Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Động Tác Của Bên Trên!
Lục Nguyệt Thập Cửu
2024-11-21 20:10:54
Rời khỏi nha môn, Thẩm Nghi bước vào quán ăn, gọi một bình Hoàng tửu, sáu cái bánh bao không nhân, do dự một lát, lại kêu thêm một ít thịt heo muối.
Vào sơ cảnh, so với ăn ngũ cốc hoa màu, người luyện võ càng thích những loại thức ăn có chứa tinh nguyên kia hơn, đáng tiếc với bổng lộc của sai dịch, còn lâu mới đủ để hắn chi dùng xa xỉ như vậy.
Nhưng cơm vẫn phải ăn… cũng chỉ có thể quản cái miệng của mình mà thôi.
Thẩm Nghi tìm một chỗ ngồi xuống, làm một ngụm Hoàng tửu ăn một miếng thịt muối.
Đang lúc giữa trưa, trong quán vốn nên chật người người chỗ, nhưng giờ phút này lại vắng vẻ đến lạ thường. Biểu cảm của đám người lui tới, chẳng có bao nhiêu vui mừng, nhưng cũng không ai oán, đều là vẻ mặt chết lặng quen thuộc.
Thẩm Nghi cúi đầu, cắn một miếng bánh bao. Hắn chỉ là một tên tiểu lại, không quản được nỗi khổ của chúng sinh, chỉ có thể cố gắng bò ra khỏi đống bùn này mà thôi.
Mấy bàn khách khứa đều vùi đầu ăn uống, ít có người bàn luận viển vông. Vì vậy, hai người duy nhất nói chuyện phiếm trong quán kia, dù đã đè thấp thanh âm, nhưng lời nói vẫn bay vào lỗ tai Thẩm Nghi.
"Có người chết ở Liễu Diệp nhai."
"Ta biết, mới từ bên kia tới đây, chớ nhắc lại, nhắc lại ăn không ngon."
Thẩm Nghi không chút cảm xúc, bưng bầu rượu lên, uống một ngụm rượu có vị chua chua kèm theo đăng đắng, để miếng bánh bao không nhân vốn nghẹn chết người kia có vẻ dễ nuốt hơn.
Liễu Diệp nhai là địa bàn hắn quản lý, nói chính xác hơn... hắn tỉnh lại từ nơi đó. Nhưng Thẩm Nghi lại không nhận được bất cứ tin tức gì, thậm chí còn không am hiểu bằng mấy người qua đường.
Nhớ lại lời nhắc nhở của Tống Trường Phong lúc gần rời đi, hắn hiểu, động tác của bên trên nhanh thật, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể che hết đôi mắt và hai tai của hắn.
"Nghe nói là bị tươi sống cắn chết?"
"Bảo ngươi đừng nói nữa mà, còn muốn ăn cơm hay không... Ta đã sớm nhìn thấy rồi, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn buồn nôn đây."
Hai người kia thổn thức không thôi.
Thẩm Nghi nhíu mày nhìn cái bánh nướng trong tay, ngay cả hắn cũng chẳng còn hứng thú ăn uống nữa. Hắn gọi một chiếc lá sen tới bọc cái bánh bao không nhân và miếng thịt muối còn thừa, rồi giơ tay cầm bội đao, nói: "Tiểu nhị, tính tiền."
...
Liễu Diệp nhai, Bách Vân huyện.
Mấy tên nha dịch vừa bịt mũi vừa từ trong tiểu viện đi ra: "Buồn nôn thật, sớm biết như vậy, ta chẳng tới làm gì."
"Đây vốn không phải địa bàn của hai chúng ta, tự dưng lại mù quáng đi dây vào vũng nước đục này."
"Trương gia, ngươi phải cầu tình với bên trên, quản lý thêm hai con phố không thành vấn đề, nhưng bổng lộc phải tăng lên."
Trương Bằng Thiên trừng mắt nhìn qua: "Sao nói nhảm nhiều như vậy? Không muốn làm thì cút, ngươi không làm sẽ có người làm."
Chờ đến lúc gã quay lại, cả người đều ngây ngẩn, chẳng biết từ lúc nào, trước người mình đã có thêm một thanh niên quen thuộc rồi. Đối phương dựng yêu đao, lặng lẽ nhìn vào trong tiểu viện.
"Ơ! Thẩm gia!" Trương Bằng Thiên vội vàng ôm quyền nói: "Ngọn gió nào đã mời ngài tới đây vậy?"
Thẩm Nghi gật gật đầu, rồi cất bước đi vào trong viện.
Thấy thế, họ Trương vội vàng đưa tay ngăn hắn lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu đây là ngoài cửa kỹ viện, huynh đệ ta sẽ tự tay khiêng Thẩm gia đi vào, mọi tiêu xài bao hết... Nhưng đây là công vụ do cấp trên phân phó, ngài làm thế này, có chút không phù hợp rồi?"
Thẩm Nghi cụp mắt nhìn qua. Mới hai ngày trước, hắn cũng đứng ở chỗ này, cũng làm ra động tác giống hệt đối phương.
"Thẩm gia, dù ngài không nể mặt ta, cũng phải nể mặt điển lại đại nhân một chút chứ?" Đã nói như vậy nhưng hắn vẫn không có ý lui về phía sau, Trương Bằng Thiên cũng thu lại nụ cười, nói: "Ngày hôm nay, chính tại chỗ này, Trương mỗ ta trực tiếp nói cho ngươi biết, cả cái Bách Vân huyện này, ai cũng có thể đi vào bên trong, chỉ có một mình Thẩm Nghi ngươi là không được."
Bọn họ đã từng sợ Thẩm Nghi, sợ vì nha môn coi trọng hắn. Nhưng bây giờ, ngọn gió đã chuyển hướng, rõ ràng là cấp trên đang chĩa mũi dùi vào họ Thẩm, một khi lớp da hổ bị lột, đối phương cũng chỉ là con hồ ly hư trương thanh thế mà thôi.
"Các huynh đệ, lấy vũ khí ra cho Thẩm gia sáng mắt một chút, để hắn tỉnh rượu lại." Trương Bằng Thiên lắc lắc tay nói.
[ nguyên văn 亮亮家伙 – lượng lượng gia hỏa, theo mình tìm hiểu thì có vẻ như từ này là lấy vũ khí ra. ]
Nhận được tín hiệu từ gã, mấy người phía sau lập tức rút ba tấc đao ra, nhíu chặt lông mày, hầm hầm nhìn tới.
Ngay sau đó, một chiếc giày quan đột ngột khắc thẳng vào bụng Trương Bằng Thiên. Chỉ trong khoảnh khắc, lực đạo hùng hồn đã đánh tới, ngay cả cơ hội phản ứng, gã cũng không có, chỉ có thể bay ngược ra ngoài giống một cái bao tải rách.
Thẩm Nghi – kẻ vừa lạnh lùng ra tay - trực tiếp phủi phủi vạt áo, trực tiếp bước vào.
"Ngươi... Ngươi muốn tạo phản?" Mấy tên sai dịch còn lại tuyệt đối không ngờ đối phương lại ra tay dứt khoát như vậy, trong lúc nhất thời, chỉ biết nắm chặt chuôi đao không biết nên làm thế nào cho phải.
Vào sơ cảnh, so với ăn ngũ cốc hoa màu, người luyện võ càng thích những loại thức ăn có chứa tinh nguyên kia hơn, đáng tiếc với bổng lộc của sai dịch, còn lâu mới đủ để hắn chi dùng xa xỉ như vậy.
Nhưng cơm vẫn phải ăn… cũng chỉ có thể quản cái miệng của mình mà thôi.
Thẩm Nghi tìm một chỗ ngồi xuống, làm một ngụm Hoàng tửu ăn một miếng thịt muối.
Đang lúc giữa trưa, trong quán vốn nên chật người người chỗ, nhưng giờ phút này lại vắng vẻ đến lạ thường. Biểu cảm của đám người lui tới, chẳng có bao nhiêu vui mừng, nhưng cũng không ai oán, đều là vẻ mặt chết lặng quen thuộc.
Thẩm Nghi cúi đầu, cắn một miếng bánh bao. Hắn chỉ là một tên tiểu lại, không quản được nỗi khổ của chúng sinh, chỉ có thể cố gắng bò ra khỏi đống bùn này mà thôi.
Mấy bàn khách khứa đều vùi đầu ăn uống, ít có người bàn luận viển vông. Vì vậy, hai người duy nhất nói chuyện phiếm trong quán kia, dù đã đè thấp thanh âm, nhưng lời nói vẫn bay vào lỗ tai Thẩm Nghi.
"Có người chết ở Liễu Diệp nhai."
"Ta biết, mới từ bên kia tới đây, chớ nhắc lại, nhắc lại ăn không ngon."
Thẩm Nghi không chút cảm xúc, bưng bầu rượu lên, uống một ngụm rượu có vị chua chua kèm theo đăng đắng, để miếng bánh bao không nhân vốn nghẹn chết người kia có vẻ dễ nuốt hơn.
Liễu Diệp nhai là địa bàn hắn quản lý, nói chính xác hơn... hắn tỉnh lại từ nơi đó. Nhưng Thẩm Nghi lại không nhận được bất cứ tin tức gì, thậm chí còn không am hiểu bằng mấy người qua đường.
Nhớ lại lời nhắc nhở của Tống Trường Phong lúc gần rời đi, hắn hiểu, động tác của bên trên nhanh thật, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể che hết đôi mắt và hai tai của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nghe nói là bị tươi sống cắn chết?"
"Bảo ngươi đừng nói nữa mà, còn muốn ăn cơm hay không... Ta đã sớm nhìn thấy rồi, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn buồn nôn đây."
Hai người kia thổn thức không thôi.
Thẩm Nghi nhíu mày nhìn cái bánh nướng trong tay, ngay cả hắn cũng chẳng còn hứng thú ăn uống nữa. Hắn gọi một chiếc lá sen tới bọc cái bánh bao không nhân và miếng thịt muối còn thừa, rồi giơ tay cầm bội đao, nói: "Tiểu nhị, tính tiền."
...
Liễu Diệp nhai, Bách Vân huyện.
Mấy tên nha dịch vừa bịt mũi vừa từ trong tiểu viện đi ra: "Buồn nôn thật, sớm biết như vậy, ta chẳng tới làm gì."
"Đây vốn không phải địa bàn của hai chúng ta, tự dưng lại mù quáng đi dây vào vũng nước đục này."
"Trương gia, ngươi phải cầu tình với bên trên, quản lý thêm hai con phố không thành vấn đề, nhưng bổng lộc phải tăng lên."
Trương Bằng Thiên trừng mắt nhìn qua: "Sao nói nhảm nhiều như vậy? Không muốn làm thì cút, ngươi không làm sẽ có người làm."
Chờ đến lúc gã quay lại, cả người đều ngây ngẩn, chẳng biết từ lúc nào, trước người mình đã có thêm một thanh niên quen thuộc rồi. Đối phương dựng yêu đao, lặng lẽ nhìn vào trong tiểu viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ơ! Thẩm gia!" Trương Bằng Thiên vội vàng ôm quyền nói: "Ngọn gió nào đã mời ngài tới đây vậy?"
Thẩm Nghi gật gật đầu, rồi cất bước đi vào trong viện.
Thấy thế, họ Trương vội vàng đưa tay ngăn hắn lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nếu đây là ngoài cửa kỹ viện, huynh đệ ta sẽ tự tay khiêng Thẩm gia đi vào, mọi tiêu xài bao hết... Nhưng đây là công vụ do cấp trên phân phó, ngài làm thế này, có chút không phù hợp rồi?"
Thẩm Nghi cụp mắt nhìn qua. Mới hai ngày trước, hắn cũng đứng ở chỗ này, cũng làm ra động tác giống hệt đối phương.
"Thẩm gia, dù ngài không nể mặt ta, cũng phải nể mặt điển lại đại nhân một chút chứ?" Đã nói như vậy nhưng hắn vẫn không có ý lui về phía sau, Trương Bằng Thiên cũng thu lại nụ cười, nói: "Ngày hôm nay, chính tại chỗ này, Trương mỗ ta trực tiếp nói cho ngươi biết, cả cái Bách Vân huyện này, ai cũng có thể đi vào bên trong, chỉ có một mình Thẩm Nghi ngươi là không được."
Bọn họ đã từng sợ Thẩm Nghi, sợ vì nha môn coi trọng hắn. Nhưng bây giờ, ngọn gió đã chuyển hướng, rõ ràng là cấp trên đang chĩa mũi dùi vào họ Thẩm, một khi lớp da hổ bị lột, đối phương cũng chỉ là con hồ ly hư trương thanh thế mà thôi.
"Các huynh đệ, lấy vũ khí ra cho Thẩm gia sáng mắt một chút, để hắn tỉnh rượu lại." Trương Bằng Thiên lắc lắc tay nói.
[ nguyên văn 亮亮家伙 – lượng lượng gia hỏa, theo mình tìm hiểu thì có vẻ như từ này là lấy vũ khí ra. ]
Nhận được tín hiệu từ gã, mấy người phía sau lập tức rút ba tấc đao ra, nhíu chặt lông mày, hầm hầm nhìn tới.
Ngay sau đó, một chiếc giày quan đột ngột khắc thẳng vào bụng Trương Bằng Thiên. Chỉ trong khoảnh khắc, lực đạo hùng hồn đã đánh tới, ngay cả cơ hội phản ứng, gã cũng không có, chỉ có thể bay ngược ra ngoài giống một cái bao tải rách.
Thẩm Nghi – kẻ vừa lạnh lùng ra tay - trực tiếp phủi phủi vạt áo, trực tiếp bước vào.
"Ngươi... Ngươi muốn tạo phản?" Mấy tên sai dịch còn lại tuyệt đối không ngờ đối phương lại ra tay dứt khoát như vậy, trong lúc nhất thời, chỉ biết nắm chặt chuôi đao không biết nên làm thế nào cho phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro