Chương 255
Tú Cẩm
2025-02-27 20:27:30
Thạch Ẩn lập tức đáp lời, sau đó cùng đồng đội nhìn nhau không biết phải làm sao.Vừa mắng rất hăng, còn chưa kịp mắng trả câu nào.Nhưng Đại tướng quân đã có lệnh, bọn họ không thể không nghe, vì thế tất cả đành phải tìm vật gì đó bịt tai lại, thực sự không dám hé răng nửa lời.Nhưng bị chửi mà không thể đáp trả, ai mà không tức nghẹn trong lòng chứ?Phùng Vận nhìn những binh sĩ mặt đỏ bừng vì phẫn uất, liền quay sang Bùi Quyết nói:"Đại tướng quân, ta có một cách hay."Trong chiến tranh, chiếm được ưu thế tâm lý thường là chìa khóa dẫn đến thắng lợi. Gia Cát Lượng còn có thể khiến Chu Du tức c.h.ế.t, nàng nghĩ mình cũng có thể thử một lần. Không nói đến chuyện chọc tức Tiêu Trình đến c.h.ế.t, nhưng ít nhất cũng phải khiến tên quân sư mới nhậm chức kia bẽ mặt trước "chủ công" của hắn."Quân Tề muốn mắng trận đã đánh vào tâm lý binh sĩ ta? Vậy ta sẽ phản kích lại, chọc tức bọn chúng."Nếu người khác nói ra những lời ngông cuồng này, Bùi Quyết có lẽ sẽ không tin. Nhưng nếu là Phùng Vận nói, hắn ít nhất cũng tin một nửa.Vì bản thân hắn đã không ít lần bị nàng làm cho tức đến mức muốn thổ huyết."Vậy nàng nói thử xem?"Phùng Vận hơi nheo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ý vị."Chưa làm được thì không nên khoác lác trước, tạm thời giữ bí mật."Ánh mắt thâm sâu của Bùi Quyết thoáng hiện lên chút suy tư, hắn chậm rãi hỏi:"Vậy phải làm thế nào?"Phùng Vận chắp tay thi lễ:Thao Dang"Phiền tướng quân phái người trong thành tìm cho ta một xưởng mộc, sau đó gọi thêm vài thợ mộc."Bùi Quyết lập tức triệu tập Tả Trọng, ra lệnh:"Làm theo lời nàng ấy, mau đi tìm!"Tả Trọng chắp tay nhận lệnh, xoay người đi sắp xếp. Nhưng trong lòng hắn lại có chút ớn lạnh, bất an không yên.Phùng Thập Nhị nương còn chưa nói rõ muốn làm gì, mà Đại tướng quân đã lập tức gật đầu cho phép. Quả thực là quá chiều chuộng nàng rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ trở thành một Chu U Vương mất thôi.---Trên đầu thành Tịnh Châu, binh sĩ đột nhiên trở nên im lặng như tờ.Binh lính quân Tề bên ngoài đang hăng say chửi bới, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng."Sao quân Bắc Ung không đáp lại nữa?""Chẳng lẽ chửi không lại chúng ta, nên đành câm lặng?""Trên tường thành kia, có phải là Bùi Quyết không?""Không nhìn rõ lắm...""Người cao lớn như thế, chắc chắn là Bùi cẩu không sai!""Bên cạnh Bùi cẩu còn có một nữ nhân?""Nực cười, nữ nhân thì sao có thể ra chiến trường?"Mấy tên lính thì thầm bàn tán, sau đó lại tiếp tục tìm lời mới để chửi bới hướng về Tịnh Châu.Ở phía sau đội quân, một nhóm thị vệ vây quanh một người nam nhân khoác áo giáp sắt, đội mũ trụ. Người đó lặng lẽ ngồi trên lưng ngựa, không nói một lời, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng dáng nữ tử đứng trên đầu thành.Khoảng cách quá xa, đương nhiên không thể nhìn rõ gương mặt.Nhưng có lẽ vì quá quen thuộc, ngay từ khoảnh khắc Phùng Vận xuất hiện trên tường thành, ánh mắt nàng nhìn ra ngoài, Tiêu Trình đã lập tức nhận ra nàng.Nàng đứng bên cạnh Bùi Quyết, thỉnh thoảng ngước lên nhìn hắn.Tiêu Trình không nghe được bọn họ đang nói gì, cũng không thấy rõ nét mặt...Nhưng trong lòng hắn, nỗi đau đớn như bị xé rách lại đang gào thét từng hồi."Tiêu lang, An Độ quá xa, ta muốn về nhà.""Huynh phái người đến đón ta, có được không?""Tiêu lang...""Tiêu Tam công tử...""Bệ hạ!" 142- Linh hồn chôn xương."Bệ hạ!"Giọng nói ấy ngày càng xa, càng yếu dần, từng vang vọng qua biết bao ngày đêm gọi hắn. Một đời dài đằng đẵng, lần này hắn đến sớm hơn một chút.Nhưng nàng lại không còn ở đây.---Bên ngoài thành, Tiêu Trình trầm mặc không nói.Trên tường thành, Phùng Vận hoàn toàn không phát giác, sau đám quân Tề đang gào thét mắng chửi kia, lại có một gương mặt quen thuộc như vậy. Nàng bị sự kích thích từ lần đầu leo lên tường thành quan chiến thu hút hết sự chú ý.Có một vị tướng giàu kinh nghiệm quân sự bên cạnh, nàng liền tranh thủ học hỏi, chẳng buồn bận tâm đến những lời lăng mạ kia, dù sao cũng chẳng phải đang mắng nàng.Trong miệng quân Tề, có một "nàng" khác.Đó là nữ tử có tình cảm sâu đậm với Tiêu Trình, hai người tâm đầu ý hợp, ngày thành thân đã gần kề, vậy mà lại bị đại tướng Bắc Ung chiếm đoạt khi quân địch đánh vào thành.Tiêu Trình trở thành vị phu quân dám ngàn dặm viễn chinh để cứu thê tử.Nàng cảm thấy buồn cười, cứ coi như đang nghe một chuyện cười đi."Thế nếu hôm nay tướng quân là người công thành, ngài sẽ đánh trận này thế nào?"Bùi Quyết đáp: "Dùng máy b.ắ.n đá hạng nặng, nghiền nát công sự phòng thủ, đánh phủ đầu để tạo uy thế. Đợi khi mối đe dọa từ quân thủ thành giảm xuống, đại quân mới áp sát, lợi dụng đêm tối kéo dây xích sắt, dựng cầu nổi vượt sông, tốc chiến tốc thắng..."Đáp mà như không đáp.Đây chẳng phải là cách đánh thành thông thường sao?Phùng Vận cảm thấy hắn có chút thất thần, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn về quân Tề bên ngoài hào thành, hồi lâu chẳng động đậy."Tướng quân đang nhìn gì vậy?"Nàng bước lên mấy bước, cũng muốn nhìn xem có gì đặc biệt.Thế nhưng, vừa thò đầu ra, liền bị Bùi Quyết ấn vào sau gáy, kéo nàng về trước n.g.ự.c hắn: "Đừng quá gần."Tường thành cao, gió lại lớn.Bị hắn kéo mạnh, trán Phùng Vận đập thẳng vào vai hắn."Xùy... đau quá..."Một tiếng rên mềm mại bật ra, nàng sững sờ.Phản xạ có điều kiện, bị hắn làm đau thì làm nũng.Nhưng vừa nói ra miệng, nàng mới sực nhớ đây không phải trong phòng, mà là trước mặt bao nhiêu người. Xung quanh có binh sĩ nghe thấy, đồng loạt quay sang nhìn.Nàng vội đưa tay xoa trán, hắng giọng, cố tỏ ra bình thường, giọng còn trầm xuống mấy phần:"Tướng quân đột nhiên kéo ta, làm ta giật mình. Chuyện gì thế?"Bùi Quyết đáp: "Đừng thò đầu ra, e là có phục binh. Nguy hiểm.""Ồ!" Phùng Vận không suy nghĩ nhiều, chân thành nói: "Là ta không chu toàn, đa tạ tướng quân nhắc nhở."Lại là một câu cảm tạ.Chân mày Bùi Quyết hơi cau lại, sắc mặt có vẻ không vui.Phùng Vận cảm thấy con người này thật kỳ lạ.Nhưng khi nghe những lời mắng chửi ngập trời kia, nhớ đến hắn vừa nói "bị oan", nàng cũng dần hiểu ra.Không ai có thể hoàn toàn thản nhiên khi bị mắng cả.Bị người khác mắng chửi, ai mà vui cho nổi chứ?Nàng khẽ chạm khuỷu tay vào hắn, giọng nói dịu dàng kèm ý cười thấp thoáng."Chửi kiểu đó chẳng có mấy tác dụng đâu. Đợi bảo bối của ta làm xong, mai chúng ta chửi lại cho bõ."Chúng ta.Ánh mắt Bùi Quyết tối lại, hắn cúi đầu: "Nữ lang thật hợp ý ta."Ngón tay hắn nhẹ chạm vào má nàng.Trông thì có vẻ đang phủi bụi giúp nàng, nhưng thực chất là khẽ véo một cái.Giữa ban ngày ban mặt mà đùa cợt thế sao?Phùng Vận giật mình, run lên một chút, trừng mắt lườm hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro