Thật Khó Hầu Hạ
2024-09-29 14:24:32
Trường Đình bước lên mạn thuyền, trời thu vẫn đẹp, nắng chiếu lên da khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu. Nàng đưa mắt nhìn về phía dòng sông, trên mặt nước có nhiều thuyền bè qua lại, thuyền có chiếc tinh xảo nhỏ nhắn, có chiếc lại cao lớn tráng lệ. Trên thuyền không thiếu những cảnh xiêm áo phất phơ, các cô nương xinh đẹp vui cười nô nức, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lại có những vị công tử phong lưu dắt theo mỹ cơ cùng du ngoạn, tiếng đàn hát ngân nga vang vọng, tiếng nhạc du dương, phản chiếu xuống dòng sông trong vắt tạo nên một cảnh tượng rất nên thơ. Đôi khi có thuyền lướt qua nhau, người trên hai thuyền đến gần liền hành lễ chào hỏi nhau, cảnh sắc vô cùng thanh nhã.
Hai bên bờ sông, những rừng phong đỏ rực và vàng óng trải dài, vào mùa này sắc lá in bóng xuống dòng nước trong xanh, khung cảnh thực sự đẹp đến mê lòng người. Trường Đình hứng khởi trong lòng, thỏa sức tận hưởng niềm vui du ngoạn trên hồ, nhưng chỉ một lát sau, nàng bỗng cảm thấy phía sau có điều khác lạ. Tuy lòng không muốn nhưng nàng vẫn quay lại hành lễ, nói: "Vương gia."
Triệu Quyền khoanh tay đứng yên, y phục mới toanh, trên mình khoác một chiếc trường bào màu xanh tuyết vừa vặn vô cùng, trên thân thể cứ như tỏa ra một làn hơi ẩm ướt, thoảng nhẹ hương thơm của loài cỏ Đỗ Nhược, hiển nhiên là vừa tắm gội xong. Tuy danh tiếng trong triều của Triệu Quyền thanh liêm hiền đức nhưng vốn xuất thân từ hoàng tộc quyền quý nên cách ăn mặc, ăn uống của hắn vẫn luôn cầu kỳ, dù là đi chơi, các vật dụng cần thiết hàng ngày đều được chuẩn bị đầy đủ chu đáo.
Tâm trạng Triệu Quyền dường như khá tốt, điềm nhiên nói: "Miễn lễ."
Trường Đình liền đứng thẳng dậy không biết phải nói gì, đúng vào lúc này, Triệu Quyền cũng không để lộ biểu cảm gì chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái. Trường Đình đang mặc bộ cung trang do Tấn Vương phủ chuẩn bị.
Y phục màu xanh nước, bên dưới mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng nguyệt bạch, trên váy còn được thêu những đóa sen nở rộ bằng chỉ bạc cực kỳ tinh xảo. Chiếc váy này vô cùng mềm mại, khi gió thổi qua liền lay động nhẹ nhàng khiến dáng vẻ của nữ tử càng thêm yểu điệu thướt tha. Dải lụa vấn tóc của Trường Đình nhẹ nhàng bay trong gió càng làm tôn lên nét dịu dàng uyển chuyển, khác hẳn vẻ mạnh mẽ thường ngày của nàng.
Triệu Quyền nhìn nàng trong lòng khẽ xao động, thầm nghĩ: "Đây là loại lụa cao cấp mà các quan lại Giang Nam mới dâng lên mùa hè này để lấy lòng ta, mặc trên người nàng quả thật rất hợp, giảm bớt sự cứng cỏi thường ngày, tăng thêm vài phần nhu mì quyến rũ."
Sắc mặt Triệu Quyền có phần dịu lại, bước lên phía trước rồi dừng lại bên cạnh Trường Đình, ngẩng đầu nhìn quanh tứ phía với vẻ nhàn nhã thư thái nhưng vẫn toát lên nét cao ngạo.
Trường Đình không cảm thấy có gì bất thường, cũng đứng bên cạnh hắn mỉm cười nhìn xung quanh, nhưng đột nhiên nghe thấy Triệu Quyền cất giọng, tựa như nhẹ nhàng mà nói: "Sau này ngươi sẽ là thị tòng của bổn vương, nên nhớ rằng đứng ngang hàng với bổn vương là phạm tội bất kính."
Trường Đình liền nhớ đến lời hứa của mình, nhìn Triệu Quyền một cái rồi ngoan ngoãn trả lời: "Vương gia dạy phải, tại hạ không hiểu lễ nghi đã mạo phạm đến Vương gia, mong Vương gia rộng lượng bỏ qua." Nói xong liền lùi lại hai bước đứng sau lưng Triệu Quyền, trong lòng lại không khỏi ngỡ ngàng.
Triệu Quyền thấy Trường Đình có vẻ khiêm tốn lắng nghe, trong lòng vô cùng thoải mái. Hôm nay trời quang mây tạnh, gió từ sông thổi tới làm những phiền muộn trong lòng cũng vơi bớt phần nào.
Triệu Quyền cứ thế đứng thẳng người trước gió, thần thái ung dung tự tại. Lúc này, có vài chiếc thuyền đi ngang qua, trên thuyền có những nữ tử, thấy dáng vẻ của Triệu Quyền thì không khỏi thầm nghĩ, không biết vị công tử phong lưu nhà ai đang du ngoạn trên hồ mà lại có dung mạo tuấn tú đến thế.
Các nàng rủ rê bạn đồng hành cùng đến xem. Có kẻ vì ngắm hắn mà má ửng hồng, ánh mắt len lén liếc nhìn rồi che miệng cười khẽ. Có người gan dạ hơn còn liều lĩnh ném hoa tươi về phía hắn. Trường Đình thấy cảnh đó không khỏi mím môi cười thầm, trong lòng nghĩ: "Nếu Triệu Quyền thực sự cứ thế mà đi trên phố, e rằng cũng sẽ bị người ta nhìn đến chết."
Nghĩ tới đó, nàng lại lắc đầu thầm nghĩ: "Con người này sao có thể để người khác nhìn đến chết được, hắn chỉ biết giết kẻ khác mà thôi!"
Sắc mặt Triệu Quyền lúc này đã trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt dường như ẩn chứa một tia sát khí.
May mắn thay, con thuyền kia nhanh chóng đi qua. Trường Đình liếc nhìn sắc mặt của Triệu Quyền, âm thầm thở phào một hơi. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Triệu Quyền đang nhìn mình khiến nàng có cảm giác như vừa bị bắt quả tang nói xấu người khác, hoặc như bị phát hiện đang cười trộm. Nói chung là vô cùng lúng túng.
Nhìn đông ngó tây nhưng Trường Đình vẫn không thể trốn khỏi ánh mắt của Triệu Quyền, cuối cùng đành cúi đầu ngượng ngùng không dám tiếp tục phỉ báng trong lòng nữa. Đôi mắt nàng đảo quanh nhưng lại không biết nói gì để xua đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này.
Sắc mặt Triệu Quyền âm trầm, nhìn thấy Trường Đình có vẻ khẩn trương, một lúc lâu mới cất lời: “Hạ nhân mà dám lén lút bàn luận về chủ nhân sau lưng, ắt hẳn phải chịu... trừng phạt nặng nề!”
Trường Đình ngẩng đầu ngạc nhiên đáp: “Vương gia, ta nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi. Ta chỉ đồng ý bảo vệ sự an toàn của ngài chứ chưa từng nói sẽ coi ngài là chủ tử, cho nên ta không phải là hạ nhân của ngài... Hơn nữa, ta cũng không nói xấu ngài sau lưng. Ta nào có nói gì đâu.” Trường Đình nói như lẽ đương nhiên.
Triệu Quyền không ngờ Trường Đình lại dám cãi lời mình, liền cười lạnh mà nói: "Miệng lưỡi sắc bén lắm, xem ra bổn vương cần phải dạy dỗ ngươi cẩn thận về quy tắc trong vương phủ rồi. Ngươi đã hứa dốc sức bảo vệ bổn vương chu toàn thì bổn vương tự khắc sẽ thành toàn cho tấm lòng đó của ngươi!" Nói xong, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi phất tay áo bước đi.
Trường Đình cau mày nhìn theo bóng dáng Triệu Quyền mà thầm nghĩ: "Con người này thật là thất thường, vui buồn bất chợt. Chẳng biết năm nay cuộc sống của ta sẽ thế nào, liệu có giữ được cái mạng nhỏ này không." Trường Đình thở dài, đang lúc suy nghĩ mông lung thì bỗng nghe thấy tiếng Triệu Quyền, trong giọng điệu có phần trách móc: "Còn không mau đuổi theo!"
Trường Đình vội vén váy bước nhanh lên phía trước. Khi nàng vừa đuổi kịp Triệu Quyền, hắn lại nhấc chân bước thêm một đoạn nữa. Trường Đình đành tiếp tục theo sau, trong lòng không khỏi thầm oán trách bản thân: "Thật là tự chuốc lấy phiền phức, người này đúng là không dễ hầu hạ chút nào."
Lại có những vị công tử phong lưu dắt theo mỹ cơ cùng du ngoạn, tiếng đàn hát ngân nga vang vọng, tiếng nhạc du dương, phản chiếu xuống dòng sông trong vắt tạo nên một cảnh tượng rất nên thơ. Đôi khi có thuyền lướt qua nhau, người trên hai thuyền đến gần liền hành lễ chào hỏi nhau, cảnh sắc vô cùng thanh nhã.
Hai bên bờ sông, những rừng phong đỏ rực và vàng óng trải dài, vào mùa này sắc lá in bóng xuống dòng nước trong xanh, khung cảnh thực sự đẹp đến mê lòng người. Trường Đình hứng khởi trong lòng, thỏa sức tận hưởng niềm vui du ngoạn trên hồ, nhưng chỉ một lát sau, nàng bỗng cảm thấy phía sau có điều khác lạ. Tuy lòng không muốn nhưng nàng vẫn quay lại hành lễ, nói: "Vương gia."
Triệu Quyền khoanh tay đứng yên, y phục mới toanh, trên mình khoác một chiếc trường bào màu xanh tuyết vừa vặn vô cùng, trên thân thể cứ như tỏa ra một làn hơi ẩm ướt, thoảng nhẹ hương thơm của loài cỏ Đỗ Nhược, hiển nhiên là vừa tắm gội xong. Tuy danh tiếng trong triều của Triệu Quyền thanh liêm hiền đức nhưng vốn xuất thân từ hoàng tộc quyền quý nên cách ăn mặc, ăn uống của hắn vẫn luôn cầu kỳ, dù là đi chơi, các vật dụng cần thiết hàng ngày đều được chuẩn bị đầy đủ chu đáo.
Tâm trạng Triệu Quyền dường như khá tốt, điềm nhiên nói: "Miễn lễ."
Trường Đình liền đứng thẳng dậy không biết phải nói gì, đúng vào lúc này, Triệu Quyền cũng không để lộ biểu cảm gì chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái. Trường Đình đang mặc bộ cung trang do Tấn Vương phủ chuẩn bị.
Y phục màu xanh nước, bên dưới mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng nguyệt bạch, trên váy còn được thêu những đóa sen nở rộ bằng chỉ bạc cực kỳ tinh xảo. Chiếc váy này vô cùng mềm mại, khi gió thổi qua liền lay động nhẹ nhàng khiến dáng vẻ của nữ tử càng thêm yểu điệu thướt tha. Dải lụa vấn tóc của Trường Đình nhẹ nhàng bay trong gió càng làm tôn lên nét dịu dàng uyển chuyển, khác hẳn vẻ mạnh mẽ thường ngày của nàng.
Triệu Quyền nhìn nàng trong lòng khẽ xao động, thầm nghĩ: "Đây là loại lụa cao cấp mà các quan lại Giang Nam mới dâng lên mùa hè này để lấy lòng ta, mặc trên người nàng quả thật rất hợp, giảm bớt sự cứng cỏi thường ngày, tăng thêm vài phần nhu mì quyến rũ."
Sắc mặt Triệu Quyền có phần dịu lại, bước lên phía trước rồi dừng lại bên cạnh Trường Đình, ngẩng đầu nhìn quanh tứ phía với vẻ nhàn nhã thư thái nhưng vẫn toát lên nét cao ngạo.
Trường Đình không cảm thấy có gì bất thường, cũng đứng bên cạnh hắn mỉm cười nhìn xung quanh, nhưng đột nhiên nghe thấy Triệu Quyền cất giọng, tựa như nhẹ nhàng mà nói: "Sau này ngươi sẽ là thị tòng của bổn vương, nên nhớ rằng đứng ngang hàng với bổn vương là phạm tội bất kính."
Trường Đình liền nhớ đến lời hứa của mình, nhìn Triệu Quyền một cái rồi ngoan ngoãn trả lời: "Vương gia dạy phải, tại hạ không hiểu lễ nghi đã mạo phạm đến Vương gia, mong Vương gia rộng lượng bỏ qua." Nói xong liền lùi lại hai bước đứng sau lưng Triệu Quyền, trong lòng lại không khỏi ngỡ ngàng.
Triệu Quyền thấy Trường Đình có vẻ khiêm tốn lắng nghe, trong lòng vô cùng thoải mái. Hôm nay trời quang mây tạnh, gió từ sông thổi tới làm những phiền muộn trong lòng cũng vơi bớt phần nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Quyền cứ thế đứng thẳng người trước gió, thần thái ung dung tự tại. Lúc này, có vài chiếc thuyền đi ngang qua, trên thuyền có những nữ tử, thấy dáng vẻ của Triệu Quyền thì không khỏi thầm nghĩ, không biết vị công tử phong lưu nhà ai đang du ngoạn trên hồ mà lại có dung mạo tuấn tú đến thế.
Các nàng rủ rê bạn đồng hành cùng đến xem. Có kẻ vì ngắm hắn mà má ửng hồng, ánh mắt len lén liếc nhìn rồi che miệng cười khẽ. Có người gan dạ hơn còn liều lĩnh ném hoa tươi về phía hắn. Trường Đình thấy cảnh đó không khỏi mím môi cười thầm, trong lòng nghĩ: "Nếu Triệu Quyền thực sự cứ thế mà đi trên phố, e rằng cũng sẽ bị người ta nhìn đến chết."
Nghĩ tới đó, nàng lại lắc đầu thầm nghĩ: "Con người này sao có thể để người khác nhìn đến chết được, hắn chỉ biết giết kẻ khác mà thôi!"
Sắc mặt Triệu Quyền lúc này đã trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt dường như ẩn chứa một tia sát khí.
May mắn thay, con thuyền kia nhanh chóng đi qua. Trường Đình liếc nhìn sắc mặt của Triệu Quyền, âm thầm thở phào một hơi. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Triệu Quyền đang nhìn mình khiến nàng có cảm giác như vừa bị bắt quả tang nói xấu người khác, hoặc như bị phát hiện đang cười trộm. Nói chung là vô cùng lúng túng.
Nhìn đông ngó tây nhưng Trường Đình vẫn không thể trốn khỏi ánh mắt của Triệu Quyền, cuối cùng đành cúi đầu ngượng ngùng không dám tiếp tục phỉ báng trong lòng nữa. Đôi mắt nàng đảo quanh nhưng lại không biết nói gì để xua đi bầu không khí ngượng ngùng lúc này.
Sắc mặt Triệu Quyền âm trầm, nhìn thấy Trường Đình có vẻ khẩn trương, một lúc lâu mới cất lời: “Hạ nhân mà dám lén lút bàn luận về chủ nhân sau lưng, ắt hẳn phải chịu... trừng phạt nặng nề!”
Trường Đình ngẩng đầu ngạc nhiên đáp: “Vương gia, ta nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi. Ta chỉ đồng ý bảo vệ sự an toàn của ngài chứ chưa từng nói sẽ coi ngài là chủ tử, cho nên ta không phải là hạ nhân của ngài... Hơn nữa, ta cũng không nói xấu ngài sau lưng. Ta nào có nói gì đâu.” Trường Đình nói như lẽ đương nhiên.
Triệu Quyền không ngờ Trường Đình lại dám cãi lời mình, liền cười lạnh mà nói: "Miệng lưỡi sắc bén lắm, xem ra bổn vương cần phải dạy dỗ ngươi cẩn thận về quy tắc trong vương phủ rồi. Ngươi đã hứa dốc sức bảo vệ bổn vương chu toàn thì bổn vương tự khắc sẽ thành toàn cho tấm lòng đó của ngươi!" Nói xong, hắn hừ nhẹ một tiếng rồi phất tay áo bước đi.
Trường Đình cau mày nhìn theo bóng dáng Triệu Quyền mà thầm nghĩ: "Con người này thật là thất thường, vui buồn bất chợt. Chẳng biết năm nay cuộc sống của ta sẽ thế nào, liệu có giữ được cái mạng nhỏ này không." Trường Đình thở dài, đang lúc suy nghĩ mông lung thì bỗng nghe thấy tiếng Triệu Quyền, trong giọng điệu có phần trách móc: "Còn không mau đuổi theo!"
Trường Đình vội vén váy bước nhanh lên phía trước. Khi nàng vừa đuổi kịp Triệu Quyền, hắn lại nhấc chân bước thêm một đoạn nữa. Trường Đình đành tiếp tục theo sau, trong lòng không khỏi thầm oán trách bản thân: "Thật là tự chuốc lấy phiền phức, người này đúng là không dễ hầu hạ chút nào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro