Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Thọ Nguyên Của Yêu Ma!

Lục Nguyệt Thập Cửu

2024-11-21 20:10:54

Hắn rút bội đao ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trợn trừng trừng, chết không nhắm mắt của khuyển yêu, lại cẩn thận lau sạch lưỡi đao của mình trên bộ da lông của nó.

Đừng nói là con súc sinh này, ngay cả Thẩm Nghi cũng không ngờ, chiến đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy.

Trải qua ba mươi ba năm luyện đao, gần như lực đạo tích súc của toàn thân hắn đã đạt tới đỉnh phong của phàm nhân rồi.

Làm xong hết thảy những chuyện này, Thẩm Nghi mới quay đầu nhìn về phía hai người của Lưu gia đang rúc trong góc tường. Chỉ thấy vẻ khó tin một mực phủ kín trong đôi mắt hai người bọn họ, nhưng so với trước đây, sắc thái trên hai gương mặt kia chỉ có nỗi sợ hãi càng sâu sắc hơn, chứ chẳng có lấy một chút cảm tạ nào.

Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, cũng không để ở trong lòng.

Suy cho cùng, nửa canh giờ trước, hắn còn đang cởi xiêm y của tiểu nha đầu kia, chỉ bẵng đi một thoáng, làm sao đối phương có thể thật sự tín nhiệm hắn được?

Phỏng chừng đến tận bây giờ, hai người bọn họ vẫn cho rằng cuộc chiến vừa rồi là Thẩm gia và yêu vật nội chiến.

"..."

Hắn đeo bội đao lên, vung chân đá văng thi thể khuyển yêu, rồi cất bước đi vào trong viện.

"Thẩm gia... Ngài có muốn..." Nha đầu Lưu gia nhìn xuống vị trí vừa bị đối phương nắm lấy trên cổ tay mình, bỗng nhiên ngẩng khuôn mặt bẩn thỉu lên, thật cẩn thận nói: “Băng bó vết thương trên đầu trước."

Nghe vậy, hai mắt lão nhân lập tức tối sầm lại.

Nữ hài ngu ngốc này, chuyện nên nói thì không nói, chuyện không nên nói lại bô bô ra ngoài, con đừng quên miệng vết thương kia tới như thế nào.

Hiện giờ trong mắt lão nhân kia, Thẩm gia này còn khủng bố gấp mười lần con khuyển yêu mới chết!

Thẩm Nghi chậm rãi dừng chân, đứng lặng hồi lâu mới quay đầu nói: "Cũng được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả hai đời gộp lại, hắn cũng chưa từng làm ra bất cứ chuyện tốt gì, vất vả lắm mới làm người tốt một lần, nếu bảo hắn chẳng có chút phản ứng nào hay không hề quan tâm tới, tuyệt đối là giả vờ.

Nào có đạo lý để một vị hiệp khách như hắn phải tự mình đi về nhà?

Chưa nói đến chuyện đối phương phải lấy thân báo đáp, ít nhất cũng nên cho hắn một ngụm nước nóng thấm giọng chứ?

Nghĩ như vậy, Thẩm Nghi nghênh ngang trở về bên giường ngồi xuống, bình thản hưởng thụ những động tác hầu hạ, giúp hắn cởi bỏ y phục, không được lưu loát mấy của tiểu nha đầu gầy gò kia, trong lòng Lưu lão nhân tràn ngập bi ai, nhưng trên tay lại nhanh nhẹn lấy một mảnh vải có chút sạch sẽ tới, lau vết máu sau gáy thay Thẩm Nghi.

Đúng lúc này, giao diện bật ra. Một lời nhắc nhở xa lạ làm Thẩm Nghi chú ý.

【 Cẩu yêu đã khai mở trí tuệ, chưa vào sơ cảnh, tổng thọ một trăm bảy mươi lăm, còn lại sáu mươi ba năm, đã hấp thu xong 】

【 Võ học hiện tại 】

Thấu Cốt Cầm Nã Thủ (đại thành)

Phục Yêu Đao Pháp (viên mãn)

【 Thọ nguyên còn lại của bản thân: một năm 】

【 Thọ nguyên của yêu ma: Sáu mươi ba năm 】

【 Có thể dùng thọ nguyên của yêu ma để rót vào võ học, không thể chuyển hóa thành thọ nguyên của bản thân 】

"..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Nghi chỉ huy hai người của Lưu gia đi thu thập thi thể khuyển yêu, còn hắn ngồi một mình tại chỗ, bắt đầu suy ngẫm về nội dung mới đọc được.

Không thể không nói, cảm giác trống rỗng sau khi đập tiền này quá mức tra tấn người.

Nhìn thọ nguyên chỉ còn lại một năm, Thẩm Nghi trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lại muốn cho mình một cái bạt tai.

Rõ ràng chỉ cần hai mươi chín năm cũng có thể giúp Phục Yêu Đao Pháp đạt đến viên mãn, vậy mà hắn trực tiếp dùng tới ba mươi ba năm. Má nó đúng là làm màu không cần thiết, bỗng dung lãng phí tới bốn năm?

Dù hắn cũng không có lòng trung thành gì với thế giới này, nhưng ngay cả khi hắn sống để chơi game đi, thì có thể chơi nhiều hơn mấy năm cũng tốt mà?

"Những lời này có nghĩa là… chỉ cần đi trảm yêu trừ ma, là có thể dùng thọ nguyên còn thừa lại của chúng để thay thế thọ nguyên bản thân tới thôi diễn võ học?"

"Một con cẩu yêu đã khai trí, có thể sống gần hai trăm năm. Chuyện này quá mức khoa trương rồi."

Thẩm Nghi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến một chuyện khác.

Nếu yêu vật có thể sống lâu như vậy, chẳng lẽ phàm nhân không có biện pháp gì để gia tăng tuổi thọ hay sao?

Nếu đúng là như vậy, thì hiện giờ kẻ làm quan sai, vác bội đao nên là con chó kia mới đúng, sao có thể là triều đình của Nhân tộc được?

"Thôi, hiện giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng."

"Mà dường như lúc nãy, ở thời điểm ta thôi diễn Phục Yêu Đao Pháp, trên giao diện có đề cập đến mấy chữ tiến triển mới."

Hiện giờ trên tay Thẩm Nghi đang có sáu mươi ba năm thọ nguyên của yêu ma, cũng chẳng hiểu vì sao đột nhiên hắn lại có một loại ảo giác kiểu như mình vừa đột ngột phất lên sau một đêm vậy.

Có nên thử dùng mười năm xem sao không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Số ký tự: 0