.
Phó Thời nhìn cô không chớp mắt.
Khuôn mặt cô dưới chiếc mũ chống nắng trông vô cùng nhỏ nhắn, lúc này vì mệt mà ửng đỏ rõ rệt. Hơi thở cũng rất nhẹ, như thể sợ làm phiền người khác, giống như một chú mèo con.
Phó Thời nhìn mà thấy ngứa ngáy trong lòng, bèn mở chiếc máy ảnh trong túi ra.
Anh vừa định nhấn nút chụp thì Tạ Ly vừa vặn nhìn qua, hình ảnh cô cầm nước trên tay, nét mặt hơi ngơ ngác dừng lại trong khung hình.
"Anh chụp ảnh sao không nói một tiếng?"
"Đây mới gọi là chụp bất ngờ."
Anh nhìn người phụ nữ trên màn hình, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật của cô, không cần chỉnh sửa cũng đã đẹp vô cùng.
Phó Thời khẽ nheo mắt: "Hay là sau này em cũng cùng anh tập thể dục đi, thể lực kém như vậy không được đâu."
Câu nói sau cùng anh hạ giọng xuống, khiến người ta cảm thấy có ý gì đó.
Dường như mặt của Tạ Ly càng đỏ hơn.
Phó Thời cũng nhận ra, trong mắt ánh lên ý cười: "Em đang nghĩ gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không... không có gì." Người phụ nữ đỏ mặt phủ nhận.
Cô vừa cúi đầu, chiếc mũ chống nắng đã che khuất hơn nửa khuôn mặt, Phó Thời bèn cúi người nhìn cô: "Thực ra em nghĩ gì anh cũng nghĩ vậy."
"Chời ơi."
Khi không thể nói lại, Tạ Ly liền kêu lên một tiếng "Chời ơi" như vậy, mềm mại dịu dàng, như làm nũng, khiến ý cười trong mắt Phó Thời càng sâu hơn.
[Ê dít tờ: Tui cố ý type sai chính ta á nhe!]
Trên mặt cả hai đều mang theo nụ cười, phía sau là dòng suối róc rách và màu xanh mướt của bờ bên kia.
Thi thoảng có người đi qua, nhìn thấy một cặp đôi nổi bật như vậy, đều không khỏi nhìn thêm vài lần, khi người đàn ông nói chuyện còn cúi người ngang tầm mắt với người phụ nữ, ai nhìn cũng thấy là một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm.
"Đi thôi."
Phó Thời nhận lấy chai nước trong tay Tạ Ly, hai người lại tiếp tục đi lên.
Nửa đường lên núi, có một ngôi chùa. Bước vào bên trong, thấy người đông hơn một chút.
Hai người họ đi dạo hai vòng coi như nghỉ ngơi.
Trong sân chùa có một lư hương có hình dáng rất độc đáo, không lớn nhưng lại rất cao, khoảng bảy tầng, cao chừng năm sáu mét.
Càng lên cao càng hẹp.
Mỗi tầng đều được làm thành hình dạng gác mái, xung quanh là những khoảng trống kiểu cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro