Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 16
Tuyệt Tình Khanh Chủ
2025-02-24 06:51:49
36.Bọn chúng vẫn chưa thôi thăm dò.Quân đội Khiết Đan ngày một đông hơn rất nhiều, đến ngày thứ năm, thế cục đã bắt đầu nghiêng về phía bọn chúng.Binh mã Đại Hán bấy lâu nay vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài cường thịnh, nhưng đến trận chiến này, rốt cuộc cũng lộ ra sự chật vật bên trong. Những binh sĩ gắng sức đứng thẳng sau đội kỵ binh, những bộ giáp dù cố gắng vá víu nhưng vẫn không che giấu nổi sự cũ nát, tất thảy đều như đang nói với Khiết Đan rằng, đội quân Trung Nguyên bọn ta chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực, miệng cọp gan thỏ.Lời dối trá bị vạch trần mà ta vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mũi thương trong tay vung lên, giữa khói lửa chiến trường, đó là lần đầu tiên ta và Gia Luật Kỳ chạm mặt nhau.Cách màn sát phạt, hắn đứng trên cao, tay nâng chén rượu, mỉm cười cúi nhìn chiến trường hỗn loạn đầy ung dung tự tại. Mà ta thân ở vũng lầy, như thú dữ cùng đường liều mạng chém giết.Trước thềm đại chiến, hai vị chủ tướng rốt cuộc đã đối mặt nhau. Chỉ một ánh nhìn, đã thấy rõ sát ý cuồn cuộn trong đáy mắt đối phương. Gia Luật Kỳ giơ chén rượu lên, hướng về phía ta, khẳng khái nói với đám người xung quanh:"Ngoài cứng trong rỗng, vốn đã là thế cùng lực kiệt, vậy mà còn vọng tưởng nâng đỡ tòa thành sắp đổ, thật là nực cười!"Cái đầu này, ta nhất định phải lấy!"Xoẹt—Trường thương trong tay ta xoáy ngang, chém rơi thủ cấp một tên lính Khiết Đan trước mặt, máu tươi nhuộm đỏ chiến bào. Ta cũng cất giọng đáp lại:"Thành trì còn đó, bách tính sau lưng, lũ man di phản nghịch dám giết chóc cướp đoạt, tội không thể tha! Phàm là những kẻ đã vào trận chiến này, một tên cũng không giữ! Giết!""Giết!!"Quân lệnh đã ban, binh sĩ Hán triều đỏ cả hai mắt, xông lên không chút do dự.Tàn binh bại tướng, có gì mà đáng sợ?Vậy thì lấy mạng đổi mạng, hai đổi một!Nếu hai mạng chưa đủ giết, vậy thì ba mạng!Cách đánh không tiếc nhân mạng này, đến cả Khiết Đan cũng cho rằng ta chỉ vì tranh thắng thua trước mặt Gia Luật Kỳ mà liều lĩnh làm càn. Nhưng chỉ có ta biết, hôm nay chém sạch bọn chúng, một là để kích khởi lòng quân, hai là để chấn nhiếp, giành lấy một đường sinh cơ.Có lẽ Gia Luật Kỳ cho rằng bản thân có thể từ từ vây hãm, nắm rõ tình thế của quân Hán, sau đó một lần công phá, thu thành vào tay. Nhưng hắn quên mất, không phải ai cũng như hắn. Không phải ai cũng có thể thản nhiên đứng nhìn đồng bọn từng nhóm từng nhóm lao lên để rồi chịu cảnh đầu rơi máu chảy mà mặt không đổi sắc.Hắn nghĩ rằng chỉ cần đánh thêm vài trận, quân Hán chắc chắn sẽ tan rã. Thế nhưng, ai có thể đảm bảo mình không phải kẻ bị đưa ra làm vật hy sinh trước tiên?"Nhân từ không đủ để cầm quân"—điều đó đương nhiên có lý. Nhưng nếu chủ soái không nói rõ dụng ý, để binh sĩ dưới trướng chỉ cảm thấy bản thân là quân cờ tùy ý bị vứt bỏ thì dù quân pháp nghiêm minh đến đâu cũng không thể ngăn nổi sự dao động trong lòng binh sĩ.Lúc đối diện với Gia Luật Kỳ lần cuối, ta mới nói cho hắn biết điều này. Khi đó, hắn sớm đã chẳng còn vẻ đắc ý như lúc này. Nghe xong, hắn kinh ngạc, phẫn nộ quát lên:"Ngươi nói ta không cho binh sĩ biết rõ dụng ý, khiến lòng quân tan rã. Vậy còn ngươi? Ngươi cũng bảo bọn chúng lấy mạng đổi mạng! Nhưng vì sao bọn chúng càng đánh càng dũng mãnh?!""Bởi vì bọn họ vốn dĩ là những kẻ không còn đường lui."Ta thản nhiên đáp.Kẻ liều mạng chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu dốc sức liều mạng may ra còn có thể sống sót, như vậy là tốt nhất. Nếu không thể sống, vậy thì ít nhất cũng kéo thêm một kẻ chôn cùng.Đằng sau đã không còn đường lui, thì sao còn sợ chết?Thiên hạ vẫn ca tụng binh mã Khiết Đan hung hãn.Vậy thì hãy xem xem, bọn chúng có dám cùng ta đánh cược một ván sinh tử này hay không!37.Sự thật chứng minh, bọn chúng không dám.Giao chiến với một đám điên liều mạng, lại còn có đường lui, bọn chúng chỉ nghĩ đến việc chạy trốn. Dù rằng những kẻ điên ấy có kẻ ngay cả một bộ giáp hoàn chỉnh cũng không có, có kẻ chân què, tay cụt, nhưng chúng vẫn không dám liều mình đối chọi.Vậy nên, chúng lại thua rồi.Một trận đại thắng gần như hủy diệt toàn bộ quân địch, nhưng cũng chỉ là “làm tổn thương địch một ngàn, tự hao tổn mình tám trăm.”Bốn ngàn tàn binh, ta điều động ba ngàn năm trăm, đến khi trận chiến kết thúc, đã mất hơn một ngàn. Lúc tàn cuộc, sắc mặt cả hai bên đều không dễ coi. Ta nhìn những binh sĩ còn sống đứng bên cạnh thi thể đồng đội, vừa khóc vừa cười. Nhìn những tiểu binh hôm qua còn cười gọi ta một tiếng “Tướng quân,” hôm nay đã lại chẳng còn hơi thở.Khi đó, bọn họ hẳn còn rất vui vẻ mà nói với ta rằng:"Tướng quân, đợi trận này thắng lợi, chúng ta phải cùng nhau uống một trận thật đã! Bao năm trấn thủ biên quan, đây là lần đầu tiên đánh trận thống khoái như vậy!""Tránh ra! Nương tử ta ủ rượu rất ngon, đợi đánh xong trận này, ta tự mình dâng lên Tướng quân một bầu!""Tướng quân đã thành thân chưa? Ta còn có một muội muội..."Người nói câu đó bị đám chiến hữu đẩy tới đẩy lui, cười cười chạy đi. Ta còn nhớ rõ hắn có một hàm răng trắng, cười lên trông thật ngốc nghếch làm sao. Bộ dạng có vài phần giống với Vệ Chá.Ta nghĩ, khi xưa Vệ Chá nhắc đến ta trước mặt Triệu Nguyên Lãng, có phải cũng có dáng vẻ ấy hay không?Lúc hắn chết, có phải cũng giống như thi thể dưới chân ta bây giờ, ngực bị đâm thủng một lỗ lớn, vĩnh viễn không thể mở mắt, không thể cười nói nữa hay không?Ta hẳn là một kẻ tồi tệ. Lúc lột áo của hắn, ta không dám ngẩng đầu nhìn mặt. Lúc chôn cất hắn, ta cũng chỉ có thể để hắn chen chúc trong một cái hố chật hẹp. Nếu hắn ở trên trời có linh, chắc chắn đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của ta, mắng ta một trận tơi bời khói lửa.Chỉ hận bản thân mắt mù, lại đi nhận một kẻ lòng lang dạ sói như ta làm muội muội."Là ta có lỗi với các ngươi."Ta quỳ một chân xuống đất, nâng tay khép lại đôi mắt của tiểu binh kia, thừa nhận chính mình đang làm điều ác. Cũng may trước đó cánh tay trái bị thương, bằng không mấy ngày qua e rằng ngay cả tay cũng chẳng nhấc lên nổi.Là ta sai. Tất cả đều là lỗi của ta.Nếu không có ta, có lẽ Vệ Chá sẽ mãi mãi bị đám lão binh bắt nạt, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, đói đến gầy trơ xương, chỉ có thể làm một tên nấu bếp quèn. Đến khi thành bị phá, hắn sẽ mơ màng chạy theo đám dân chạy nạn, làm lính đào ngũ, lưu lạc nơi chân trời góc bể, ít nhất cũng không đến nỗi chết giữa hoang mạc hoang vu.Càng không có một muội muội rẻ mạt như ta.Nếu không có ta, những tiểu binh chết trận hôm nay có lẽ đã sớm tản đi bốn phương tám hướng, dù có đói chết hay tàn phế, ít ra vẫn có người có thể sống sót. Chứ không phải lâm vào thảm cảnh hôm qua còn tràn trề hy vọng, hôm nay đã biến thành từng cỗ thi thể lạnh ngắt.Ta lặp đi lặp lại lời xin lỗi:"Nếu có hận, hãy cứ hận ta đi."Ta nhận hết tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro