Kiếm Pháp Siêu...
2024-09-29 14:24:32
Tiểu cô nương cười vang như tiếng chuông ngân, Trường Đình tươi cười rạng rỡ ôm nàng ấy từ từ hạ xuống.
Tiểu cô nương dường như vẫn chưa hoàn hồn, lúc chạm đất lại ngó qua ngó lại trông thấy đôi mắt cười híp của Trường Đình, nghĩ đến vừa rồi mình cười lớn không chút kiềm chế thì bất giác kêu lên một tiếng "A" rồi đỏ bừng mặt lên.
Nàng ấy vội vàng giãy khỏi tay Trường Đình, lùi lại hai bước cúi người hành lễ, mặt đỏ bừng mà nói: "Nô tỳ ữ lỡ lầm quá phận, mong cô nương lượng thứ!"
Tâm trạng Trường Đình rất tốt, cố ý trêu chọc nàng ấy, cười mà nói: "Rõ ràng là ta không hỏi ý ngươi mà lỡ làm phiền ngươi, sao chính ngươi lại xin lỗi ta rồi?"
Lại nhìn thấy trên đầu nàng ấy vẫn còn vài cánh hoa rơi rụng, Trường Đình bèn tiến lên nhặt lấy, thị nữ đó cúi đầu không nhúc nhích như thể rất kinh sợ.
Trường Đình đùa giỡn một chút, thổi nhẹ những cánh hoa trong tay với ánh mắt tràn đầy nụ cười, nhưng các thị nữ xung quanh đều im lặng như tờ, ai nấy đều nín thở lặng im không ai dám động đậy.
Trường Đình như cảm nhận được điều gì đó bèn quay đầu lại nhìn, thấy giữa cửa tiểu viện có một người đang đứng, đám tùy tùng cúi người đứng hầu phía sau không một ai phát ra tiếng động.
Người đến đầu đội ngọc quan, tóc buộc gọn, thân khoác y bào gấm trắng, trước ngực thêu con rồng uốn quanh tinh xảo, móng vuốt vươn ra như muốn tung mình khỏi áo, thể hiện thân phận thiên gia của hắn một cách rõ ràng.
Hắn đứng chắp tay với tư thái bất phàm, nhưng trên mặt lại mang vẻ lãnh đạm, đôi lông mày rậm tựa như sắt vẽ thành móc bạc càng làm nổi bật đôi mắt cao quý lạnh lùng, nhìn Trường Đình mà không biểu lộ chút cảm xúc nào. Trường Đình khẽ thở ra một hơi, ôm kiếm chắp tay hành lễ mà nói: “Vương gia an khang!”
Triệu Quyền dường như đang mỉm cười, trong mắt thoáng hiện chút ấm áp, cả người thoắt cái đa trở nên nhẹ nhàng, phong thái ung dung, điệu bộ thảnh thơi.
Trường Đình cũng không biết hắn đã đứng đó từ khi nào, trong lòng âm thầm suy nghĩ mình cũng không làm điều gì quá đáng nên đáng lẽ không thể khiến hắn phiền lòng mới phải. Nhưng không biết hôm nay hắn đến đây là vì việc gì, chẳng lẽ đến để kiểm tra nàng ư, nhưng bản thân mình hà tất phải bối rối đến thế. Nghĩ đến đây, thần sắc nàng càng thêm tự nhiên.
Triệu Quyền liếc nhìn Trường Đình trong viện, nhưng trong đầu lại thoáng qua hình ảnh nàng khi nãy tung mình bay xuống nhướng mày cười đầy đắc ý, thầm nghĩ: “Quả nhiên là nữ tử giang hồ quen lối không phép tắc, hoàn toàn không có chút nét đoan trang dịu dàng của nữ tử khuê phòng!”
Trên mặt vẫn giữ nét cười nhẹ, hắn thong thả bước vào, các thị nữ xung quanh nín thở im lặng vội vã hành lễ, Triệu Quyền cũng chẳng liếc mắt nhìn, chỉ cười mà nói với Trường Đình: “Giang cô nương thật có nhã hứng.”
Trường Đình nhìn hắn một cái, biết rõ người này cười ngoài miệng nhưng trong lòng không cười, tâm tư lại rất sâu xa, ai mà biết trong lòng hắn lúc này đang suy tính điều gì. Bèn lễ độ mà đáp: “Để vương gia chê cười rồi, ta chỉ đang nhàn rỗi không có việc gì nên trêu đùa các nàng mà thôi.” Nói xong lại tự mình mỉm cười với tiểu cô nương vừa rồi.
Triệu Quyền có chút bật cười, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy thần sắc nàng rạng rỡ như thể rất vui vẻ bèn chậm rãi nói: "Trong phủ của bổn vương thực không thú vị bằng chốn bên ngoài, mấy tiểu nha đầu này từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, cũng chưa từng thấy qua thị tình bên ngoài nên quen thói vô lễ, lại để Giang cô nương chê cười rồi."
Trường Đình thầm trong lòng giận, vương gia này lời qua tiếng lại chẳng phải là khinh ghét việc một cô nương như nàng lại dấn thân vào chốn giang hồ sao, một vị vương gia mà lời nói ra thật chua cay châm chọc.
Người trước mắt tuy bên ngoài vàng ngọc nhưng bên trong lại khiến người ta chán ghét, vốn dĩ nàng định châm chọc hắn vài câu nhưng còn việc phải nhờ vả nên chỉ có thể giả bộ mà nói: "Vương gia nói đùa rồi."
Triệu Quyền nghe ra sự không nhẫn nại trong lời nói của nàng, lại thấy trên mặt nàng lộ rõ vẻ không phục, không biết vì cớ gì lại bất ngờ thấy trong lòng mình tốt hơn một chút, bèn cười lớn mà nói: "Cô nương có muốn đi dạo hậu viên không, hôm nay bổn vương hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, có thể đi cùng cô nương dạo chơi." Quân tử nhã nhặn, phong thái tuyệt vời.
Trường Đình phiền muộn trong lòng, nếu đi dạo cùng hắn chắc chắn lại bị làm cho nghẹn họng, đến nỗi chẳng muốn nói gì nữa, chẳng phải tự tìm khổ cho mình sao? Nàng đâu có ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra Tấn vương này rất không ưa mình sao?
Ngay lập tức, nàng khách khí mà nói: “Vương gia không cần phải khách sáo, vương gia quốc sự bề bộn, Trường Đình nào dám làm chậm trễ vương gia, hơn nữa, ta còn phải luyện kiếm nên xin vương gia cứ tự nhiên!”
Đây chính là lệnh đuổi khách, Triệu Quyền con cưng của trời đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh như sao sáng, quen với việc được người khác nịnh nọt, đã bao giờ hắn phải chịu cảnh lạnh nhạt thế này đâu?
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, nghĩ bụng, nữ tử này thật là vô lễ quá chừng, không ngờ nàng lại dám từ chối lời mời của bổn vương, nếu là những cơ thiếp khác được sủng ái đến thế hẳn đã phải cảm tạ ân đức rồi.
Triệu Quyền nhìn Trường Đình mà trong lòng khinh ghét nàng không biết điều, lại thấy sắc mặt nàng vẫn tự nhiên chẳng có vẻ gì là bối rối, có lẽ do ở lâu nơi sơn dã chưa từng trải qua giáo dưỡng, trong lòng còn ngây ngô không biết rằng mình đã mạo phạm rất lớn với người khác.
Triệu Quyền nén lại nỗi bất mãn trong lòng, nghe nàng nhắc đến chuyện luyện kiếm, có ý định muốn làm giảm bớt khí thế của nàng bèn mỉm cười với vẻ hứng thú: “Hôm trước bổn vương đã thấy thanh kiếm của cô nương, quả thật là một bảo kiếm hiếm thấy. Không biết hôm nay có may mắn được chứng kiến kiếm pháp siêu quần của Giang cô nương không?”
Trường Đình hơi ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái, không tiện từ chối bèn khiêm tốn nói: “Vương gia quá khen rồi, kiếm pháp của Trường Đình chưa đạt đến mức đại gia nên đâu dám xưng là siêu quần. Vương gia đã muốn xem thì Trường Đình không dám làm trái, chỉ là đao kiếm không có mắt, vương gia phải cẩn thận đấy.”
Triệu Quyền nghe thấy giọng điệu chân thành của nàng nhưng lại ẩn chứa chút tự phụ, hắn không khỏi bật cười, vừa giơ tay lên đã thấy một người nhanh chóng bước tới.
Tiểu cô nương dường như vẫn chưa hoàn hồn, lúc chạm đất lại ngó qua ngó lại trông thấy đôi mắt cười híp của Trường Đình, nghĩ đến vừa rồi mình cười lớn không chút kiềm chế thì bất giác kêu lên một tiếng "A" rồi đỏ bừng mặt lên.
Nàng ấy vội vàng giãy khỏi tay Trường Đình, lùi lại hai bước cúi người hành lễ, mặt đỏ bừng mà nói: "Nô tỳ ữ lỡ lầm quá phận, mong cô nương lượng thứ!"
Tâm trạng Trường Đình rất tốt, cố ý trêu chọc nàng ấy, cười mà nói: "Rõ ràng là ta không hỏi ý ngươi mà lỡ làm phiền ngươi, sao chính ngươi lại xin lỗi ta rồi?"
Lại nhìn thấy trên đầu nàng ấy vẫn còn vài cánh hoa rơi rụng, Trường Đình bèn tiến lên nhặt lấy, thị nữ đó cúi đầu không nhúc nhích như thể rất kinh sợ.
Trường Đình đùa giỡn một chút, thổi nhẹ những cánh hoa trong tay với ánh mắt tràn đầy nụ cười, nhưng các thị nữ xung quanh đều im lặng như tờ, ai nấy đều nín thở lặng im không ai dám động đậy.
Trường Đình như cảm nhận được điều gì đó bèn quay đầu lại nhìn, thấy giữa cửa tiểu viện có một người đang đứng, đám tùy tùng cúi người đứng hầu phía sau không một ai phát ra tiếng động.
Người đến đầu đội ngọc quan, tóc buộc gọn, thân khoác y bào gấm trắng, trước ngực thêu con rồng uốn quanh tinh xảo, móng vuốt vươn ra như muốn tung mình khỏi áo, thể hiện thân phận thiên gia của hắn một cách rõ ràng.
Hắn đứng chắp tay với tư thái bất phàm, nhưng trên mặt lại mang vẻ lãnh đạm, đôi lông mày rậm tựa như sắt vẽ thành móc bạc càng làm nổi bật đôi mắt cao quý lạnh lùng, nhìn Trường Đình mà không biểu lộ chút cảm xúc nào. Trường Đình khẽ thở ra một hơi, ôm kiếm chắp tay hành lễ mà nói: “Vương gia an khang!”
Triệu Quyền dường như đang mỉm cười, trong mắt thoáng hiện chút ấm áp, cả người thoắt cái đa trở nên nhẹ nhàng, phong thái ung dung, điệu bộ thảnh thơi.
Trường Đình cũng không biết hắn đã đứng đó từ khi nào, trong lòng âm thầm suy nghĩ mình cũng không làm điều gì quá đáng nên đáng lẽ không thể khiến hắn phiền lòng mới phải. Nhưng không biết hôm nay hắn đến đây là vì việc gì, chẳng lẽ đến để kiểm tra nàng ư, nhưng bản thân mình hà tất phải bối rối đến thế. Nghĩ đến đây, thần sắc nàng càng thêm tự nhiên.
Triệu Quyền liếc nhìn Trường Đình trong viện, nhưng trong đầu lại thoáng qua hình ảnh nàng khi nãy tung mình bay xuống nhướng mày cười đầy đắc ý, thầm nghĩ: “Quả nhiên là nữ tử giang hồ quen lối không phép tắc, hoàn toàn không có chút nét đoan trang dịu dàng của nữ tử khuê phòng!”
Trên mặt vẫn giữ nét cười nhẹ, hắn thong thả bước vào, các thị nữ xung quanh nín thở im lặng vội vã hành lễ, Triệu Quyền cũng chẳng liếc mắt nhìn, chỉ cười mà nói với Trường Đình: “Giang cô nương thật có nhã hứng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Đình nhìn hắn một cái, biết rõ người này cười ngoài miệng nhưng trong lòng không cười, tâm tư lại rất sâu xa, ai mà biết trong lòng hắn lúc này đang suy tính điều gì. Bèn lễ độ mà đáp: “Để vương gia chê cười rồi, ta chỉ đang nhàn rỗi không có việc gì nên trêu đùa các nàng mà thôi.” Nói xong lại tự mình mỉm cười với tiểu cô nương vừa rồi.
Triệu Quyền có chút bật cười, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy thần sắc nàng rạng rỡ như thể rất vui vẻ bèn chậm rãi nói: "Trong phủ của bổn vương thực không thú vị bằng chốn bên ngoài, mấy tiểu nha đầu này từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, cũng chưa từng thấy qua thị tình bên ngoài nên quen thói vô lễ, lại để Giang cô nương chê cười rồi."
Trường Đình thầm trong lòng giận, vương gia này lời qua tiếng lại chẳng phải là khinh ghét việc một cô nương như nàng lại dấn thân vào chốn giang hồ sao, một vị vương gia mà lời nói ra thật chua cay châm chọc.
Người trước mắt tuy bên ngoài vàng ngọc nhưng bên trong lại khiến người ta chán ghét, vốn dĩ nàng định châm chọc hắn vài câu nhưng còn việc phải nhờ vả nên chỉ có thể giả bộ mà nói: "Vương gia nói đùa rồi."
Triệu Quyền nghe ra sự không nhẫn nại trong lời nói của nàng, lại thấy trên mặt nàng lộ rõ vẻ không phục, không biết vì cớ gì lại bất ngờ thấy trong lòng mình tốt hơn một chút, bèn cười lớn mà nói: "Cô nương có muốn đi dạo hậu viên không, hôm nay bổn vương hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, có thể đi cùng cô nương dạo chơi." Quân tử nhã nhặn, phong thái tuyệt vời.
Trường Đình phiền muộn trong lòng, nếu đi dạo cùng hắn chắc chắn lại bị làm cho nghẹn họng, đến nỗi chẳng muốn nói gì nữa, chẳng phải tự tìm khổ cho mình sao? Nàng đâu có ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra Tấn vương này rất không ưa mình sao?
Ngay lập tức, nàng khách khí mà nói: “Vương gia không cần phải khách sáo, vương gia quốc sự bề bộn, Trường Đình nào dám làm chậm trễ vương gia, hơn nữa, ta còn phải luyện kiếm nên xin vương gia cứ tự nhiên!”
Đây chính là lệnh đuổi khách, Triệu Quyền con cưng của trời đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh như sao sáng, quen với việc được người khác nịnh nọt, đã bao giờ hắn phải chịu cảnh lạnh nhạt thế này đâu?
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, nghĩ bụng, nữ tử này thật là vô lễ quá chừng, không ngờ nàng lại dám từ chối lời mời của bổn vương, nếu là những cơ thiếp khác được sủng ái đến thế hẳn đã phải cảm tạ ân đức rồi.
Triệu Quyền nhìn Trường Đình mà trong lòng khinh ghét nàng không biết điều, lại thấy sắc mặt nàng vẫn tự nhiên chẳng có vẻ gì là bối rối, có lẽ do ở lâu nơi sơn dã chưa từng trải qua giáo dưỡng, trong lòng còn ngây ngô không biết rằng mình đã mạo phạm rất lớn với người khác.
Triệu Quyền nén lại nỗi bất mãn trong lòng, nghe nàng nhắc đến chuyện luyện kiếm, có ý định muốn làm giảm bớt khí thế của nàng bèn mỉm cười với vẻ hứng thú: “Hôm trước bổn vương đã thấy thanh kiếm của cô nương, quả thật là một bảo kiếm hiếm thấy. Không biết hôm nay có may mắn được chứng kiến kiếm pháp siêu quần của Giang cô nương không?”
Trường Đình hơi ngạc nhiên liếc nhìn hắn một cái, không tiện từ chối bèn khiêm tốn nói: “Vương gia quá khen rồi, kiếm pháp của Trường Đình chưa đạt đến mức đại gia nên đâu dám xưng là siêu quần. Vương gia đã muốn xem thì Trường Đình không dám làm trái, chỉ là đao kiếm không có mắt, vương gia phải cẩn thận đấy.”
Triệu Quyền nghe thấy giọng điệu chân thành của nàng nhưng lại ẩn chứa chút tự phụ, hắn không khỏi bật cười, vừa giơ tay lên đã thấy một người nhanh chóng bước tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro