Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)
Trần Tể!
Lục Nguyệt Thập Cửu
2024-11-21 20:10:54
Trong giọng nói không để lộ quá nhiều cảm xúc khác.
Xét cho cùng, hành vi ác độc của tiền thân vẫn còn chất chồng ở đó, dù hiện giờ biểu hiện của hắn có ôn hòa đến đâu, cũng chỉ có thể lưu lại nỗi lo lắng hãi hùng không cần thiết trong lòng hai người bọn họ mà thôi.
Quả nhiên… sau khi Lưu lão nhân nghe được lời này, thân thể lão dại ra, trong đôi mắt già nua vẩn đục lập tức xuất hiện một chút bán tín bán nghi.
Nhưng rất nhanh, lão đã phản ứng lại, vội vàng kéo nữ nhi tới, liên tục gật đầu: "Thẩm gia, ngài quá khách khí rồi, ngài muốn ở lại bao lâu cũng được. Ngài cứ nghỉ ngơi, có việc xin gọi một câu."
Nói xong, hai người bọn họ lảo đảo bưng chậu nước rời đi, nhanh chóng chui vào một căn phòng khác.
Lưu nha đầu ghé vào cửa sổ, cả đêm trằn trọc khó ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra nụ cười độc ác trên gương mặt Thẩm gia, mà chờ đến lúc nàng hoảng hốt, vội vàng mở to mắt, thì thứ đập vào mắt nàng lại là thi thể của con khuyển yêu chết không nhắm mắt ngoài sân.
Mãi cho đến lúc sáng sớm, tiếng gà gáy vang lên, bỗng nhiên trong ánh mắt có chút nhập nhèm của nàng lại mơ hồ xuất hiện một bóng người bên ngoài.
Thanh niên nọ mặc một bộ y phục chất liệu kém màu đen, bóng dáng cao to, bên hông đeo bội đao, tuyệt đối là tư thế oai hùng phấn chấn.
Hắn lặng yên rời khỏi sân, lúc rời đi còn thuận tay dỡ xuống cánh cửa đã bị khuyển yêu phá hỏng, rồi nâng nó dậy, coi như miễn cưỡng ngăn cản được một chút phong hàn.
"Phụ thân, Thẩm gia đi rồi."
"Phù... Đi rồi? Đi rất tốt... Phù..."
...
Buổi bình minh ẩm ướt, một mảnh sương mù nhàn nhạt đang quanh quẩn trên mặt đường.
Thẩm Nghi từ trong sương mù bước tới, đứng ngay phía trước hai con sư tử đá.
Nha môn của Bách Vân huyện.
Hắn quen việc dễ làm lập tức tiến về phía cửa hông, đi vào phòng trực.
Hình phòng của Bách Vân huyện có tổng cộng là bảy - tám nhóm nha dịch, Thẩm Nghi chỉ là một tên tiểu bộ đầu trong đó, dưới tay có tám tên sai dịch, lãnh đạo trực tiếp là chủ sự Hình phòng Tống Trường Phong.
Thẩm Nghi tiến vào bên trong, nhanh nhẹn ngồi xuống vị trí thuộc về mình, tùy tiện lật xem hai cuốn sổ ghi chép trên bàn, lại phát hiện mình hoàn toàn không hiểu gì hết.
Loại chuyện này, ngoại trừ nói rõ cho hắn biết bản thân vốn không có văn hóa gì, còn thông qua một khía cạnh khác để chứng minh rằng, tiền thân của hắn vốn chẳng thèm quan tâm đến công vụ.
Phải biết rằng, từ nhiều năm về trước, Đại Càn triều đã bắt đầu xuất hiện tình trạng yêu tà gây loạn, tuy bọn họ có thành lập Trấn Ma ti, nhưng nhân thủ vẫn luôn khuyết thiếu.
Bởi vậy, dưới tình huống bình thường, mấy chuyện như xử lý yêu tà gây hại đều lấy lực lượng của nha môn các nơi làm chủ lực. Chỉ khi tình hình ở địa phương đã hoàn toàn mất khả năng khống chế, Trấn Ma ti mới đi tới, tiếp quản mọi mặt của địa phương, khởi động một chiến dịch càn quét yêu ma.
Kết cục của chuyện đó, chính là toàn thể nha môn đều mất đi cái mũ trên đầu, cũng triệt để mất quyền điều khiển địa phương.
Dưới tiền đề như vậy, tiền thân có đầu óc thông minh của hắn mới có cơ hội để lợi dụng.
Thông qua bản lĩnh giao thiệp và thương lượng với yêu ma, gã không chỉ làm cho mặt ngoài của Bách Vân huyện một mực sóng êm gió lặng, được cấp trên tín nhiệm sâu sắc, cũng khiến đám cấp dưới không cần phải chân chính đi chém giết với yêu ma, từ đó giảm bớt được rất nhiều thương vong, uy vọng càng ngày càng lớn.
Gã làm việc cực kỳ thỏa đáng, bởi vậy mấy năm trôi qua, đã mơ hồ có xu hướng thế chỗ Tống Trường Phong rồi.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều chịu phục.
Ánh mắt Thẩm Nghi đảo qua phòng trực trống rỗng, cùng với đống chum rượu rải rác khắp nơi dưới chân bàn. Hắn tiện tay nhặt một cái lên, rơi vào trầm mặc.
Đúng vào lúc này, một thanh niên với vóc dáng gầy yếu vội vàng xông vào. Phản ứng đầu tiên của gã khi nhìn thấy Thẩm Nghi đang ngồi trên ghế, chính là liếc nhìn một cái đầy khinh bỉ, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, trầm giọng nói: "Ty chức tham kiến Thẩm đại nhân."
Người tới tên Trần Tể, tư lịch kém cỏi nhất trong phòng trực này, nhưng lại có thanh danh không nhỏ. Nếu truy cứu về nguyên nhân, có thể nói thanh danh này được xây dựng lên từ thiên phú võ học khoa trương của gã, thậm chí lúc trước gã còn được giáo úy của Trấn Ma Ti tán thưởng.
Đáng tiếc tuổi trẻ khí thịnh, người này đã chịu không ít thiệt thòi trên tay yêu ma, bị cấp trên hung hăng phê bình, cuối cùng ném cho Thẩm Nghi tới dạy dỗ.
Phụ mẫu Trần Tể mất sớm, một mình gã dẫn mang theo muội muội lưu lạc đến Bách Vân huyện, trùng hợp tiền thân của Thẩm Nghi lại là một con quỷ háo sắc.
Cả hai từng đọ sức với nhau nhiều lần, cả trong tối lẫn ngoài sáng, tới cuối cùng, Trần Tể này chịu ngoan ngoãn nghe lệnh, còn Thẩm Nghi lại cam đoan sẽ không động đến muội muội của đối phương, mối quan hệ giữa hai người mới miễn cưỡng xem như an ổn.
Hức, sao ta lại có cảm giác mình đã tìm được một con đường dẫn đến chỗ chết nhỉ?
Xét cho cùng, hành vi ác độc của tiền thân vẫn còn chất chồng ở đó, dù hiện giờ biểu hiện của hắn có ôn hòa đến đâu, cũng chỉ có thể lưu lại nỗi lo lắng hãi hùng không cần thiết trong lòng hai người bọn họ mà thôi.
Quả nhiên… sau khi Lưu lão nhân nghe được lời này, thân thể lão dại ra, trong đôi mắt già nua vẩn đục lập tức xuất hiện một chút bán tín bán nghi.
Nhưng rất nhanh, lão đã phản ứng lại, vội vàng kéo nữ nhi tới, liên tục gật đầu: "Thẩm gia, ngài quá khách khí rồi, ngài muốn ở lại bao lâu cũng được. Ngài cứ nghỉ ngơi, có việc xin gọi một câu."
Nói xong, hai người bọn họ lảo đảo bưng chậu nước rời đi, nhanh chóng chui vào một căn phòng khác.
Lưu nha đầu ghé vào cửa sổ, cả đêm trằn trọc khó ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra nụ cười độc ác trên gương mặt Thẩm gia, mà chờ đến lúc nàng hoảng hốt, vội vàng mở to mắt, thì thứ đập vào mắt nàng lại là thi thể của con khuyển yêu chết không nhắm mắt ngoài sân.
Mãi cho đến lúc sáng sớm, tiếng gà gáy vang lên, bỗng nhiên trong ánh mắt có chút nhập nhèm của nàng lại mơ hồ xuất hiện một bóng người bên ngoài.
Thanh niên nọ mặc một bộ y phục chất liệu kém màu đen, bóng dáng cao to, bên hông đeo bội đao, tuyệt đối là tư thế oai hùng phấn chấn.
Hắn lặng yên rời khỏi sân, lúc rời đi còn thuận tay dỡ xuống cánh cửa đã bị khuyển yêu phá hỏng, rồi nâng nó dậy, coi như miễn cưỡng ngăn cản được một chút phong hàn.
"Phụ thân, Thẩm gia đi rồi."
"Phù... Đi rồi? Đi rất tốt... Phù..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Buổi bình minh ẩm ướt, một mảnh sương mù nhàn nhạt đang quanh quẩn trên mặt đường.
Thẩm Nghi từ trong sương mù bước tới, đứng ngay phía trước hai con sư tử đá.
Nha môn của Bách Vân huyện.
Hắn quen việc dễ làm lập tức tiến về phía cửa hông, đi vào phòng trực.
Hình phòng của Bách Vân huyện có tổng cộng là bảy - tám nhóm nha dịch, Thẩm Nghi chỉ là một tên tiểu bộ đầu trong đó, dưới tay có tám tên sai dịch, lãnh đạo trực tiếp là chủ sự Hình phòng Tống Trường Phong.
Thẩm Nghi tiến vào bên trong, nhanh nhẹn ngồi xuống vị trí thuộc về mình, tùy tiện lật xem hai cuốn sổ ghi chép trên bàn, lại phát hiện mình hoàn toàn không hiểu gì hết.
Loại chuyện này, ngoại trừ nói rõ cho hắn biết bản thân vốn không có văn hóa gì, còn thông qua một khía cạnh khác để chứng minh rằng, tiền thân của hắn vốn chẳng thèm quan tâm đến công vụ.
Phải biết rằng, từ nhiều năm về trước, Đại Càn triều đã bắt đầu xuất hiện tình trạng yêu tà gây loạn, tuy bọn họ có thành lập Trấn Ma ti, nhưng nhân thủ vẫn luôn khuyết thiếu.
Bởi vậy, dưới tình huống bình thường, mấy chuyện như xử lý yêu tà gây hại đều lấy lực lượng của nha môn các nơi làm chủ lực. Chỉ khi tình hình ở địa phương đã hoàn toàn mất khả năng khống chế, Trấn Ma ti mới đi tới, tiếp quản mọi mặt của địa phương, khởi động một chiến dịch càn quét yêu ma.
Kết cục của chuyện đó, chính là toàn thể nha môn đều mất đi cái mũ trên đầu, cũng triệt để mất quyền điều khiển địa phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới tiền đề như vậy, tiền thân có đầu óc thông minh của hắn mới có cơ hội để lợi dụng.
Thông qua bản lĩnh giao thiệp và thương lượng với yêu ma, gã không chỉ làm cho mặt ngoài của Bách Vân huyện một mực sóng êm gió lặng, được cấp trên tín nhiệm sâu sắc, cũng khiến đám cấp dưới không cần phải chân chính đi chém giết với yêu ma, từ đó giảm bớt được rất nhiều thương vong, uy vọng càng ngày càng lớn.
Gã làm việc cực kỳ thỏa đáng, bởi vậy mấy năm trôi qua, đã mơ hồ có xu hướng thế chỗ Tống Trường Phong rồi.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều chịu phục.
Ánh mắt Thẩm Nghi đảo qua phòng trực trống rỗng, cùng với đống chum rượu rải rác khắp nơi dưới chân bàn. Hắn tiện tay nhặt một cái lên, rơi vào trầm mặc.
Đúng vào lúc này, một thanh niên với vóc dáng gầy yếu vội vàng xông vào. Phản ứng đầu tiên của gã khi nhìn thấy Thẩm Nghi đang ngồi trên ghế, chính là liếc nhìn một cái đầy khinh bỉ, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, trầm giọng nói: "Ty chức tham kiến Thẩm đại nhân."
Người tới tên Trần Tể, tư lịch kém cỏi nhất trong phòng trực này, nhưng lại có thanh danh không nhỏ. Nếu truy cứu về nguyên nhân, có thể nói thanh danh này được xây dựng lên từ thiên phú võ học khoa trương của gã, thậm chí lúc trước gã còn được giáo úy của Trấn Ma Ti tán thưởng.
Đáng tiếc tuổi trẻ khí thịnh, người này đã chịu không ít thiệt thòi trên tay yêu ma, bị cấp trên hung hăng phê bình, cuối cùng ném cho Thẩm Nghi tới dạy dỗ.
Phụ mẫu Trần Tể mất sớm, một mình gã dẫn mang theo muội muội lưu lạc đến Bách Vân huyện, trùng hợp tiền thân của Thẩm Nghi lại là một con quỷ háo sắc.
Cả hai từng đọ sức với nhau nhiều lần, cả trong tối lẫn ngoài sáng, tới cuối cùng, Trần Tể này chịu ngoan ngoãn nghe lệnh, còn Thẩm Nghi lại cam đoan sẽ không động đến muội muội của đối phương, mối quan hệ giữa hai người mới miễn cưỡng xem như an ổn.
Hức, sao ta lại có cảm giác mình đã tìm được một con đường dẫn đến chỗ chết nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro