Chương 256
Tú Cẩm
2025-02-27 20:27:30
“Chỗ nào khiến tướng quân vừa ý chứ?”Nàng trách nhẹ, nhưng không giận.Bùi Quyết nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Hiểu ta.”Từ khi chia ruộng ở quận An Độ cho đến khi vây thành ở Tịnh Châu, nàng như thể sống trong lòng hắn, hành động vừa vặn thích hợp, không vượt quá giới hạn, lại từng chút một đáp ứng những nhu cầu nhỏ nhặt nhất của hắn...Những lời này, Phùng Vận nghe mà nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn phối hợp rất tốt.“Vậy sau này thuộc hạ tất sẽ tận tâm tận lực, vì tướng quân dốc sức như c.h.ó ngựa.”Bùi Quyết hơi nhướng mày, dường như rất hưởng thụ sự ngoan ngoãn của nàng lúc này. Trong dáng vẻ kiêu ngạo lộ ra một chút khoái ý hiếm hoi, hắn cúi đầu, ghé sát bên tai nàng, khẽ giọng nói:“Chó, ngựa, thỉnh thoảng làm là được.”Phùng Vận ngẩng lên, chạm thẳng vào ánh mắt hắn.Bốn mắt giao nhau.Ánh mắt hai người đều mang một cảm xúc vi diệu.Nàng hiểu được hàm ý trong lời hắn, gương mặt vẫn mang nét cười, nhưng ngầm cắn c.h.ặ.t răng.Bùi Quyết chỉ lặng lẽ kéo nàng về phía trước một chút, rồi lập tức buông tay, giống như đối đãi với thuộc hạ hay huynh đệ, vô cùng chừng mực.Nhưng Phùng Vận cảm thấy, nếu không phải xung quanh có binh sĩ, không tiện quá mức thân cận, có lẽ hắn đã ôm chầm lấy nàng, hung hăng bắt nạt một phen để giải tỏa tâm tình...Nàng nhận ra tâm trạng hắn đang rất vui.Chỉ là không biết hắn vui vì điều gì.“Có chút lạnh.” Phùng Vận bỗng vòng tay ôm lấy mình.Nghe mắng đủ rồi, nàng cảm thấy lúng túng, muốn rời đi.Bùi Quyết đáp: “Ừ. Đi thôi.”Nàng ngoan ngoãn theo hắn xuống khỏi tường thành, không nhìn thêm ra ngoài. Nhưng khi họ rời đi, mấy binh sĩ lại đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang ý cười. Đến khi bóng dáng họ khuất hẳn, có người mới thấp giọng trêu ghẹo.“Bùi Đại Khí.”“Danh tiếng của tướng quân, nữ lang cũng biết sao?”“Ngốc à, tướng quân oai phong, nữ lang là người biết rõ nhất ấy.”“Hahahaha, cẩn thận bị tướng quân nghe thấy, quân pháp xử lý đấy.”Phùng Vận thấy Tả Trọng đang chờ phía dưới, bèn bước nhanh hơn xuống bậc thang. Nhưng vừa đi được vài bước, Bùi Quyết bỗng dừng lại, ánh mắt sắc bén quét lên tường thành.“Sao vậy?” Nàng quay đầu hỏi.“Không có gì.” Hắn tăng tốc bước đi, kéo nàng xuống dưới.Đột nhiên, hắn đưa tay bóp lấy eo nàng.Phùng Vận trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nhấc bổng lên lưng ngựa.Tuyết Đạp dường như không mấy kiên nhẫn với nữ lang xa lạ này, quất đuôi hừ mạnh một tiếng.Phùng Vận thấy Bùi Quyết không có hành động gì khác mới thở phào, cúi xuống vuốt ve đầu ngựa Tuyết Đạp.“Ngươi đó, đẹp thế này mà tính tình lại xấu.”Tuyết Đạp: “Hí~~”---Hôm nay không có chiến sự.Xem tình hình quân Tề, tạm thời bọn họ sẽ không tấn công thành.Phùng Vận cho rằng Bùi Quyết có thể tranh thủ nghỉ ngơi, nên đợi hắn xoay người lên ngựa, nàng quay đầu hỏi:“Tướng quân có muốn về nghỉ ngơi một lát không?” Bùi Quyết đưa tay đẩy nhẹ trán nàng về đúng vị trí:“Không cần.”Phùng Vận quan sát hắn một lúc, không nhìn ra chút mệt mỏi nào trên gương mặt vị đại tướng quân này, bèn âm thầm ghen tị với tinh thần dồi dào của hắn, rồi ngáp một cái.“Vậy ta về ngủ tiếp đây. Đợi tìm được xưởng mộc, phiền tướng quân sai người gọi ta một tiếng. Tối nay ta nhất định không ngủ, phải làm xong thần khí để mắng lại bọn họ mới được.”Nhìn bộ dạng nàng như muốn trả đũa đến cùng, khóe mắt Bùi Quyết hơi giật giật.Thao Dang"Không vội, đi thêm chút nữa."Phùng Vận ngước mắt nhìn trời, "Sắp mưa rồi."Thời tiết thế này, sáng nay hai người vừa cãi nhau đến không vui vẻ gì, còn gì để đi nữa chứ?Huống hồ, giữa họ còn có một Phù Dương Cửu chắn ngang. Nghĩ đến tiếng gọi "Bùi Vọng Chi" đầy bi thương của hắn giữa phố dài, Phùng Vận cũng cảm thấy xót xa thay."Đại tướng quân, có muốn đi xem tình hình của Phù Dương y quan không?"Phùng Vận khéo léo đề nghị, không ngờ tay Bùi Quyết đang ôm lấy eo nàng lại đột nhiên siết chặt, phản ứng mãnh liệt đến mức dù cách hai tầng giáp trụ, Phùng Vận vẫn có thể cảm nhận được, Phù Dương Cửu đối với Bùi Quyết mà nói, có một ý nghĩa đặc biệt.Bùi Quyết im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Sau này nàng tránh xa hắn một chút.""Tại sao?"Phùng Vận nghiêng đầu, muốn nhìn sắc mặt hắn.Bùi Quyết lại giữ lấy đầu nàng, ép nàng quay về tư thế cũ. Nhưng lần này, động tác dịu dàng hơn một chút, để nàng dựa sát vào n.g.ự.c hắn, do dự chốc lát, bàn tay trái đang vòng qua eo nàng vươn ra, nắm lấy bàn tay phải của nàng."Hắn phiền phức."Phùng Vận: …Nàng cúi đầu nhìn cánh tay vắt ngang eo mình, cảm khái rằng Bùi đại tướng quân quả thực là tay dài chân dài, chỗ nào cũng dài. Đúng lúc ấy, nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả bên tai."Giá."Bùi Quyết siết c.h.ặ.t nàng, hai chân kẹp lấy bụng ngựa.Phùng Vận chưa kịp nói thêm gì nữa.Tuyết trắng bị vó ngựa hất lên, gió lạnh đầu đông gào rít lùa vào cổ, nàng mím c.h.ặ.t môi, may mà Bùi Quyết ôm lấy nàng, cánh tay rộng lớn chặn đi không ít gió rét…"Lần sau ta có thể ngồi phía sau không?" Nàng hỏi."Gì cơ?""Ta nói, tướng quân có thể để ta ngồi sau không?"Nàng lặp lại lần nữa, Bùi Quyết trầm ngâm giây lát."Nàng muốn ngồi đâu thì ngồi đó."Hả? Phùng Vận cảm thấy từ khi Bùi Quyết cùng Phù Dương Cửu ở chung một gian phòng suốt một canh giờ, cả con người hắn cũng trở nên phóng túng hơn.Quả nhiên là gần mực thì đen sao?Nàng liên tục ngoái đầu lại, muốn nói gì đó.Nhưng Bùi Quyết dường như chỉ muốn nhìn thấy sau gáy nàng.Hắn hơi cúi người, mặt kề sát bên nàng, giống như con báo săn đang ôm trong lòng một chú mèo nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía trước, con chiến mã dưới thân lao đi như bay…Phùng Vận nhắm mắt lại.Bất chợt, bên tai nàng vang lên tiếng thở phả đầy hơi nóng."Hôm nay vì sao lại bó ngực?"Phùng Vận không chịu nổi hơi lạnh tràn vào khoang mũi, cúi đầu chui vào khuỷu tay hắn, "Còn không phải vì nghĩ cho tướng quân sao, để tránh làm d.a.o động quân tâm của ngài."Nàng chỉ là vì mặc giáp nhẹ của nam nhân, muốn trải nghiệm một chút phong thái anh dũng mà thôi, trước khi ra cửa đã vụng trộm quấn lại, không ngờ Bùi Quyết lại chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy."Được."Bùi Quyết đột nhiên đỡ lấy chân nàng, nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên, gọn gàng ôm vào trong ngực, giống như đêm đó giữa phố dài An Độ, vừa dứt khoát, vừa mãnh liệt…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro