Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Rốt Cuộc Thế Đạo Này Là Sao Vậy?
Lục Nguyệt Thập Cửu
2024-11-21 20:10:54
"Ngài..." Trần Tể luôn có một loại cảm giác mơ hồ, dường như đối phương hoàn toàn không thèm nghe, thậm chí còn không thèm để ý đến những điều mình đang nói, nhưng đây chính là chuyện lớn mất mạng đó!
Một lát sau, gã đành bất đắc dĩ khoanh tay, đặt lên vỏ đao bên hông.
Rốt cuộc thế đạo này là sao vậy? Vài ngày trước đó, gã còn đang lên án mạnh mẽ vì những hành động xằng bậy của đối phương, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, gã lại biến thành thuyết khách?
Nhớ lại bóng dáng Thẩm Nghi đứng một mình trước thôn, gã hiểu, vị này cũng không phải loại người chỉ biết nói miệng. Trần Tể cười tự giễu, bàn tay cầm đao chợt siết chặt lại... chết tiệt, phải nắm chắc chuyện tích lũy đồ cưới hơn chút nữa.
"Nhà ngươi cưới vợ cần bao nhiêu đồ cưới?"
"Cái gì?" Thẩm Nghi nghi hoặc quay đầu lại.
"Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Trần Tể hít sâu một hơi, nhanh chóng ném ý niệm khó hiểu trong đầu ra ngoài, chuyện gì đi chuyện ấy, đối phương miễn cưỡng cũng được tính là một tên bộ đầu tốt, nhưng cuộc sống riêng tư quá nát, hừ, không thể đẩy muội muội nhà mình vào trong hố lửa được.
May là đối phương không nghe rõ...
"Thật ra ta thích thành thục hơn một chút." Thẩm Nghi lắc lắc đầu, trong lòng thoáng hồi tưởng đến bộ ngực sung mãn của tẩu tử Tống gia.
Nhân lúc Trần Tể còn chưa kịp phản ứng, hắn thong thả đi vào phòng trực.
"Không phải, như vậy là chuyện này đã được quyết định rồi?" Trương Đại Hổ gấp đến độ giậm chân, lập tức mở miệng quát hai tên đại hán đang ngồi xổm ở cửa phòng: "Hai người câm à? Mau nói chuyện đi!"
Huynh đệ Ngưu gia vốn đã bất mãn với Thẩm đại nhân từ lâu, nhưng lúc này lại giống như một cái hũ nút.
"Hôm qua tức phụ (vợ) nhà ta không cho ta vào nhà." Ngưu Đại ngu ngơ gãi gáy, từ sau khi tin tức gã đi theo họ Thẩm này truyền ra ngoài, thiếu chút nữa hậu phương trong nhà đã cháy, cứ như gã vừa chiếm đoạt cô nương nhà ai vậy.
"Buổi sáng hôm nay, ta còn đang ngủ, đột nhiên nàng... hắc hắc... hắc hắc..." Nói xong, đột nhiên Ngưu Đại ngây ngô cười, lại dùng sức xoa xoa đũng quần.
"..." Trương Đại Hổ.
"..." Trần Tể.
Thẩm Nghi bất đắc dĩ liếc qua, thản nhiên nói: "Mở cửa viện."
Dưới tình huống bình thường, dân chúng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến nha môn, huống chi là phòng trực tiếng xấu vang xa dưới trướng Thẩm gia, nhưng Thẩm Nghi cũng không gấp gáp.
Hắn từng trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng của đôi phụ thân nữ nhi Lưu gia, chỉ cần dính đến yêu ma, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất cứ một cọng cỏ cứu mạng nào…
Thế đạo này không cho bọn họ có lựa chọn nào khác.
Cửa viện vừa mở, bố cáo được dán lên.
Tiểu viện này lập tức trở thành "nha môn phục yêu" duy nhất ở Bách Vân huyện. Thẩm Nghi lại an bài Trần Tể và Trương Đại Hổ ra ngoài tìm hiểu tin tức, hai người bọn họ và hai huynh đệ Ngưu gia sẽ đổi ca với nhau, ba canh giờ một lần, còn hắn ở trong phòng trực nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tình huống thực tế lại làm người ta có chút ngoài ý muốn, bởi vì chỉ nửa ngày thời gian trôi qua, đã có người tới cửa. Người đến là một vị trung niên gầy gò, làn da đen đúa, vừa nhìn đã biết đối phương là người làm nông.
Ông ấy vừa thận trọng thò đầu vào, sắc mặt huynh đệ Ngưu gia đang ngồi trong viện đã nhanh chóng phát sinh biến hóa. Cả hai cùng nhau đứng thẳng, dù Ngưu Đại lúc trước còn cười ngây ngô, thì giờ phút này trong mắt cũng có thêm vài phần thấp thỏm.
Giết yêu … để nói ra hai từ giết yêu (shāyāo) này, cũng chỉ đơn giản là mở miệng rồi ngậm miệng một cái là được thôi, vấn đề là bọn họ đã làm sai dịch ở Bách Vân huyện này nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng chân chính làm qua loại chuyện này.
"Thẩm gia, ta có tin tức của tà ma." Vị trung niên gầy gò nọ khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt lấp lóe không ngừng. Ông ấy được huynh đệ Ngưu gia dẫn dắt, cẩn thận bước vào phòng trực.
"Yêu vật gì? Nói mau." Ngưu Nhị khẩn trương trừng mắt nhìn qua.
"Không... không phải yêu, là tà ma." Trung niên gầy gò kia vội vàng khoát tay nói.
Nghe vậy, Thẩm Nghi chậm rãi ngồi thẳng người.
Hắn đã đến đây mấy ngày, nhưng tính cả trải nghiệm của chính hắn, lẫn ký ức của tiền thân, cũng chưa từng đề cập đến hai chữ “Tà ma”. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên, hắn nhận được tin tức có liên quan đến tà ma.
"Không cần phải gấp, cứ từ từ nói đi." Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Nghi, trong lòng vị trung niên kia đã bình tĩnh hơn không ít.
Ngay hôm qua, khi ông ấy nghe ông bán dầu đằng kia khoe khoang khoác lác, trong lòng còn tưởng rằng đối phương uống rượu say, làm sao Thẩm gia có thể đối xử hòa nhã với đối phương được? Nhưng đến hôm nay, chính mình được chứng kiến, trong lòng ông ấy cũng tin vài phần rồi.
"Ta không gặp được tà ma kia, là bà nhà ta đụng phải." Ông ấy cố gắng tìm từ để thuật lại câu chuyện: "Đại khái là một tháng trước, mỗi khi trời tối, ta sẽ ra sân xối nước cho mát, bà nhà ta sẽ đốt một ngọn nến trong phòng để soi gương chải tóc."
Một lát sau, gã đành bất đắc dĩ khoanh tay, đặt lên vỏ đao bên hông.
Rốt cuộc thế đạo này là sao vậy? Vài ngày trước đó, gã còn đang lên án mạnh mẽ vì những hành động xằng bậy của đối phương, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày, gã lại biến thành thuyết khách?
Nhớ lại bóng dáng Thẩm Nghi đứng một mình trước thôn, gã hiểu, vị này cũng không phải loại người chỉ biết nói miệng. Trần Tể cười tự giễu, bàn tay cầm đao chợt siết chặt lại... chết tiệt, phải nắm chắc chuyện tích lũy đồ cưới hơn chút nữa.
"Nhà ngươi cưới vợ cần bao nhiêu đồ cưới?"
"Cái gì?" Thẩm Nghi nghi hoặc quay đầu lại.
"Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Trần Tể hít sâu một hơi, nhanh chóng ném ý niệm khó hiểu trong đầu ra ngoài, chuyện gì đi chuyện ấy, đối phương miễn cưỡng cũng được tính là một tên bộ đầu tốt, nhưng cuộc sống riêng tư quá nát, hừ, không thể đẩy muội muội nhà mình vào trong hố lửa được.
May là đối phương không nghe rõ...
"Thật ra ta thích thành thục hơn một chút." Thẩm Nghi lắc lắc đầu, trong lòng thoáng hồi tưởng đến bộ ngực sung mãn của tẩu tử Tống gia.
Nhân lúc Trần Tể còn chưa kịp phản ứng, hắn thong thả đi vào phòng trực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải, như vậy là chuyện này đã được quyết định rồi?" Trương Đại Hổ gấp đến độ giậm chân, lập tức mở miệng quát hai tên đại hán đang ngồi xổm ở cửa phòng: "Hai người câm à? Mau nói chuyện đi!"
Huynh đệ Ngưu gia vốn đã bất mãn với Thẩm đại nhân từ lâu, nhưng lúc này lại giống như một cái hũ nút.
"Hôm qua tức phụ (vợ) nhà ta không cho ta vào nhà." Ngưu Đại ngu ngơ gãi gáy, từ sau khi tin tức gã đi theo họ Thẩm này truyền ra ngoài, thiếu chút nữa hậu phương trong nhà đã cháy, cứ như gã vừa chiếm đoạt cô nương nhà ai vậy.
"Buổi sáng hôm nay, ta còn đang ngủ, đột nhiên nàng... hắc hắc... hắc hắc..." Nói xong, đột nhiên Ngưu Đại ngây ngô cười, lại dùng sức xoa xoa đũng quần.
"..." Trương Đại Hổ.
"..." Trần Tể.
Thẩm Nghi bất đắc dĩ liếc qua, thản nhiên nói: "Mở cửa viện."
Dưới tình huống bình thường, dân chúng tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến nha môn, huống chi là phòng trực tiếng xấu vang xa dưới trướng Thẩm gia, nhưng Thẩm Nghi cũng không gấp gáp.
Hắn từng trông thấy dáng vẻ tuyệt vọng của đôi phụ thân nữ nhi Lưu gia, chỉ cần dính đến yêu ma, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất cứ một cọng cỏ cứu mạng nào…
Thế đạo này không cho bọn họ có lựa chọn nào khác.
Cửa viện vừa mở, bố cáo được dán lên.
Tiểu viện này lập tức trở thành "nha môn phục yêu" duy nhất ở Bách Vân huyện. Thẩm Nghi lại an bài Trần Tể và Trương Đại Hổ ra ngoài tìm hiểu tin tức, hai người bọn họ và hai huynh đệ Ngưu gia sẽ đổi ca với nhau, ba canh giờ một lần, còn hắn ở trong phòng trực nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi dưỡng sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tình huống thực tế lại làm người ta có chút ngoài ý muốn, bởi vì chỉ nửa ngày thời gian trôi qua, đã có người tới cửa. Người đến là một vị trung niên gầy gò, làn da đen đúa, vừa nhìn đã biết đối phương là người làm nông.
Ông ấy vừa thận trọng thò đầu vào, sắc mặt huynh đệ Ngưu gia đang ngồi trong viện đã nhanh chóng phát sinh biến hóa. Cả hai cùng nhau đứng thẳng, dù Ngưu Đại lúc trước còn cười ngây ngô, thì giờ phút này trong mắt cũng có thêm vài phần thấp thỏm.
Giết yêu … để nói ra hai từ giết yêu (shāyāo) này, cũng chỉ đơn giản là mở miệng rồi ngậm miệng một cái là được thôi, vấn đề là bọn họ đã làm sai dịch ở Bách Vân huyện này nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng chân chính làm qua loại chuyện này.
"Thẩm gia, ta có tin tức của tà ma." Vị trung niên gầy gò nọ khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt lấp lóe không ngừng. Ông ấy được huynh đệ Ngưu gia dẫn dắt, cẩn thận bước vào phòng trực.
"Yêu vật gì? Nói mau." Ngưu Nhị khẩn trương trừng mắt nhìn qua.
"Không... không phải yêu, là tà ma." Trung niên gầy gò kia vội vàng khoát tay nói.
Nghe vậy, Thẩm Nghi chậm rãi ngồi thẳng người.
Hắn đã đến đây mấy ngày, nhưng tính cả trải nghiệm của chính hắn, lẫn ký ức của tiền thân, cũng chưa từng đề cập đến hai chữ “Tà ma”. Nói cách khác, đây là lần đầu tiên, hắn nhận được tin tức có liên quan đến tà ma.
"Không cần phải gấp, cứ từ từ nói đi." Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Nghi, trong lòng vị trung niên kia đã bình tĩnh hơn không ít.
Ngay hôm qua, khi ông ấy nghe ông bán dầu đằng kia khoe khoang khoác lác, trong lòng còn tưởng rằng đối phương uống rượu say, làm sao Thẩm gia có thể đối xử hòa nhã với đối phương được? Nhưng đến hôm nay, chính mình được chứng kiến, trong lòng ông ấy cũng tin vài phần rồi.
"Ta không gặp được tà ma kia, là bà nhà ta đụng phải." Ông ấy cố gắng tìm từ để thuật lại câu chuyện: "Đại khái là một tháng trước, mỗi khi trời tối, ta sẽ ra sân xối nước cho mát, bà nhà ta sẽ đốt một ngọn nến trong phòng để soi gương chải tóc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro