Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Trầm Bộ Đầu!!!
Lục Nguyệt Thập Cửu
2024-11-21 20:10:54
Tường đất loang lổ, ngọn đèn tối tăm.
Trên chiếc giường nhỏ phủ một tấm vải đỏ đã cũ, tản ra mùi gỗ mục nát.
Trầm Nghi nhìn hết thảy mọi thứ đang bày ra trước mắt, ngây người hồi lâu cũng khó có thể tiếp nhận được sự thật là mình đã xuyên qua biến thành một tên tiểu tốt của Bách Vân huyện rồi.
Nhưng những thứ bên cạnh đều chân thật như vậy.
Mảnh ký ức đã vỡ nát trong đầu cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Yêu ma loạn thế, tà ác khởi sinh.
Tiền thân của hắn vốn là một tên lưu manh, từ tầng dưới chót, trải qua đủ loại gian nan tôi luyện, rốt cuộc cũng lăn lộn kiếm được bộ y phục của quan sai, từ đó về sau áo cơm không lo, nghe thôi cũng cảm thấy người này rất chăm chỉ chuyên tâm rồi.
Nhưng vì sao đối phương lại đột ngột chết đi?
Nghĩ đến đây, Trầm Nghi chợt có cảm giác đau đớn đằng sau gáy mà không thể nói rõ ra. Hắn đưa tay sờ một cái, trực tiếp sờ thấy toàn máu trên tay.
Tựa như màu đỏ tươi chói mắt trong kẽ ngón tay kia đã kích hoạt một cái công tắc nào đó, và chỉ trong phút chốc, Trầm Nghi đã thoát khỏi cảm giác mơ màng như say rượu, thay vào đó là cảm giác đau đớn kịch liệt ùn ùn ập tới.
"Ôi hít!" Hắn trừng lớn đôi mắt, miệng thở hổn hển không ngừng, tới khi cúi đầu nhìn xuống, mới trông thấy một đứa nha đầu nhỏ gầy đang ở dưới chân giường, vẻ mặt đầy hoảng sợ, vội vàng túm lấy manh áo lót trên người.
Ngay bên cạnh lại có một lão nhân trên người mặc một bộ y phục rách nát đầy miếng vá, bộ thân thể gầy yếu với cái lưng còng của lão đang run rẩy không ngừng, bàn tay nắm cây gậy gỗ của lão cũng đang run rẩy, trên đỉnh gậy vẫn còn một chút huyết tương đang tí tách rơi.
Ánh mắt của hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ kinh hoàng tự như vừa nhìn thấy một con hồng thủy mãnh thú nào đó, đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
"Ta nói..." Trầm Nghi cắn chặt hàm răng, dưới cơn đau đớn kịch liệt kích thích, lệ khí không thể ngăn cản, trực tiếp đập thẳng vào khoang ngực.
Hắn nhìn chằm chằm vào vị lão nhân kia, đang muốn lên tiếng bảo đối phương cứ bỏ cây gậy kia xuống trước đã, thì đúng lúc này, nha đầu kia đột nhiên điên cuồng giật nốt chiếc áo lót trên người xuống, vừa ôm chặt chân Trầm Nghi vừa mở miệng khóc nức nở, gào thét như một con thú nhỏ phát cuồng: "Gia! Ta cho ngài! Ta cho ngài tất cả! Ngài hãy thả phụ thân ta về quê đi có được không?"
Lão nhân buông lỏng bàn tay, cây côn gỗ “Ba” một tiếng, rơi thẳng xuống đất. Vẻ mặt lão chết lặng, ánh mắt ngây dại, tựa như đã dùng hết toàn bộ sức lực vào một côn kia rồi.
Với ác danh hiển hách của Trầm gia ở Bách Vân huyện, thì vào khoảnh khắc đối phương lại một lần nữa mở mắt ra, coi như đôi phụ thân nữ nhi bọn họ đã không còn đường sống nữa rồi.
"Ngươi có thể câm miệng trước được không?" Trầm Nghi đau đến mức mí mắt cũng giật giật không ngừng.
Vốn dĩ trong đầu hắn đang vừa đau vừa phiền muộn, sao có thể chịu nổi tiếng gào khóc của nha đầu kia?
Tới đây, hắn đã nhớ được một chút rồi, là tối nay, tiền thân của hắn muốn cưỡng ép cưới nha đầu của Lưu gia, cho nên một gậy của vị lão nhân kia cũng coi như đã trừ hại cho dân, đáng để khen ngợi.
Nhưng hắn vốn là người vô tội, dựa vào cái gì mà tự nhiên phải hứng chịu một đòn đánh lén này?
Trầm Nghi bực mình không thôi, nhưng có bực cũng chẳng mắng ra miệng được. Xét cho cùng ở trong mắt hai người bên cạnh, Trầm bộ đầu kia chỉ thoáng mê muội một chút đã tỉnh lại, ai có thể ngờ chỉ trong một thoáng ấy, người kia lại bị thay thế bằng hắn rồi?
Hắn vớ lấy đống y phục trên giường, đưa tay tùy ý vỗ vỗ lên người nha đầu Lưu gia, lại vẫy một cái như xua ruồi bọ, cuối cùng mới hữu khí vô lực nói: "Cút… cút … cút đi."
Haizzz… lần này bị đánh đúng là đã đánh ra ảo giác luôn rồi, đổi lại là kiếp trước, tốt xấu gì hắn cũng phải lừa hai người kia một khoản tương đương với nửa căn hộ mới chịu thả cho bọn họ rời đi.
Hắn day day huyệt Thái Dương mấy cái, nhưng ảo giác trước mắt lại trở nên rõ ràng hơn một chút.
【 võ học hiện tại 】
Thấu Cốt Cầm Nã Thủ (đại thành)
Phục Yêu Đao Pháp (nhập môn)
【 có thể rót thọ nguyên vào võ học, để nhận được tiến độ tương ứng】
【 ở thời điểm thọ nguyên không đủ một năm, không thể tiếp tục rót vào 】
【 thọ nguyên hiện còn thừa của bản thân: Ba mươi bốn năm 】
...
Trầm Nghi có thể đọc được hàng chữ vô cùng rõ ràng trên đó, trong lòng không khỏi thì thầm.
Khỏi phải nói, căn cứ theo ký ức lưu lại, đúng là tiền thân của hắn có biết hai môn bản lĩnh này.
Thấu Cốt Cầm Nã Thủ là nha môn cho, sai dịch nào cũng phải luyện, nó thuộc về bản lĩnh giữ nhà. Cũng bởi tiền thân của hắn đã luyện bộ Cầm Nã Pháp này ra hình ra dạng, đối phương mới được thăng quan, lên làm một tên tiểu bộ đầu.
Về phần Phục Yêu Đao Pháp, theo ký ức lưu lại, từ sau khi Bách Vân huyện bị yêu ma gây hại, giáo úy của Trấn Ma ti đã tự mình đến đây truyền thụ môn võ học ấy cho đám sai dịch. Nó là một bộ võ học trừ yêu chân chân chính chính.
Trên chiếc giường nhỏ phủ một tấm vải đỏ đã cũ, tản ra mùi gỗ mục nát.
Trầm Nghi nhìn hết thảy mọi thứ đang bày ra trước mắt, ngây người hồi lâu cũng khó có thể tiếp nhận được sự thật là mình đã xuyên qua biến thành một tên tiểu tốt của Bách Vân huyện rồi.
Nhưng những thứ bên cạnh đều chân thật như vậy.
Mảnh ký ức đã vỡ nát trong đầu cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Yêu ma loạn thế, tà ác khởi sinh.
Tiền thân của hắn vốn là một tên lưu manh, từ tầng dưới chót, trải qua đủ loại gian nan tôi luyện, rốt cuộc cũng lăn lộn kiếm được bộ y phục của quan sai, từ đó về sau áo cơm không lo, nghe thôi cũng cảm thấy người này rất chăm chỉ chuyên tâm rồi.
Nhưng vì sao đối phương lại đột ngột chết đi?
Nghĩ đến đây, Trầm Nghi chợt có cảm giác đau đớn đằng sau gáy mà không thể nói rõ ra. Hắn đưa tay sờ một cái, trực tiếp sờ thấy toàn máu trên tay.
Tựa như màu đỏ tươi chói mắt trong kẽ ngón tay kia đã kích hoạt một cái công tắc nào đó, và chỉ trong phút chốc, Trầm Nghi đã thoát khỏi cảm giác mơ màng như say rượu, thay vào đó là cảm giác đau đớn kịch liệt ùn ùn ập tới.
"Ôi hít!" Hắn trừng lớn đôi mắt, miệng thở hổn hển không ngừng, tới khi cúi đầu nhìn xuống, mới trông thấy một đứa nha đầu nhỏ gầy đang ở dưới chân giường, vẻ mặt đầy hoảng sợ, vội vàng túm lấy manh áo lót trên người.
Ngay bên cạnh lại có một lão nhân trên người mặc một bộ y phục rách nát đầy miếng vá, bộ thân thể gầy yếu với cái lưng còng của lão đang run rẩy không ngừng, bàn tay nắm cây gậy gỗ của lão cũng đang run rẩy, trên đỉnh gậy vẫn còn một chút huyết tương đang tí tách rơi.
Ánh mắt của hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ kinh hoàng tự như vừa nhìn thấy một con hồng thủy mãnh thú nào đó, đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
"Ta nói..." Trầm Nghi cắn chặt hàm răng, dưới cơn đau đớn kịch liệt kích thích, lệ khí không thể ngăn cản, trực tiếp đập thẳng vào khoang ngực.
Hắn nhìn chằm chằm vào vị lão nhân kia, đang muốn lên tiếng bảo đối phương cứ bỏ cây gậy kia xuống trước đã, thì đúng lúc này, nha đầu kia đột nhiên điên cuồng giật nốt chiếc áo lót trên người xuống, vừa ôm chặt chân Trầm Nghi vừa mở miệng khóc nức nở, gào thét như một con thú nhỏ phát cuồng: "Gia! Ta cho ngài! Ta cho ngài tất cả! Ngài hãy thả phụ thân ta về quê đi có được không?"
Lão nhân buông lỏng bàn tay, cây côn gỗ “Ba” một tiếng, rơi thẳng xuống đất. Vẻ mặt lão chết lặng, ánh mắt ngây dại, tựa như đã dùng hết toàn bộ sức lực vào một côn kia rồi.
Với ác danh hiển hách của Trầm gia ở Bách Vân huyện, thì vào khoảnh khắc đối phương lại một lần nữa mở mắt ra, coi như đôi phụ thân nữ nhi bọn họ đã không còn đường sống nữa rồi.
"Ngươi có thể câm miệng trước được không?" Trầm Nghi đau đến mức mí mắt cũng giật giật không ngừng.
Vốn dĩ trong đầu hắn đang vừa đau vừa phiền muộn, sao có thể chịu nổi tiếng gào khóc của nha đầu kia?
Tới đây, hắn đã nhớ được một chút rồi, là tối nay, tiền thân của hắn muốn cưỡng ép cưới nha đầu của Lưu gia, cho nên một gậy của vị lão nhân kia cũng coi như đã trừ hại cho dân, đáng để khen ngợi.
Nhưng hắn vốn là người vô tội, dựa vào cái gì mà tự nhiên phải hứng chịu một đòn đánh lén này?
Trầm Nghi bực mình không thôi, nhưng có bực cũng chẳng mắng ra miệng được. Xét cho cùng ở trong mắt hai người bên cạnh, Trầm bộ đầu kia chỉ thoáng mê muội một chút đã tỉnh lại, ai có thể ngờ chỉ trong một thoáng ấy, người kia lại bị thay thế bằng hắn rồi?
Hắn vớ lấy đống y phục trên giường, đưa tay tùy ý vỗ vỗ lên người nha đầu Lưu gia, lại vẫy một cái như xua ruồi bọ, cuối cùng mới hữu khí vô lực nói: "Cút… cút … cút đi."
Haizzz… lần này bị đánh đúng là đã đánh ra ảo giác luôn rồi, đổi lại là kiếp trước, tốt xấu gì hắn cũng phải lừa hai người kia một khoản tương đương với nửa căn hộ mới chịu thả cho bọn họ rời đi.
Hắn day day huyệt Thái Dương mấy cái, nhưng ảo giác trước mắt lại trở nên rõ ràng hơn một chút.
【 võ học hiện tại 】
Thấu Cốt Cầm Nã Thủ (đại thành)
Phục Yêu Đao Pháp (nhập môn)
【 có thể rót thọ nguyên vào võ học, để nhận được tiến độ tương ứng】
【 ở thời điểm thọ nguyên không đủ một năm, không thể tiếp tục rót vào 】
【 thọ nguyên hiện còn thừa của bản thân: Ba mươi bốn năm 】
...
Trầm Nghi có thể đọc được hàng chữ vô cùng rõ ràng trên đó, trong lòng không khỏi thì thầm.
Khỏi phải nói, căn cứ theo ký ức lưu lại, đúng là tiền thân của hắn có biết hai môn bản lĩnh này.
Thấu Cốt Cầm Nã Thủ là nha môn cho, sai dịch nào cũng phải luyện, nó thuộc về bản lĩnh giữ nhà. Cũng bởi tiền thân của hắn đã luyện bộ Cầm Nã Pháp này ra hình ra dạng, đối phương mới được thăng quan, lên làm một tên tiểu bộ đầu.
Về phần Phục Yêu Đao Pháp, theo ký ức lưu lại, từ sau khi Bách Vân huyện bị yêu ma gây hại, giáo úy của Trấn Ma ti đã tự mình đến đây truyền thụ môn võ học ấy cho đám sai dịch. Nó là một bộ võ học trừ yêu chân chân chính chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro