Săn Bắn
Soc 2k
2024-07-15 06:16:10
Vì thái tử chưa đảm đương được việc đón tiếp sứ giả cho nên Lục thái phó được hoàng thượng trọng dụng, ý kiến này cũng là của Như Họa đề ra.
Lúc đầu hoàng thượng muốn để thái tử thử sức nhưng vô tình Như Họa lại ở đó nên nàng liền nhân cơ hội phá hại, tuy nhiên lời nàng nói có tình có lý nên cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý theo.
Như Họa nói:
" Thái tử tuy cũng không còn nhỏ nhưng những việc giao tiếp như thế này chưa làm bao giờ, miễn cưỡng một thái tử và công chúa Lưu quốc thì được.
Lần này sứ giả Thanh quốc lại là vương gia thân phận và vai vế ngang hoàng thượng, nếu để thái tử tiếp đón sẽ không được trang trọng cho lắm.
Dù sao Lục thái phó cũng là quan nhất phẩm lại là quốc trượng để ông ấy tiếp đón quá hợp lý không có điều gì có thể chê trách được ".
Đoàn người khởi hành đến khu săn bắn toàn bộ đã được đội cấm vệ quân phong tỏa không một ai có thể đến gần.
Như Họa vô cùng háo hức, nàng phân chia phân nửa số ám vệ cho đệ đệ, hai bên sẽ liên lạc với nhau khi cần thiết.
Đúng như dự đoán của nàng lần này Lan Uyển Dung cũng có mặt, nàng ta đã bị hoàng thượng cấm không được bước chân vào hoàng cung, số phận nàng ta coi như đã chấm dứt không mơ mộng gì gả vào nhà hoàng quyền nữa nên nàng ta mới ghi thù lên đầu nàng.
Lý do vì sao Như Họa biết là mấy ngày gần đây ám vệ đã theo sát nhất cử nhất động của nàng ta để quan sát tình hình.
Đến nơi mọi người đều được sắp xếp vào lều của mình, vì chỉ ở có mấy ngày mà số lượng gia quyến đi cũng khá nhiều cho nên chỉ có hoàng thất và quan nhất phẩm mới có lều riêng còn lại là sắp xếp để ở chung với nhau cho hợp lý.
Giang Uyển Nhu muốn nghỉ tại lều của nàng nhưng lại bị thái tử bắt về mà đây cũng là ý của Như Họa, nàng có rất nhiều bí mật cần liên lạc nếu Giang Uyển Nhu ở đây sẽ bất tiện vô cùng.
Nhiều khi nàng rất hâm mộ Giang Uyển Nhu có thể sống vô tư đơn thuần như thế, có một ca ca bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi, nàng đã từng hi vọng như thế, vậy mà.
Vì là hôm đầu còn nhiều điều chưa biết, mọi người còn mệt cho nên hoàng thượng để họ tự sắp xếp trong lều của mình, có thể đi dạo trong phạm vi gần, bắt đầu hôm sau mới tổ chức săn bắn.
Như Họa cảm thấy bí bách nên nàng liền cùng A Vũ ra ngoài còn A Cẩn ở lại lều trông coi.
Nơi này nàng đã đến rất nhiều lần cảm giác vô cùng quen thuộc, đôi khi nàng ước giá như nhưng việc xảy ra chỉ là giấc mơ đến khi tỉnh lại sự việc sẽ không như vậy.
Bất giác nàng đi đến dòng suối nhỏ nơi mà nàng và đệ đệ từng chơi đùa ở đây, lúc đó đã vui biết bao vậy mà.
Lúc này mọi bóng người hiện ra quỳ xuống nói:
“Khởi bẩm công chúa, Lan Uyển Dung kia đã có hành động, đúng như công chúa dự đoán trước nàng ta vừa đến nơi đã lén lút đến chuồng ngựa nhưng không làm gì chỉ đứng nhìn thôi ạ!”.
Như Họa gật đầu nói:
"Ngươi cứ bí mật theo dõi nàng ta nhưng tuyệt nhiên đừng để nàng ta phát hiện, cố gắng đừng làm mất dấu vết, nhân chứng vật chứng phải đầy đủ ".
Vương Khải ngước mắt lên rồi ấp úng hỏi:
“Công chúa, nếu nàng ta hại công chúa, công chúa vẫn có thể tránh mà, nếu không may xảy ra chuyện gì thì sao?”.
Như Họa lắc đầu nói:
"Không được, Lan gia quá mức tinh ranh, các ngươi theo dõi một thời gian lâu như vậy nhưng có điều tra được gì không chứ, mãi mới có một kẻ ngu xuẩn của Lan gia tự chui đầu vào lưới ta phải nắm bắt cơ hội này để kéo Lan gia xuống ".
Vương Khải ấp úng muốn nói nhưng Như Họa đã gạt đi:
"Ta không sao, thời gian này chịu khó tập luyện kĩ năng cưỡi ngựa của ta cũng lên rồi sẽ không có chuyện gì đâu, ta có thể tự lo cho sự an toàn của mình.
Về phía nhị hoàng tử ngươi hãy bảo ám vệ bảo vệ đệ ấy thật tốt, ta sợ lũ người kia sẽ hành động mấy ngày sắp tới.
Vương Khải giọng cung kính nói:
"Xin công chúa yên tâm thuộc hạ sẽ bảo vệ thật tốt nhị hoàng tử ".
Như Họa gật đầu rồi bảo Vương Khải tiếp tục theo dõi Lan Uyển Dung kia không rời nửa bước.
Sau khi Vương Khải đi rồi Như Họa như có cảm giác cái gì đó không đúng, linh cảm hai đời cho nàng biết rằng có người đang ở gần đây, theo phản xạ nàng liền lạnh lùng nói:
“Là ai, có thể hiện thân được rồi đó?”.
Tiếng cười từ trên cao vọng ra sau đó một bóng dáng áo đen nhảy xuống cười khẽ:
"Ta không cố ý nghe lén tiểu cô nương hại người, là ta đang ngủ trên cây bị cô nương kinh động thôi, mà cũng lạ tại sao cô nương lại có thể phát hiện ra được nhỉ ".
Như Họa đáng giá nam nhân trước mắt, người này ngũ quan xuất chúng, cả người mặc y phục màu đen lại xuất hiện trong khu vực phong tỏa, biết thân phận nàng nhưng không e sợ chắc chắn là người Lưu quốc hoặc Thanh quốc.
Lúc đầu hoàng thượng muốn để thái tử thử sức nhưng vô tình Như Họa lại ở đó nên nàng liền nhân cơ hội phá hại, tuy nhiên lời nàng nói có tình có lý nên cuối cùng hoàng thượng cũng đồng ý theo.
Như Họa nói:
" Thái tử tuy cũng không còn nhỏ nhưng những việc giao tiếp như thế này chưa làm bao giờ, miễn cưỡng một thái tử và công chúa Lưu quốc thì được.
Lần này sứ giả Thanh quốc lại là vương gia thân phận và vai vế ngang hoàng thượng, nếu để thái tử tiếp đón sẽ không được trang trọng cho lắm.
Dù sao Lục thái phó cũng là quan nhất phẩm lại là quốc trượng để ông ấy tiếp đón quá hợp lý không có điều gì có thể chê trách được ".
Đoàn người khởi hành đến khu săn bắn toàn bộ đã được đội cấm vệ quân phong tỏa không một ai có thể đến gần.
Như Họa vô cùng háo hức, nàng phân chia phân nửa số ám vệ cho đệ đệ, hai bên sẽ liên lạc với nhau khi cần thiết.
Đúng như dự đoán của nàng lần này Lan Uyển Dung cũng có mặt, nàng ta đã bị hoàng thượng cấm không được bước chân vào hoàng cung, số phận nàng ta coi như đã chấm dứt không mơ mộng gì gả vào nhà hoàng quyền nữa nên nàng ta mới ghi thù lên đầu nàng.
Lý do vì sao Như Họa biết là mấy ngày gần đây ám vệ đã theo sát nhất cử nhất động của nàng ta để quan sát tình hình.
Đến nơi mọi người đều được sắp xếp vào lều của mình, vì chỉ ở có mấy ngày mà số lượng gia quyến đi cũng khá nhiều cho nên chỉ có hoàng thất và quan nhất phẩm mới có lều riêng còn lại là sắp xếp để ở chung với nhau cho hợp lý.
Giang Uyển Nhu muốn nghỉ tại lều của nàng nhưng lại bị thái tử bắt về mà đây cũng là ý của Như Họa, nàng có rất nhiều bí mật cần liên lạc nếu Giang Uyển Nhu ở đây sẽ bất tiện vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiều khi nàng rất hâm mộ Giang Uyển Nhu có thể sống vô tư đơn thuần như thế, có một ca ca bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi, nàng đã từng hi vọng như thế, vậy mà.
Vì là hôm đầu còn nhiều điều chưa biết, mọi người còn mệt cho nên hoàng thượng để họ tự sắp xếp trong lều của mình, có thể đi dạo trong phạm vi gần, bắt đầu hôm sau mới tổ chức săn bắn.
Như Họa cảm thấy bí bách nên nàng liền cùng A Vũ ra ngoài còn A Cẩn ở lại lều trông coi.
Nơi này nàng đã đến rất nhiều lần cảm giác vô cùng quen thuộc, đôi khi nàng ước giá như nhưng việc xảy ra chỉ là giấc mơ đến khi tỉnh lại sự việc sẽ không như vậy.
Bất giác nàng đi đến dòng suối nhỏ nơi mà nàng và đệ đệ từng chơi đùa ở đây, lúc đó đã vui biết bao vậy mà.
Lúc này mọi bóng người hiện ra quỳ xuống nói:
“Khởi bẩm công chúa, Lan Uyển Dung kia đã có hành động, đúng như công chúa dự đoán trước nàng ta vừa đến nơi đã lén lút đến chuồng ngựa nhưng không làm gì chỉ đứng nhìn thôi ạ!”.
Như Họa gật đầu nói:
"Ngươi cứ bí mật theo dõi nàng ta nhưng tuyệt nhiên đừng để nàng ta phát hiện, cố gắng đừng làm mất dấu vết, nhân chứng vật chứng phải đầy đủ ".
Vương Khải ngước mắt lên rồi ấp úng hỏi:
“Công chúa, nếu nàng ta hại công chúa, công chúa vẫn có thể tránh mà, nếu không may xảy ra chuyện gì thì sao?”.
Như Họa lắc đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được, Lan gia quá mức tinh ranh, các ngươi theo dõi một thời gian lâu như vậy nhưng có điều tra được gì không chứ, mãi mới có một kẻ ngu xuẩn của Lan gia tự chui đầu vào lưới ta phải nắm bắt cơ hội này để kéo Lan gia xuống ".
Vương Khải ấp úng muốn nói nhưng Như Họa đã gạt đi:
"Ta không sao, thời gian này chịu khó tập luyện kĩ năng cưỡi ngựa của ta cũng lên rồi sẽ không có chuyện gì đâu, ta có thể tự lo cho sự an toàn của mình.
Về phía nhị hoàng tử ngươi hãy bảo ám vệ bảo vệ đệ ấy thật tốt, ta sợ lũ người kia sẽ hành động mấy ngày sắp tới.
Vương Khải giọng cung kính nói:
"Xin công chúa yên tâm thuộc hạ sẽ bảo vệ thật tốt nhị hoàng tử ".
Như Họa gật đầu rồi bảo Vương Khải tiếp tục theo dõi Lan Uyển Dung kia không rời nửa bước.
Sau khi Vương Khải đi rồi Như Họa như có cảm giác cái gì đó không đúng, linh cảm hai đời cho nàng biết rằng có người đang ở gần đây, theo phản xạ nàng liền lạnh lùng nói:
“Là ai, có thể hiện thân được rồi đó?”.
Tiếng cười từ trên cao vọng ra sau đó một bóng dáng áo đen nhảy xuống cười khẽ:
"Ta không cố ý nghe lén tiểu cô nương hại người, là ta đang ngủ trên cây bị cô nương kinh động thôi, mà cũng lạ tại sao cô nương lại có thể phát hiện ra được nhỉ ".
Như Họa đáng giá nam nhân trước mắt, người này ngũ quan xuất chúng, cả người mặc y phục màu đen lại xuất hiện trong khu vực phong tỏa, biết thân phận nàng nhưng không e sợ chắc chắn là người Lưu quốc hoặc Thanh quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro