Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Buông Hắn Ra, Ngươi Có Thể Chết Nhẹ Nhàng Hơn Một Chút!
Lục Nguyệt Thập Cửu
2024-11-21 20:10:54
Thẩm Nghi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một ngụm khí nóng tanh hôi. Để rồi ngay sau đó, hắn đạp mạnh một cước vào cửa!
Cửa gỗ vỡ tan, bên trong vang lên tiếng kinh hô chói tai, có bóng đen cực kỳ sắc bén trực tiếp lao về phía sau.
Thẩm Nghi chậm rãi bước vào trong đó, ánh mắt hờ hững thoáng nhìn quanh bốn phía.
Người đầu tiên đập vào mắt hắn, chính là Tống Trường Phong với mặt mũi lộ vẻ sầu thảm. Nam nhân trung niên này đang quỳ gối trước một chiếc ghế mây, dường như cả người đang run rẩy. Gã run rẩy cũng không hoàn toàn vì sợ hãi, phần nhiều hơn vì thứ ở trên vai. Đó là một cái đùi đầy lông tráng kiện hữu lực.
Đối phương chỉ tùy ý đè lên vai Tống Trường Phong như vậy, lại có thể làm cho xương cốt toàn thân gã gần như muốn nứt ra, đau đến đầu đầy mồ hôi.
Chủ nhân của cái đùi đầy lông nọ đang nằm trên ghế mây, trên người mặc một bộ nho sam rộng thùng thình, hai bên vạt áo phanh ra, trễ nải buông xuống dưới. Nó chậm rãi dùng khuỷu tay chống người lên, để lộ ra một khuôn mặt vượn xấu xí, hơi nhe răng nói: "Huynh đệ, ngồi đi."
Trừ nó ra, trong phòng vẫn còn hai con vượn yêu khác, một con trong đó đang khom lưng cúi người xuống, hai tay buông thõng chạm đất, trên mặt đầy lệ khí. Trên đầu ngón tay nó còn đang nhỏ máu.
Thật rõ ràng, "đòn ra oai phủ đầu" vừa rồi là do nó gây ra.
"Sao giờ ngươi mới đến... nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi..." Da mặt Tống Trường Phong run rẩy, tâm trạng gần như sắp sụp đổ rồi: "Đây là cách ngươi dàn xếp với yêu ma hả? Dàn xếp kiểu gì mà chúng nó kéo đến nha môn rồi..."
Cũng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, vậy mà giờ phút này, một đại nam nhân như gã lại nước mắt giàn giụa, khóc lóc kể lể như oán phụ khuê phòng.
Thẩm Nghi nhìn về phía cái bàn. Có ba cái đầu chó máu chảy đầm đìa đang được chỉnh tề đặt trên bàn. Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua thi thể hãy còn ấm áp của hai tên sai dịch ở cửa.
Con vượn già mặc nho sam khẽ chép miệng, vươn móng vuốt tới, xoa xoa cái đầu của Tống Trường Phong, cười nói: "Còn một cái nữa, ở đây này."
Trong lúc nói chuyện, hai con vượn yêu khác đã lặng lẽ đi tới chặn cánh cửa đằng sau lại.
"Vốn dĩ hôm nay, ta định đến ngó đám kiều thê ngươi thay ta tìm tới, lại vô tình ngửi được mùi của đám chó bản địa kia, mới tiến đến nhìn xem."
"Yên tâm, ngươi làm việc luôn nhanh nhẹn, chúng ta vẫn rất hài lòng với ngươi."
Con vượn già liếc mắt nhìn Thẩm Nghi một cái, lại đưa đầu đến trước mắt Tống Trường Phong: "Nhưng chức quan của ngươi quá nhỏ, làm việc vẫn bị kẻ tầm thường bậc này hô tới hô lui, rất không thoải mái. Hôm nay ta thay ngươi trừ khử hắn, giúp Thẩm lão đệ leo lên trên một bậc."
"Ta không giết cẩu yêu..." Hai mắt Tống Trường Phong trợn trừng, tròng mắt sắp lồi ra khỏi hốc mắt, liên tục thét chói tai: "Ta lập tức từ quan... Đừng giết ta... Thẩm Nghi! Ta chưa bao giờ trêu chọc tới ngươi! Ngươi… vì sao lại làm vậy?"
Thấy dáng vẻ này của gã, ba con vượn yêu kia đồng loạt bật cười thành tiếng.
Tiếng cười bén nhọn chói tai kia đã chọc cho Thẩm Nghi bực bội, trong giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh lẽo: "Buông hắn ra."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt con vượn già đại biến.
Lại nói, tuy trong miệng nó luôn gọi một tiếng Thẩm lão đệ, nhưng đó chỉ là cách gọi châm biếm, bởi vì ở trong mắt chúng nó, Thẩm Nghi này cũng chỉ là một con chó săn nghe lời hiểu chuyện mà thôi.
Nếu không, chúng nó chẳng cần phải cố ý chuẩn bị cho đối phương mấy đòn hạ mã uy như thế.
Mà đã là một con chó săn, thì ai cho hắn cái quyền ra lệnh ở chỗ này?
Con vượn già nhếch miệng, để lộ ra hàm răng nanh màu vàng nhạt bên trong. Nhưng rất nhanh, nó đã thu lại cơn phẫn nộ, dùng ánh mắt có vẻ hứng thú nhìn sang: "Nếu buông hắn ra, ta có chỗ tốt gì?"
Dù nó chẳng định thả Tống Trường Phong ra đâu, nhưng vẫn rất tò mò, không biết hôm nay một kẻ mặt người dạ thú như Thẩm Nghi lại đang muốn diễn vở tuồng gì đây?
Nghe vậy, Thẩm Nghi cụp mắt xuống, chăm chú nhìn vào con vượn già trước mặt, trong đầu thoáng suy tư một lát, hai đầu lông mày giãn ra, tựa như thứ hắn chuẩn bị nói chính là điều kiện mà đối phương không thể từ chối được: "Buông hắn ra, ngươi có thể chết nhẹ nhàng hơn một chút."
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức chìm vào yên tĩnh.
Trong mắt con vượn già bắt đầu có sát khí bùng lên: "Thú vị đấy, thế nếu ta không buông hắn ra thì sao?"
Thẩm Nghi ngẩng đầu, chân thành nói: "Ta sẽ róc toàn bộ xương của ngươi."
Đám vượn yêu còn chưa kịp phản ứng, Tống Trường Phong đã sợ đến mức hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra, thiếu chút nữa đã cắn nát cả răng mình rồi.
Tới đây thì gã cũng hiểu được rồi, hôm nay họ Thẩm kia vốn không có ý định cho gã còn sống ra ngoài!
Hắn nói cái gì mà róc toàn bộ xương chứ? Rốt cuộc là ai lóc thịt của ai đây?
Lũ vượn yêu Đông Sơn này không giống Hoàng Bì Tử ở ngoại ô phía Tây. Đám cẩu yêu kia mỗi đời đều sinh một đống lớn, tốt xấu lẫn lộn, đây chính là nhược điểm của chúng, chỉ cần bảy - tám bộ khoái cũng có thể miễn cưỡng chế phục được một con.
Nhưng vượn yêu, từ đầu đến cuối cũng chỉ có năm con.
Cửa gỗ vỡ tan, bên trong vang lên tiếng kinh hô chói tai, có bóng đen cực kỳ sắc bén trực tiếp lao về phía sau.
Thẩm Nghi chậm rãi bước vào trong đó, ánh mắt hờ hững thoáng nhìn quanh bốn phía.
Người đầu tiên đập vào mắt hắn, chính là Tống Trường Phong với mặt mũi lộ vẻ sầu thảm. Nam nhân trung niên này đang quỳ gối trước một chiếc ghế mây, dường như cả người đang run rẩy. Gã run rẩy cũng không hoàn toàn vì sợ hãi, phần nhiều hơn vì thứ ở trên vai. Đó là một cái đùi đầy lông tráng kiện hữu lực.
Đối phương chỉ tùy ý đè lên vai Tống Trường Phong như vậy, lại có thể làm cho xương cốt toàn thân gã gần như muốn nứt ra, đau đến đầu đầy mồ hôi.
Chủ nhân của cái đùi đầy lông nọ đang nằm trên ghế mây, trên người mặc một bộ nho sam rộng thùng thình, hai bên vạt áo phanh ra, trễ nải buông xuống dưới. Nó chậm rãi dùng khuỷu tay chống người lên, để lộ ra một khuôn mặt vượn xấu xí, hơi nhe răng nói: "Huynh đệ, ngồi đi."
Trừ nó ra, trong phòng vẫn còn hai con vượn yêu khác, một con trong đó đang khom lưng cúi người xuống, hai tay buông thõng chạm đất, trên mặt đầy lệ khí. Trên đầu ngón tay nó còn đang nhỏ máu.
Thật rõ ràng, "đòn ra oai phủ đầu" vừa rồi là do nó gây ra.
"Sao giờ ngươi mới đến... nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi..." Da mặt Tống Trường Phong run rẩy, tâm trạng gần như sắp sụp đổ rồi: "Đây là cách ngươi dàn xếp với yêu ma hả? Dàn xếp kiểu gì mà chúng nó kéo đến nha môn rồi..."
Cũng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, vậy mà giờ phút này, một đại nam nhân như gã lại nước mắt giàn giụa, khóc lóc kể lể như oán phụ khuê phòng.
Thẩm Nghi nhìn về phía cái bàn. Có ba cái đầu chó máu chảy đầm đìa đang được chỉnh tề đặt trên bàn. Hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua thi thể hãy còn ấm áp của hai tên sai dịch ở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con vượn già mặc nho sam khẽ chép miệng, vươn móng vuốt tới, xoa xoa cái đầu của Tống Trường Phong, cười nói: "Còn một cái nữa, ở đây này."
Trong lúc nói chuyện, hai con vượn yêu khác đã lặng lẽ đi tới chặn cánh cửa đằng sau lại.
"Vốn dĩ hôm nay, ta định đến ngó đám kiều thê ngươi thay ta tìm tới, lại vô tình ngửi được mùi của đám chó bản địa kia, mới tiến đến nhìn xem."
"Yên tâm, ngươi làm việc luôn nhanh nhẹn, chúng ta vẫn rất hài lòng với ngươi."
Con vượn già liếc mắt nhìn Thẩm Nghi một cái, lại đưa đầu đến trước mắt Tống Trường Phong: "Nhưng chức quan của ngươi quá nhỏ, làm việc vẫn bị kẻ tầm thường bậc này hô tới hô lui, rất không thoải mái. Hôm nay ta thay ngươi trừ khử hắn, giúp Thẩm lão đệ leo lên trên một bậc."
"Ta không giết cẩu yêu..." Hai mắt Tống Trường Phong trợn trừng, tròng mắt sắp lồi ra khỏi hốc mắt, liên tục thét chói tai: "Ta lập tức từ quan... Đừng giết ta... Thẩm Nghi! Ta chưa bao giờ trêu chọc tới ngươi! Ngươi… vì sao lại làm vậy?"
Thấy dáng vẻ này của gã, ba con vượn yêu kia đồng loạt bật cười thành tiếng.
Tiếng cười bén nhọn chói tai kia đã chọc cho Thẩm Nghi bực bội, trong giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh lẽo: "Buông hắn ra."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt con vượn già đại biến.
Lại nói, tuy trong miệng nó luôn gọi một tiếng Thẩm lão đệ, nhưng đó chỉ là cách gọi châm biếm, bởi vì ở trong mắt chúng nó, Thẩm Nghi này cũng chỉ là một con chó săn nghe lời hiểu chuyện mà thôi.
Nếu không, chúng nó chẳng cần phải cố ý chuẩn bị cho đối phương mấy đòn hạ mã uy như thế.
Mà đã là một con chó săn, thì ai cho hắn cái quyền ra lệnh ở chỗ này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con vượn già nhếch miệng, để lộ ra hàm răng nanh màu vàng nhạt bên trong. Nhưng rất nhanh, nó đã thu lại cơn phẫn nộ, dùng ánh mắt có vẻ hứng thú nhìn sang: "Nếu buông hắn ra, ta có chỗ tốt gì?"
Dù nó chẳng định thả Tống Trường Phong ra đâu, nhưng vẫn rất tò mò, không biết hôm nay một kẻ mặt người dạ thú như Thẩm Nghi lại đang muốn diễn vở tuồng gì đây?
Nghe vậy, Thẩm Nghi cụp mắt xuống, chăm chú nhìn vào con vượn già trước mặt, trong đầu thoáng suy tư một lát, hai đầu lông mày giãn ra, tựa như thứ hắn chuẩn bị nói chính là điều kiện mà đối phương không thể từ chối được: "Buông hắn ra, ngươi có thể chết nhẹ nhàng hơn một chút."
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức chìm vào yên tĩnh.
Trong mắt con vượn già bắt đầu có sát khí bùng lên: "Thú vị đấy, thế nếu ta không buông hắn ra thì sao?"
Thẩm Nghi ngẩng đầu, chân thành nói: "Ta sẽ róc toàn bộ xương của ngươi."
Đám vượn yêu còn chưa kịp phản ứng, Tống Trường Phong đã sợ đến mức hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra, thiếu chút nữa đã cắn nát cả răng mình rồi.
Tới đây thì gã cũng hiểu được rồi, hôm nay họ Thẩm kia vốn không có ý định cho gã còn sống ra ngoài!
Hắn nói cái gì mà róc toàn bộ xương chứ? Rốt cuộc là ai lóc thịt của ai đây?
Lũ vượn yêu Đông Sơn này không giống Hoàng Bì Tử ở ngoại ô phía Tây. Đám cẩu yêu kia mỗi đời đều sinh một đống lớn, tốt xấu lẫn lộn, đây chính là nhược điểm của chúng, chỉ cần bảy - tám bộ khoái cũng có thể miễn cưỡng chế phục được một con.
Nhưng vượn yêu, từ đầu đến cuối cũng chỉ có năm con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro