Trường Tương Biệt - Tuyệt Tình Khanh Chủ
Chương 17
Tuyệt Tình Khanh Chủ
2025-02-24 21:30:28
38.Mà Gia Luật Kỳ thì sao?Người Khiết Đan nhìn thấy cục diện thảm bại một lần nữa, sắc mặt vô cùng khó coi. Bọn chúng đã lường trước khả năng thất bại, nhưng cùng lắm chỉ tổn thất một nửa, nếu tình thế không ổn, chí ít cũng có một nửa rút lui được.Dù gì đây cũng chỉ là thăm dò, dùng nước ấm nấu ếch, từng đợt từng đợt nhỏ, sớm muộn cũng sẽ luộc chín con ếch mà thôi. Nhưng bọn chúng vạn lần không ngờ rằng, một tướng quân của Hán triều như ta lại điên cuồng đến vậy!Cả đám binh sĩ dưới trướng cũng đều là lũ điên không sợ chết. Dù có phải dùng hai mạng đổi lấy một mạng cũng phải kéo quân Khiết Đan chết chung, cứng rắn chôn vùi toàn bộ bọn chúng tại nơi này!Đây là tổn thất mà bọn chúng chưa từng nghĩ đến!"Cho nên mới nói không nên tùy tiện thử thăm dò! Hoặc là ào lên một lượt, hoặc là lập tức rút lui, cho một kết thúc dứt khoát!""Cứ tiếp tục tổn hao thế này, chẳng thà trực tiếp mang đầu mình dâng cho đám người Hán đó đi cho rồi?!"Một viên tướng trước đó vốn đã không muốn mạo hiểm lẩm bẩm, trong lời nói lộ rõ sự bất mãn. Gia Luật Kỳ siết chặt chén rượu, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cuối cùng bị chọc giận đến cực điểm, cười lạnh một tiếng:"Hay lắm, hay lắm!"Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:"Vệ, Anh!"Hận không thể nghiền nát thành tro bụi!39.Cười chết mất, hắn muốn ta phải chết không toàn thây, làm như thể ta lại không muốn vậy.Ví như lúc này, Trang Minh thất thanh:
“Ý của tướng quân là, sau lần này, bọn Khiết Đan hoặc sẽ toàn quân xuất kích, hoặc sẽ lập tức rút lui?!”Ta ừ một tiếng, nói:
“Chẳng qua là một ván cược lớn, nếu cược đúng, Khiết Đan liên tiếp bại trận bốn lần, dù Gia Luật Kỳ có cường thế đến đâu, hắn cũng sẽ bị nghi ngờ làm cho dao động.”“Hắn chẳng phải đang lo sợ tất cả đều là mai phục sao? Cho nên mới hết lần này đến lần khác không dám thực sự ra tay, hiện tại ngay cả người của hắn cũng có lời oán trách. Nếu hắn không dám đánh cược, vậy chỉ có thể lui binh.”“Khiết Đan thật sự kiêng dè chúng ta đến thế sao? Sao không nghĩ đến việc thử một lần?”Khóe môi ta giật giật:
“Bọn chúng đương nhiên muốn, nhưng có dám không? Nếu thật sự có đại quân mai phục, chúng vừa vào lập tức bị diệt toàn quân, một trận thua cũng đủ khiến chúng tổn thương nguyên khí. Bằng không ngươi nghĩ vì sao Gia Luật Kỳ vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ?”“Vậy…”Trang Minh do dự:
“Lỡ như chúng quyết định liều một phen, lập tức tổng tấn công thì sao?”Lời này vừa dứt, không khí chợt trở nên ngột ngạt.Ta nhìn ngọn nến lay động trên bàn, chậm rãi nói:
“Nếu viện binh không đến, thành không giữ được, Khiết Đan đại thắng, biên giới sẽ lui từng bước từng bước, cứ thế mà thôi.”Trang Minh nghe vậy, rùng mình một cái, tự an ủi mình:
“Nhất định chúng sẽ rút lui thôi, bọn Khiết Đan đó ngoài mạnh trong yếu, biết đâu lại bị dọa sợ vỡ mật, tự động bỏ chạy?”Hắn hận không thể quỳ xuống cầu trời khấn Phật. Chỉ là ta khó mà nói với hắn rằng, dù ta và Gia Luật Kỳ chỉ mới gặp một lần, nhưng ta vẫn luôn có cảm giác, khả năng sau lớn hơn nhiều.Nhưng có thể làm gì được chứ?Ta đếm từng ngày. Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ khi Triệu Nguyên Lãng rời đi.Đến ngày mai…“Tướng quân, ngày mai Triệu tướng quân sẽ mang viện binh tới chứ?”Bảy ngày sắp đến, Trang Minh không giấu được sự bất an mà hỏi ta.Ta không hề do dự: “Sẽ đến.”40.Hắn không hiểu vì sao ta lại chắc chắn như vậy. Rõ ràng bao năm qua, ai cũng nói sẽ mang viện binh quay lại, nhưng cuối cùng đều chỉ là lời hứa suông.So với bọn họ, Triệu Nguyên Lãng có gì khác biệt?Nhưng ngày thứ bảy đã tới.Gia Luật Kỳ thống lĩnh đại quân, chuẩn bị liều mạng một trận, rõ ràng đã nén giận đến cực điểm. Hắn thậm chí còn cuồng ngạo tuyên bố:
“Vệ Anh?! Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có gì mà đáng sợ? Hôm nay bản vương nhất định phải chặt đầu hắn làm chén rượu, cùng các ngươi uống một trận thống khoái!”Trong thành, mùi máu tanh dai dẳng lan tràn khắp mọi ngõ ngách. Ta đẩy cửa bước ra, đón ánh sáng ban mai, xoay người lên chiến mã, nhận lấy trường thương từ tay Trang Minh, hắn nói:
“Tướng quân, mọi người đã tập hợp xong rồi.”Thực ra hắn không cần phải báo cáo. Số người còn lại, mấy ngày qua ta đã đếm đi đếm lại vô số lần. Lương thảo vốn đã khan hiếm, may mắn thay đám lưu dân và tàn binh này đều là cao thủ sinh tồn, dù đi qua một gốc cây cũng phải bẻ lấy vài cành cây sợi rễ. Dẫu không no bụng, nhưng vẫn chưa đến mức cùng đường mạt lộ.Ta siết chặt trường thương, khe khẽ đáp một tiếng. Khói báo động bốc lên, không biết ai lên tiếng đầu tiên:
“Tướng quân, đi thôi.”Ta ngẩng đầu, đập vào mắt là một nhóm binh lính tàn tạ nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng. Người cầm trường đao đã mẻ, kẻ nắm trường thương gãy một nửa, có người dắt theo chiến mã gầy trơ xương, đồng loạt nhìn về phía ta.Một lòng quyết tử.Khoảnh khắc ấy, ta tự hỏi, Vệ Anh ta vốn là kẻ khôn lỏi, mồm miệng chẳng bao giờ ngừng dối trá. Từ đầu chỉ là lừa lấy miếng cơm, lừa kết bái nghĩa huynh đệ thực chất chỉ muốn tìm một kẻ che chở, đến cuối cùng dựng lên cả một lời nói dối kinh thiên động địa cũng chỉ vì muốn sống sót.Nực cười thay, đến cuối cùng, tất cả lại đều tin ta.Bên cạnh, nhóm lưu dân già yếu ôm con nhỏ, lặng lẽ tiễn biệt mà không nói lời nào. Trên người họ miễn cưỡng mang theo chút hành trang, dù chậm thế nào cũng phải rời đi, dù không nỡ thế nào cũng phải rời đi. Bằng không, nếu đợi đến khi thành bị phá, họ sẽ không còn cơ hội nữa.Không ai vạch trần lời nói dối của ta. Mắt ta chợt cay xè, nhưng khi ngẩng đầu lên, lời nói ra lại vẫn tràn đầy ngạo nghễ như cũ:“Khiết Đan tự tìm đường chết, chúng ta đi trước một bước, tói gặp mặt bọn chúng! Đợi khi viện binh của Triệu tướng quân tới, bọn chúng tất phải có đi mà không có về!”“Đi!”Ngựa hí vang trời, ta dứt khoát xoay người, thúc ngựa ra khỏi thành!41.Một trận đại chiến, hai quân cách nhau chẳng qua mười dặm. Một bên chờ viện binh mong manh như sợi tóc treo chuông, một bên thì đa nghi dò xét mai phục. Cả hai đều có ý kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi giây phút đối mặt."Tướng quân! Quân Khiết Đan cách đây ba dặm!"Chẳng bao lâu sau, lại có tin truyền đến:"Tướng quân! Còn hai dặm!"Đội quân không ai mở miệng, chỉ lặng lẽ lắng nghe tin tức từ thám báo báo về, từng lần lại từng lần. Mỗi lần thông báo truyền đến đều như một lưỡi dao lơ lửng trước ngực. Tựa như phù chú thúc giục tử vong, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở rằng, giờ phút này chạy trốn vẫn còn kịp.Những người ở đây đều là lão binh dạn dày, bản lĩnh chạy thoát thân chưa bao giờ kém. Huống hồ, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ làm như vậy. Nếu thực sự bỏ chạy, chưa biết chừng còn có được một con đường sống.Dù sao cũng có kẻ chạy chậm hơn ở phía sau cản lại, không phải sao?Hơn nữa, ngay cả vị chủ tướng như ta cũng chưa từng tỏ ý ngăn cản.Ta thấy rõ có người nôn nóng, cũng thấy rõ sự giãy giụa giữa sống và chết trong ánh mắt bọn họ. Nhưng cuối cùng, chẳng ai bước ra một bước ấy. Trang Minh dường như cảm nhận được ánh mắt ta, cười khổ:"Tướng quân, huynh đệ chúng ta đã chạy bao nhiêu năm rồi.""Chạy không nổi nữa.""Cũng không muốn chạy nữa."“Luôn phải có người đứng ra, có đúng không?”Chúng ta đã chạy suốt bao nhiêu năm, chẳng phải là vì muốn tìm một mái nhà, cũng là để bảo vệ một mái nhà hay sao?Thành trì không còn nữa, còn nhà cũng để làm gì đây?Ta nghe vậy, cười lớn, cất cao giọng nói:"Đã chạy không nổi nữa, vậy thì cứ tiến lên!"Trường thương vung cao, chỉ thẳng về phía trước:"Giết chúng—""Không để sót lại một mảnh giáp nào!"
“Ý của tướng quân là, sau lần này, bọn Khiết Đan hoặc sẽ toàn quân xuất kích, hoặc sẽ lập tức rút lui?!”Ta ừ một tiếng, nói:
“Chẳng qua là một ván cược lớn, nếu cược đúng, Khiết Đan liên tiếp bại trận bốn lần, dù Gia Luật Kỳ có cường thế đến đâu, hắn cũng sẽ bị nghi ngờ làm cho dao động.”“Hắn chẳng phải đang lo sợ tất cả đều là mai phục sao? Cho nên mới hết lần này đến lần khác không dám thực sự ra tay, hiện tại ngay cả người của hắn cũng có lời oán trách. Nếu hắn không dám đánh cược, vậy chỉ có thể lui binh.”“Khiết Đan thật sự kiêng dè chúng ta đến thế sao? Sao không nghĩ đến việc thử một lần?”Khóe môi ta giật giật:
“Bọn chúng đương nhiên muốn, nhưng có dám không? Nếu thật sự có đại quân mai phục, chúng vừa vào lập tức bị diệt toàn quân, một trận thua cũng đủ khiến chúng tổn thương nguyên khí. Bằng không ngươi nghĩ vì sao Gia Luật Kỳ vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ?”“Vậy…”Trang Minh do dự:
“Lỡ như chúng quyết định liều một phen, lập tức tổng tấn công thì sao?”Lời này vừa dứt, không khí chợt trở nên ngột ngạt.Ta nhìn ngọn nến lay động trên bàn, chậm rãi nói:
“Nếu viện binh không đến, thành không giữ được, Khiết Đan đại thắng, biên giới sẽ lui từng bước từng bước, cứ thế mà thôi.”Trang Minh nghe vậy, rùng mình một cái, tự an ủi mình:
“Nhất định chúng sẽ rút lui thôi, bọn Khiết Đan đó ngoài mạnh trong yếu, biết đâu lại bị dọa sợ vỡ mật, tự động bỏ chạy?”Hắn hận không thể quỳ xuống cầu trời khấn Phật. Chỉ là ta khó mà nói với hắn rằng, dù ta và Gia Luật Kỳ chỉ mới gặp một lần, nhưng ta vẫn luôn có cảm giác, khả năng sau lớn hơn nhiều.Nhưng có thể làm gì được chứ?Ta đếm từng ngày. Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ khi Triệu Nguyên Lãng rời đi.Đến ngày mai…“Tướng quân, ngày mai Triệu tướng quân sẽ mang viện binh tới chứ?”Bảy ngày sắp đến, Trang Minh không giấu được sự bất an mà hỏi ta.Ta không hề do dự: “Sẽ đến.”40.Hắn không hiểu vì sao ta lại chắc chắn như vậy. Rõ ràng bao năm qua, ai cũng nói sẽ mang viện binh quay lại, nhưng cuối cùng đều chỉ là lời hứa suông.So với bọn họ, Triệu Nguyên Lãng có gì khác biệt?Nhưng ngày thứ bảy đã tới.Gia Luật Kỳ thống lĩnh đại quân, chuẩn bị liều mạng một trận, rõ ràng đã nén giận đến cực điểm. Hắn thậm chí còn cuồng ngạo tuyên bố:
“Vệ Anh?! Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có gì mà đáng sợ? Hôm nay bản vương nhất định phải chặt đầu hắn làm chén rượu, cùng các ngươi uống một trận thống khoái!”Trong thành, mùi máu tanh dai dẳng lan tràn khắp mọi ngõ ngách. Ta đẩy cửa bước ra, đón ánh sáng ban mai, xoay người lên chiến mã, nhận lấy trường thương từ tay Trang Minh, hắn nói:
“Tướng quân, mọi người đã tập hợp xong rồi.”Thực ra hắn không cần phải báo cáo. Số người còn lại, mấy ngày qua ta đã đếm đi đếm lại vô số lần. Lương thảo vốn đã khan hiếm, may mắn thay đám lưu dân và tàn binh này đều là cao thủ sinh tồn, dù đi qua một gốc cây cũng phải bẻ lấy vài cành cây sợi rễ. Dẫu không no bụng, nhưng vẫn chưa đến mức cùng đường mạt lộ.Ta siết chặt trường thương, khe khẽ đáp một tiếng. Khói báo động bốc lên, không biết ai lên tiếng đầu tiên:
“Tướng quân, đi thôi.”Ta ngẩng đầu, đập vào mắt là một nhóm binh lính tàn tạ nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng. Người cầm trường đao đã mẻ, kẻ nắm trường thương gãy một nửa, có người dắt theo chiến mã gầy trơ xương, đồng loạt nhìn về phía ta.Một lòng quyết tử.Khoảnh khắc ấy, ta tự hỏi, Vệ Anh ta vốn là kẻ khôn lỏi, mồm miệng chẳng bao giờ ngừng dối trá. Từ đầu chỉ là lừa lấy miếng cơm, lừa kết bái nghĩa huynh đệ thực chất chỉ muốn tìm một kẻ che chở, đến cuối cùng dựng lên cả một lời nói dối kinh thiên động địa cũng chỉ vì muốn sống sót.Nực cười thay, đến cuối cùng, tất cả lại đều tin ta.Bên cạnh, nhóm lưu dân già yếu ôm con nhỏ, lặng lẽ tiễn biệt mà không nói lời nào. Trên người họ miễn cưỡng mang theo chút hành trang, dù chậm thế nào cũng phải rời đi, dù không nỡ thế nào cũng phải rời đi. Bằng không, nếu đợi đến khi thành bị phá, họ sẽ không còn cơ hội nữa.Không ai vạch trần lời nói dối của ta. Mắt ta chợt cay xè, nhưng khi ngẩng đầu lên, lời nói ra lại vẫn tràn đầy ngạo nghễ như cũ:“Khiết Đan tự tìm đường chết, chúng ta đi trước một bước, tói gặp mặt bọn chúng! Đợi khi viện binh của Triệu tướng quân tới, bọn chúng tất phải có đi mà không có về!”“Đi!”Ngựa hí vang trời, ta dứt khoát xoay người, thúc ngựa ra khỏi thành!41.Một trận đại chiến, hai quân cách nhau chẳng qua mười dặm. Một bên chờ viện binh mong manh như sợi tóc treo chuông, một bên thì đa nghi dò xét mai phục. Cả hai đều có ý kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi giây phút đối mặt."Tướng quân! Quân Khiết Đan cách đây ba dặm!"Chẳng bao lâu sau, lại có tin truyền đến:"Tướng quân! Còn hai dặm!"Đội quân không ai mở miệng, chỉ lặng lẽ lắng nghe tin tức từ thám báo báo về, từng lần lại từng lần. Mỗi lần thông báo truyền đến đều như một lưỡi dao lơ lửng trước ngực. Tựa như phù chú thúc giục tử vong, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở rằng, giờ phút này chạy trốn vẫn còn kịp.Những người ở đây đều là lão binh dạn dày, bản lĩnh chạy thoát thân chưa bao giờ kém. Huống hồ, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ làm như vậy. Nếu thực sự bỏ chạy, chưa biết chừng còn có được một con đường sống.Dù sao cũng có kẻ chạy chậm hơn ở phía sau cản lại, không phải sao?Hơn nữa, ngay cả vị chủ tướng như ta cũng chưa từng tỏ ý ngăn cản.Ta thấy rõ có người nôn nóng, cũng thấy rõ sự giãy giụa giữa sống và chết trong ánh mắt bọn họ. Nhưng cuối cùng, chẳng ai bước ra một bước ấy. Trang Minh dường như cảm nhận được ánh mắt ta, cười khổ:"Tướng quân, huynh đệ chúng ta đã chạy bao nhiêu năm rồi.""Chạy không nổi nữa.""Cũng không muốn chạy nữa."“Luôn phải có người đứng ra, có đúng không?”Chúng ta đã chạy suốt bao nhiêu năm, chẳng phải là vì muốn tìm một mái nhà, cũng là để bảo vệ một mái nhà hay sao?Thành trì không còn nữa, còn nhà cũng để làm gì đây?Ta nghe vậy, cười lớn, cất cao giọng nói:"Đã chạy không nổi nữa, vậy thì cứ tiến lên!"Trường thương vung cao, chỉ thẳng về phía trước:"Giết chúng—""Không để sót lại một mảnh giáp nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro