Mưa Hoa
2024-09-29 14:24:32
Trường Đình lạnh lùng nói với thị vệ: “Quan gia cần gì phải nghiêm khắc đến vậy! Dù ta có kém cỏi nhưng tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, hơn nữa, ta là khách được Vương gia mời đến, thật không đảm đương nổi với sự bảo vệ như vậy!” Nói xong, nàng nhìn thị vệ đó bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thị vệ vừa định lên tiếng thì nghe thấy một người nói: “Đừng có thái độ vô lễ!”
Chỉ thấy thị vệ thân cận của Vương gia là Trương Miễn vội vã bước đến đứng bên cạnh hành lễ, Trương Miễn dĩ nhiên đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Thấy Trường Đình đứng ngay chính giữa không hạ mình cũng không kiêu ngạo, Trương Miễn liền bước lên cười nói: “Giang cô nương đừng nên quá lo lắng, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy tự nhiên phải điều tra rõ ràng, xin cô nương thông cảm cho. Hơn nữa, tình hình của thích khách còn chưa rõ, cô nương là khách quý của Vương gia nên đương nhiên phải được bảo vệ chu đáo, nếu có bất kỳ sơ suất nào, theo quy định của Tấn Vương phủ, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm nên mong cô nương lượng thứ cho!”
Nói xong, hắn ta quay lại ra lệnh cho các thị vệ với vẻ nghiêm túc: “Giang cô nương là khách quý của Vương gia, Vương gia đã dặn dò không thể lơ là! Các ngươi lui ra đi!”
Các thị vệ đồng loạt đáp ứng rồi lui ra ngoài theo trật tự, bắt đầu canh gác bên ngoài viện. Trường Đình trong lòng hiểu rõ đây là để hạn chế hành động của nàng, theo dõi nàng, trong lòng nàng chợt động, nàng tất nhiên có cách ứng phó.
Trương Miễn quay người, hai tay dâng thanh kiếm lên kính cẩn nói với Trường Đình: “Giang cô nương, đây là kiếm của cô nương, Vương gia đã dặn ta mang đến cho cô nương đồng thời chỉ thị rằng, nếu cô nương có bất kỳ nhu cầu nào cứ việc nói ra, trong hậu viện của phủ còn có vài nơi cảnh sắc tươi đẹp, nếu cô nương cảm thấy chán chường có thể đi xem thử.”
Trường Đình gật đầu nhận lấy thanh kiếm từ tay hắn ta, khách sáo nói: “Đã hiểu, xin thay ta gửi lời cảm ơn đến Vương gia nhà ngươi!”
Nói xong, có vẻ như nàng có chút mệt mỏi, Trương Miễn vội vã từ biệt nói: “Trời đã muộn rồi nên không làm phiền cô nương nghỉ ngơi nữa!” Nói xong, hắn ta dặn dò các nha hoàn bên cạnh: “Hãy hầu hạ Giang cô nương chu đáo, nếu thiếu thứ gì thì cứ đến chỗ ta lấy, đã rõ chưa!”
Các nha hoàn dường như rất sợ Trương Miễn, hảng loạn thành khẩn đáp: “Vâng!”
Trường Đình cảm thấy quy củ trong Tấn Vương phủ nghiêm ngặt và lạnh lẽo, nhíu mày nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi đường cẩn thận, không cần tiễn nữa.” Trương Miễn vẫn giữ thái độ khách sáo, dù còn trẻ nhưng nụ cười vẫn tỏ ra nước đổ đầu vịt, lễ phép nói: “Cô nương khách sáo rồi, xin cứ dừng bước đi!” Nói xong, hắn ta quay người rời khỏi.
Trường Đình nhíu mày nhìn hắn ta rời khỏi tiểu viện, trong lòng tức giận vì mình đã lo chuyện bao đồng, quả thật người trong phủ Hầu môn Vương phủ đều có tâm tư khúc chiết lòng vòng, coi cả người tốt cũng thành kẻ xấu, mặc dù nàng rõ ràng vừa cứu mạng Vương gia của nhà bọn họ!
Các nha hoàn xung quanh e sợ vây quanh, thấy Trường Đình cầm thanh kiếm nhíu mày không nói, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí mơ hồ có phần khí độ nghiêm trang.
Trong khi các nha hoàn nhìn nhau không biết phải làm sao thì một nha hoàn thường hầu cận bên Trường Đình bước lên, cẩn thận xin phép nói: “Cô nương có vẻ mệt mỏi rồi, chúng nô tỳ sẽ hầu hạ cô nương nghỉ ngơi!” Nói xong, nàng ấy cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Trường Đình.
Trường Đình hoàn hồn lại, thấy vẻ mặt nha hoàn đó cẩn trọng dè dặt thì trong lòng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Được, làm phiền các người rồi.”
Nha hoàn lập tức hành lễ, hoảng hốt nói: “Nô tỳ không dám, nếu nô tỳ phục vụ không chu đáo, mong cô nương trách phạt!” Trường Đình không biết quy củ của Tấn Vương phủ nghiêm ngặt đến mức nào, khiến người ta được huấn luyện đến vậy cũng không tiện nói thêm gì, chỉ thở dài rồi nhẹ nhàng ra lệnh: “Đi lấy một chậu nước đi!”
Bên cạnh đã có nha hoàn ra ngoài lấy nước, cẩn thận hầu hạ Trường Đình rửa mặt, các nha hoàn còn lại thì trải giường, gấp chăn, đốt hương, hầu hạ Trường Đình thay y phục đi ngủ.
Trong lòng Trường Đình rất không thoải mái, càng muốn tìm hiểu tin tức của sư huynh để sớm rời khỏi nơi này. Hiện tại không thể làm gì khác được, nghĩ lại Tấn Vương phủ trong hai ngày này chắc chắn không yên ổn, mình không nên gây thêm chuyện nên chỉ đành chờ hai ngày nữa ra ngoài tìm cách thu thập tin tức vậy.
Trong hai ngày này, Trường Đình giữ thái độ yên tĩnh và chính trực giống như trước đây, dậy sớm ngồi thiền luyện công, sau đó bình tĩnh và thoải mái luyện kiếm trong tiểu viện giống như đang ở trong núi.
Những nha hoàn này chưa bao giờ thấy một nữ nhân võ nghệ cao cường như Trường Đình, ánh mắt ai nấy đều tò mò vây quanh nhìn Trường Đình múa kiếm.
Tâm trạng Trường Đình rất tốt, những nha hoàn này hầu hết mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, đều đang ở độ tuổi xuân xanh, lại còn nhỏ hơn nàng, khi các nàng cười lên rạng rỡ và trong sáng, trải qua thời gian ở chung các nàng cũng đã hiểu rõ tính cách của Trường Đình, biết nàng rất hòa nhã và rộng lượng nên dần dần cũng không còn sợ nàng nữa.
Kiếm pháp của Trường Đình nhẹ nhàng linh hoạt, khinh công càng là bậc nhất, nàng có ý định làm vui lòng các nha hoàn, thấy trong vườn có những đóa cúc đã rụng, nàng vung kiếm ngang qua liền quét những cánh hoa rơi rụng trên mặt đất lên trên thanh kiếm của mình.
Các nha hoàn thấy Trường Đình đứng vung kiếm ngang, nhìn họ với ánh mắt đầy nụ cười không khỏi vỗ tay khen ngợi, Trường Đình nhướng mày cười bay tới muốn trêu đùa họ, làm cho các nha hoàn hoảng hốt kêu la, nhiều người còn che mắt lại.
Trường Đình ôm lấy eo của một cô nương trong đó, chân điểm nhẹ, eo mềm mại uốn lượn, hai người xoay tròn lên cao, Trường Đình vung kiếm tay phải, những cánh hoa từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống trong ánh kiếm lấp lánh.
Cô nương mà Trường Đình ôm sau khi hết sợ hãi, được Trường Đình dẫn dắt đi trong cơn mưa hoa, không khỏi ngỡ ngàng và vui vẻ khi được từ từ xoay tròn và hạ xuống, nàng ấy ngẩng đầu lên, mở rộng đôi tay thưởng thức khoảnh khắc như trong mộng này.
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng “Wow”, các nha hoàn vỗ tay cười vui như thể đều bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc. Trường Đình cười rạng rỡ, trong khoảnh khắc vừa bay lên, nàng nhìn xuống tiểu viện thấy như thể hậu viện của Tấn Vương phủ cũng ở dưới chân mình.
Cô nương bên cạnh cười vui vẻ, tâm trạng Trường Đình bỗng nhiên tốt lên bèn bộc phát nội công cưỡi gió mà đi, mang theo cô nương này xoay tròn hạ xuống trong không trung.
Thị vệ vừa định lên tiếng thì nghe thấy một người nói: “Đừng có thái độ vô lễ!”
Chỉ thấy thị vệ thân cận của Vương gia là Trương Miễn vội vã bước đến đứng bên cạnh hành lễ, Trương Miễn dĩ nhiên đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.
Thấy Trường Đình đứng ngay chính giữa không hạ mình cũng không kiêu ngạo, Trương Miễn liền bước lên cười nói: “Giang cô nương đừng nên quá lo lắng, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy tự nhiên phải điều tra rõ ràng, xin cô nương thông cảm cho. Hơn nữa, tình hình của thích khách còn chưa rõ, cô nương là khách quý của Vương gia nên đương nhiên phải được bảo vệ chu đáo, nếu có bất kỳ sơ suất nào, theo quy định của Tấn Vương phủ, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm nên mong cô nương lượng thứ cho!”
Nói xong, hắn ta quay lại ra lệnh cho các thị vệ với vẻ nghiêm túc: “Giang cô nương là khách quý của Vương gia, Vương gia đã dặn dò không thể lơ là! Các ngươi lui ra đi!”
Các thị vệ đồng loạt đáp ứng rồi lui ra ngoài theo trật tự, bắt đầu canh gác bên ngoài viện. Trường Đình trong lòng hiểu rõ đây là để hạn chế hành động của nàng, theo dõi nàng, trong lòng nàng chợt động, nàng tất nhiên có cách ứng phó.
Trương Miễn quay người, hai tay dâng thanh kiếm lên kính cẩn nói với Trường Đình: “Giang cô nương, đây là kiếm của cô nương, Vương gia đã dặn ta mang đến cho cô nương đồng thời chỉ thị rằng, nếu cô nương có bất kỳ nhu cầu nào cứ việc nói ra, trong hậu viện của phủ còn có vài nơi cảnh sắc tươi đẹp, nếu cô nương cảm thấy chán chường có thể đi xem thử.”
Trường Đình gật đầu nhận lấy thanh kiếm từ tay hắn ta, khách sáo nói: “Đã hiểu, xin thay ta gửi lời cảm ơn đến Vương gia nhà ngươi!”
Nói xong, có vẻ như nàng có chút mệt mỏi, Trương Miễn vội vã từ biệt nói: “Trời đã muộn rồi nên không làm phiền cô nương nghỉ ngơi nữa!” Nói xong, hắn ta dặn dò các nha hoàn bên cạnh: “Hãy hầu hạ Giang cô nương chu đáo, nếu thiếu thứ gì thì cứ đến chỗ ta lấy, đã rõ chưa!”
Các nha hoàn dường như rất sợ Trương Miễn, hảng loạn thành khẩn đáp: “Vâng!”
Trường Đình cảm thấy quy củ trong Tấn Vương phủ nghiêm ngặt và lạnh lẽo, nhíu mày nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi đường cẩn thận, không cần tiễn nữa.” Trương Miễn vẫn giữ thái độ khách sáo, dù còn trẻ nhưng nụ cười vẫn tỏ ra nước đổ đầu vịt, lễ phép nói: “Cô nương khách sáo rồi, xin cứ dừng bước đi!” Nói xong, hắn ta quay người rời khỏi.
Trường Đình nhíu mày nhìn hắn ta rời khỏi tiểu viện, trong lòng tức giận vì mình đã lo chuyện bao đồng, quả thật người trong phủ Hầu môn Vương phủ đều có tâm tư khúc chiết lòng vòng, coi cả người tốt cũng thành kẻ xấu, mặc dù nàng rõ ràng vừa cứu mạng Vương gia của nhà bọn họ!
Các nha hoàn xung quanh e sợ vây quanh, thấy Trường Đình cầm thanh kiếm nhíu mày không nói, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí mơ hồ có phần khí độ nghiêm trang.
Trong khi các nha hoàn nhìn nhau không biết phải làm sao thì một nha hoàn thường hầu cận bên Trường Đình bước lên, cẩn thận xin phép nói: “Cô nương có vẻ mệt mỏi rồi, chúng nô tỳ sẽ hầu hạ cô nương nghỉ ngơi!” Nói xong, nàng ấy cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Trường Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Đình hoàn hồn lại, thấy vẻ mặt nha hoàn đó cẩn trọng dè dặt thì trong lòng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Được, làm phiền các người rồi.”
Nha hoàn lập tức hành lễ, hoảng hốt nói: “Nô tỳ không dám, nếu nô tỳ phục vụ không chu đáo, mong cô nương trách phạt!” Trường Đình không biết quy củ của Tấn Vương phủ nghiêm ngặt đến mức nào, khiến người ta được huấn luyện đến vậy cũng không tiện nói thêm gì, chỉ thở dài rồi nhẹ nhàng ra lệnh: “Đi lấy một chậu nước đi!”
Bên cạnh đã có nha hoàn ra ngoài lấy nước, cẩn thận hầu hạ Trường Đình rửa mặt, các nha hoàn còn lại thì trải giường, gấp chăn, đốt hương, hầu hạ Trường Đình thay y phục đi ngủ.
Trong lòng Trường Đình rất không thoải mái, càng muốn tìm hiểu tin tức của sư huynh để sớm rời khỏi nơi này. Hiện tại không thể làm gì khác được, nghĩ lại Tấn Vương phủ trong hai ngày này chắc chắn không yên ổn, mình không nên gây thêm chuyện nên chỉ đành chờ hai ngày nữa ra ngoài tìm cách thu thập tin tức vậy.
Trong hai ngày này, Trường Đình giữ thái độ yên tĩnh và chính trực giống như trước đây, dậy sớm ngồi thiền luyện công, sau đó bình tĩnh và thoải mái luyện kiếm trong tiểu viện giống như đang ở trong núi.
Những nha hoàn này chưa bao giờ thấy một nữ nhân võ nghệ cao cường như Trường Đình, ánh mắt ai nấy đều tò mò vây quanh nhìn Trường Đình múa kiếm.
Tâm trạng Trường Đình rất tốt, những nha hoàn này hầu hết mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, đều đang ở độ tuổi xuân xanh, lại còn nhỏ hơn nàng, khi các nàng cười lên rạng rỡ và trong sáng, trải qua thời gian ở chung các nàng cũng đã hiểu rõ tính cách của Trường Đình, biết nàng rất hòa nhã và rộng lượng nên dần dần cũng không còn sợ nàng nữa.
Kiếm pháp của Trường Đình nhẹ nhàng linh hoạt, khinh công càng là bậc nhất, nàng có ý định làm vui lòng các nha hoàn, thấy trong vườn có những đóa cúc đã rụng, nàng vung kiếm ngang qua liền quét những cánh hoa rơi rụng trên mặt đất lên trên thanh kiếm của mình.
Các nha hoàn thấy Trường Đình đứng vung kiếm ngang, nhìn họ với ánh mắt đầy nụ cười không khỏi vỗ tay khen ngợi, Trường Đình nhướng mày cười bay tới muốn trêu đùa họ, làm cho các nha hoàn hoảng hốt kêu la, nhiều người còn che mắt lại.
Trường Đình ôm lấy eo của một cô nương trong đó, chân điểm nhẹ, eo mềm mại uốn lượn, hai người xoay tròn lên cao, Trường Đình vung kiếm tay phải, những cánh hoa từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống trong ánh kiếm lấp lánh.
Cô nương mà Trường Đình ôm sau khi hết sợ hãi, được Trường Đình dẫn dắt đi trong cơn mưa hoa, không khỏi ngỡ ngàng và vui vẻ khi được từ từ xoay tròn và hạ xuống, nàng ấy ngẩng đầu lên, mở rộng đôi tay thưởng thức khoảnh khắc như trong mộng này.
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng “Wow”, các nha hoàn vỗ tay cười vui như thể đều bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc. Trường Đình cười rạng rỡ, trong khoảnh khắc vừa bay lên, nàng nhìn xuống tiểu viện thấy như thể hậu viện của Tấn Vương phủ cũng ở dưới chân mình.
Cô nương bên cạnh cười vui vẻ, tâm trạng Trường Đình bỗng nhiên tốt lên bèn bộc phát nội công cưỡi gió mà đi, mang theo cô nương này xoay tròn hạ xuống trong không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro