Hỏi Giá.
2024-11-10 17:33:41
Đoạn Vân Hoa hận không thể vỗ tay khen ngợi, ánh mắt Đoạn Vân Linh nhìn về phía Tân Diệu đầy vẻ lo lắng.
Nàng biết rõ, sự việc nếu ầm ĩ lên thì sẽ không có lợi cho Thanh biểu tỷ, đặc biệt khi khiến lão phu nhân không hài lòng, làm phận cháu chắt, lại càng không có cơ hội phản kháng.
Chu thị thấy lão phu nhân nổi giận, trong lòng âm thầm thở dài, khuyên nhủ: “Lão phu nhân, Thanh Thanh chỉ là hành động nhất thời nông nổi, xin người đừng giận.”
Lão phu nhân trước giờ luôn tỏ ra yêu chiều ngoại tôn nữ hơn tôn nữ, nhưng lúc này lại lạnh mặt: “Đã đến tuổi lập gia thất rồi, không thể hành động bốc đồng như vậy, ngày trước ta quá nuông chiều nàng, giờ nghĩ lại thật là hại nàng.”
Mọi người lập tức hiểu rằng, hành vi hôm nay của biểu tiểu thư đã thực sự làm lão phu nhân nổi giận. Từ nay về sau, cuộc sống e là sẽ không còn tự do như trước.
Những ánh mắt đa dạng đổ dồn về phía Tân Diệu, có người lo lắng, có người đồng cảm, cũng có người cười thầm.
Nhưng Tân Diệu lại bình thản đáp: “Ngoại tổ mẫu, con có chuyện muốn nói riêng với người.”
Lão phu nhân nhìn sâu vào đôi mắt bình tĩnh của nàng, hồi lâu sau mới gật đầu.
“Cứ nói đi.” Trở về nội thất ở Như Ý Đường, không còn người ngoài, lão phu nhân hờ hững nói.
Bà cũng tò mò không biết ngoại tôn nữ sẽ nói điều gì. Không lẽ sẽ hạ mình cầu xin bà?
“Ngày hôm nay con đi dạo ở thư quán, gặp lại ân nhân cứu mạng hôm trước đã cứu con khỏi ngựa hoảng loạn.”
Tân Diệu vừa mở miệng, đã khiến toàn bộ sự chú ý của lão phu nhân dồn lên người nàng.
Lão phu nhân chăm chú nhìn tiểu thư có dáng vẻ ngồi thẳng lưng, nghe thấy điều mình không mong muốn.
“Thanh Thanh mới biết, hóa ra ân nhân cứu mạng con lại là Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ.” Tân Diệu khẽ cười, phớt lờ sắc mặt biến sắc của lão phu nhân, “Không ngờ được, ngài ấy là người nhân nghĩa đến vậy. Ngài ấy còn nói, nếu sau này con gặp rắc rối, cứ tìm đến ngài.”
Đồng tử lão phu nhân chấn động, giọng nói biến đổi: “Ngài ấy thật sự nói như vậy sao?”
Tân Diệu vẻ ngây thơ đáp: “Con chẳng có lý do gì để bịa chuyện này cả. Ngoại tổ mẫu nếu không tin, có thể đi hỏi Hạ đại nhân.”
Sắc mặt lão phu nhân không ngừng thay đổi, hồi lâu không nói lời nào.
Dĩ nhiên không thể đi hỏi. Nhưng một người như Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ, vì sao lại nói những lời này với ngoại tôn nữ của bà?
Ánh mắt bà tối lại, rơi vào thân hình như nhành liễu, gương mặt xinh đẹp như đóa phù dung của thiếu nữ, không khỏi nảy sinh một suy đoán: Chẳng lẽ Trấn Phủ Sứ Hạ Thanh Tiêu để ý đến ngoại tôn nữ?
Suy đoán này khiến sắc mặt bà càng thêm u ám.
Phủ Thiếu Khanh tuyệt đối không thể liên quan đến người như vậy!
“Thanh Thanh, con nhắc đến người này, là vì hôm nay cảm thấy ấm ức, muốn đi tìm ngài ấy để cầu cứu sao?”
Tân Diệu hiện lên vẻ có gì là không thể.
“Thật nực cười! Một tiểu thư khuê các như con, bỏ qua thân nhân mà cầu cứu một nam tử chưa kết hôn, không còn biết đến danh tiết hay sao? Con có biết người đời sẽ nói gì không?”
Trước sự giận dữ của lão phu nhân, Tân Diệu khẽ cười: “Nhưng những rắc rối con gặp phải, chẳng phải đều là do thân nhân gây ra sao?”
Câu nói này như một cái tát vang dội vào mặt lão phu nhân.
“Thanh Thanh, Cảnh thị đã bị trả về Cảnh gia, chẳng lẽ con còn chưa hài lòng, nhất định phải đuổi cả nhị biểu tỷ về nhà ngoại mới thỏa mãn?”
Lão phu nhân giận dữ khiến Tân Diệu cảm thấy bất lực thay cho Khấu Thanh Thanh, nàng đáp chậm rãi: “Cảnh phu nhân bị đưa về nhà ngoại, thì nhị biểu tỷ bắt đầu kiếm chuyện với con. Nếu nhị biểu tỷ bị phạt, e rằng đại biểu ca lại tìm con gây khó dễ. Đại biểu ca nếu bị quở trách, đại bá e rằng sẽ không chịu nổi con nữa. Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh còn ở lại phủ Thiếu Khanh, sẽ gây ra vô vàn phiền phức, đây là điều người mong muốn thấy sao?”
Lão phu nhân bị hỏi đến đen mặt, giọng lạnh tanh: “Con ở yên trong Vãn Thanh Cư, ít tiếp xúc với họ thì làm sao có phiền phức?”
Tân Diệu nhướng mày: “Ngoại tổ mẫu là muốn con cũng như khi an bài Cảnh phu nhân, ở Vãn Thanh Cư thắp đèn xanh tụng kinh sao?”
Lão phu nhân mặt mày tối sầm, không lên tiếng.
Bà vốn không định để ngoại tôn nữ suốt đời tụng kinh niệm Phật, chỉ là muốn nàng ở yên trong Vãn Thanh Cư một thời gian để yên ổn. Đợi đến khi nàng chịu không nổi cảnh bị giam lỏng, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở lại như trước kia.
Chỉ không ngờ, đứa cháu này lại nghĩ mọi chuyện xấu đi đến vậy. Đã như vậy, nàng lấy đâu ra can đảm mà bày trò gây sự?
Giọng Tân Diệu dịu lại: “Vừa rồi Thanh Thanh chạy ra khỏi phủ, rất nhiều người nhìn thấy, chắc giờ đây vẫn đang vây quanh phủ Thiếu Khanh đồn đoán. Xây dựng thanh danh thì khó, nhưng hủy hoại thì thật dễ dàng. Ngoại tổ mẫu nếu yêu quý thanh danh phủ Thiếu Khanh, sao lại muốn giam con mãi ở đây? Chẳng lẽ định giam con suốt đời?”
“Con đang uy h.i.ế.p ngoại tổ mẫu?”
Lời ngoại tôn nữ nói không sai, trừ khi luôn nhốt nàng, nếu không một khi đã ra ngoài gặp người, chỉ cần nàng bất chấp tất cả, có hành động gì cũng đủ để hủy hoại danh tiếng phủ Thiếu Khanh.
“Sao có thể gọi là uy hiếp? Thanh Thanh chỉ nói sự thật mà thôi. Giờ con rất ghét nhị biểu tỷ, nếu gặp lại có lẽ sẽ không nhịn được mà xé rách váy nàng, rồi vứt nàng ra ngoài phủ. Ngoại tổ mẫu cũng không muốn tỷ muội chúng con cãi vã đến mức này, phải không?”
Tân Diệu nhẹ nhàng nói, không hề để ý đến vẻ mặt cực kỳ khó coi của lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh năm nay đã mười sáu tuổi rồi. Nếu người không có ý định giam con cả đời, lại thương con trải qua bao nhiêu nguy hiểm, xin hãy cho con toại nguyện.”
Lời này nghe mềm mỏng, nhưng thực chất lại chứa đầy gai nhọn.
Ý nàng là nếu không thể giam lỏng, cũng không nỡ như Cảnh thị mà xuống tay độc ác, thì chi bằng nhượng bộ.
Giết ngoại tôn nữ sao?
Mặc dù lão phu nhân không nỡ từ bỏ số tài sản lớn mà nàng mang lại, nhưng bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Đối với bà, Tân Diệu vẫn là giọt m.á.u duy nhất mà con gái để lại, là ngoại tôn nữ thân yêu.
Bà luôn mong muốn cả người và của đều cùng hòa thuận, bình an.
Giờ xem ra, chuyện hòa thuận bình an là không thể nữa rồi.
“Thanh Thanh, con chỉ nghĩ đến việc gây chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng phủ Thiếu Khanh, có nghĩ đến nếu con ra ngoài sống riêng, chẳng phải cũng là đả kích mặt mũi phủ Thiếu Khanh sao?”
Một tiểu thư sống nhờ nhà ngoại đột nhiên dọn ra ngoài, điều đó khiến thiên hạ sẽ nghĩ gì?
“Ồ, vậy sao?” Tân Diệu chớp chớp mắt, như thể mới nghĩ đến vấn đề này.
Nàng nhíu mày suy tư, bỗng mắt sáng lên: “Ra ngoài chưa chắc là sống riêng đâu.”
Lão phu nhân nhíu mày nhìn nàng.
“Hôm nay Thanh Thanh ra ngoài, dạo qua thư quán Thanh Tùng, vừa khéo nghe nói thư quán đang làm ăn thất bát, đông gia (chủ sở hữu) muốn bán lại. Ngoại tổ mẫu, người mua lại thư quán Thanh Tùng cho con nhé. Lúc đó, con sẽ dọn đến thư quns ở để tiện quản lý, cũng sẽ không xung đột với nhị biểu tỷ nữa.”
Nghe Tân Diệu nói xong, phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là không thể.
Ngay cả bà, một bà lão, cũng từng nghe nói về thư quán Thanh Tùng, mua lại chẳng phải chuyện ít tiền. Huống hồ, dù hiện nay có nữ tử phải ra ngoài kiếm sống, nhưng đều là bất đắc dĩ, nào có đại tiểu thư gia thế cao sang nào làm vậy.
Tân Diệu như thể không nhận ra sự phản đối của lão phu nhân, giọng dĩ nhiên: “Không cần người phải tốn kém, chỉ cần ứng trước tiền hồi môn của Thanh Thanh thôi. Ngoại tổ mẫu cũng không cần lo lắng người ngoài đàm tiếu. Là do con tính khí không yên, muốn ra ngoài buôn bán chơi thôi. Người và cữu cữu thật quá thương con mà… A, ngoại tổ mẫu, số tiền phụ mẫu để lại cho con, có đủ mua lại thư quán Thanh Tùng không nhỉ?”
Sắc mặt thoáng thay đổi của lão phu nhân làm ánh mắt Tân Diệu khẽ lóe lên.
Sự quyết tâm rời phủ trước đó chỉ là một cái giá đưa ra mà thôi, lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.
Rời phủ Thiếu Khanh, thuận tiện mua lại thư quán Thanh Tùng, mới là mục đích thật sự mà nàng gây chuyện hôm nay.
Nàng biết rõ, sự việc nếu ầm ĩ lên thì sẽ không có lợi cho Thanh biểu tỷ, đặc biệt khi khiến lão phu nhân không hài lòng, làm phận cháu chắt, lại càng không có cơ hội phản kháng.
Chu thị thấy lão phu nhân nổi giận, trong lòng âm thầm thở dài, khuyên nhủ: “Lão phu nhân, Thanh Thanh chỉ là hành động nhất thời nông nổi, xin người đừng giận.”
Lão phu nhân trước giờ luôn tỏ ra yêu chiều ngoại tôn nữ hơn tôn nữ, nhưng lúc này lại lạnh mặt: “Đã đến tuổi lập gia thất rồi, không thể hành động bốc đồng như vậy, ngày trước ta quá nuông chiều nàng, giờ nghĩ lại thật là hại nàng.”
Mọi người lập tức hiểu rằng, hành vi hôm nay của biểu tiểu thư đã thực sự làm lão phu nhân nổi giận. Từ nay về sau, cuộc sống e là sẽ không còn tự do như trước.
Những ánh mắt đa dạng đổ dồn về phía Tân Diệu, có người lo lắng, có người đồng cảm, cũng có người cười thầm.
Nhưng Tân Diệu lại bình thản đáp: “Ngoại tổ mẫu, con có chuyện muốn nói riêng với người.”
Lão phu nhân nhìn sâu vào đôi mắt bình tĩnh của nàng, hồi lâu sau mới gật đầu.
“Cứ nói đi.” Trở về nội thất ở Như Ý Đường, không còn người ngoài, lão phu nhân hờ hững nói.
Bà cũng tò mò không biết ngoại tôn nữ sẽ nói điều gì. Không lẽ sẽ hạ mình cầu xin bà?
“Ngày hôm nay con đi dạo ở thư quán, gặp lại ân nhân cứu mạng hôm trước đã cứu con khỏi ngựa hoảng loạn.”
Tân Diệu vừa mở miệng, đã khiến toàn bộ sự chú ý của lão phu nhân dồn lên người nàng.
Lão phu nhân chăm chú nhìn tiểu thư có dáng vẻ ngồi thẳng lưng, nghe thấy điều mình không mong muốn.
“Thanh Thanh mới biết, hóa ra ân nhân cứu mạng con lại là Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ.” Tân Diệu khẽ cười, phớt lờ sắc mặt biến sắc của lão phu nhân, “Không ngờ được, ngài ấy là người nhân nghĩa đến vậy. Ngài ấy còn nói, nếu sau này con gặp rắc rối, cứ tìm đến ngài.”
Đồng tử lão phu nhân chấn động, giọng nói biến đổi: “Ngài ấy thật sự nói như vậy sao?”
Tân Diệu vẻ ngây thơ đáp: “Con chẳng có lý do gì để bịa chuyện này cả. Ngoại tổ mẫu nếu không tin, có thể đi hỏi Hạ đại nhân.”
Sắc mặt lão phu nhân không ngừng thay đổi, hồi lâu không nói lời nào.
Dĩ nhiên không thể đi hỏi. Nhưng một người như Trấn Phủ Sứ của Cẩm Y Vệ, vì sao lại nói những lời này với ngoại tôn nữ của bà?
Ánh mắt bà tối lại, rơi vào thân hình như nhành liễu, gương mặt xinh đẹp như đóa phù dung của thiếu nữ, không khỏi nảy sinh một suy đoán: Chẳng lẽ Trấn Phủ Sứ Hạ Thanh Tiêu để ý đến ngoại tôn nữ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy đoán này khiến sắc mặt bà càng thêm u ám.
Phủ Thiếu Khanh tuyệt đối không thể liên quan đến người như vậy!
“Thanh Thanh, con nhắc đến người này, là vì hôm nay cảm thấy ấm ức, muốn đi tìm ngài ấy để cầu cứu sao?”
Tân Diệu hiện lên vẻ có gì là không thể.
“Thật nực cười! Một tiểu thư khuê các như con, bỏ qua thân nhân mà cầu cứu một nam tử chưa kết hôn, không còn biết đến danh tiết hay sao? Con có biết người đời sẽ nói gì không?”
Trước sự giận dữ của lão phu nhân, Tân Diệu khẽ cười: “Nhưng những rắc rối con gặp phải, chẳng phải đều là do thân nhân gây ra sao?”
Câu nói này như một cái tát vang dội vào mặt lão phu nhân.
“Thanh Thanh, Cảnh thị đã bị trả về Cảnh gia, chẳng lẽ con còn chưa hài lòng, nhất định phải đuổi cả nhị biểu tỷ về nhà ngoại mới thỏa mãn?”
Lão phu nhân giận dữ khiến Tân Diệu cảm thấy bất lực thay cho Khấu Thanh Thanh, nàng đáp chậm rãi: “Cảnh phu nhân bị đưa về nhà ngoại, thì nhị biểu tỷ bắt đầu kiếm chuyện với con. Nếu nhị biểu tỷ bị phạt, e rằng đại biểu ca lại tìm con gây khó dễ. Đại biểu ca nếu bị quở trách, đại bá e rằng sẽ không chịu nổi con nữa. Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh còn ở lại phủ Thiếu Khanh, sẽ gây ra vô vàn phiền phức, đây là điều người mong muốn thấy sao?”
Lão phu nhân bị hỏi đến đen mặt, giọng lạnh tanh: “Con ở yên trong Vãn Thanh Cư, ít tiếp xúc với họ thì làm sao có phiền phức?”
Tân Diệu nhướng mày: “Ngoại tổ mẫu là muốn con cũng như khi an bài Cảnh phu nhân, ở Vãn Thanh Cư thắp đèn xanh tụng kinh sao?”
Lão phu nhân mặt mày tối sầm, không lên tiếng.
Bà vốn không định để ngoại tôn nữ suốt đời tụng kinh niệm Phật, chỉ là muốn nàng ở yên trong Vãn Thanh Cư một thời gian để yên ổn. Đợi đến khi nàng chịu không nổi cảnh bị giam lỏng, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở lại như trước kia.
Chỉ không ngờ, đứa cháu này lại nghĩ mọi chuyện xấu đi đến vậy. Đã như vậy, nàng lấy đâu ra can đảm mà bày trò gây sự?
Giọng Tân Diệu dịu lại: “Vừa rồi Thanh Thanh chạy ra khỏi phủ, rất nhiều người nhìn thấy, chắc giờ đây vẫn đang vây quanh phủ Thiếu Khanh đồn đoán. Xây dựng thanh danh thì khó, nhưng hủy hoại thì thật dễ dàng. Ngoại tổ mẫu nếu yêu quý thanh danh phủ Thiếu Khanh, sao lại muốn giam con mãi ở đây? Chẳng lẽ định giam con suốt đời?”
“Con đang uy h.i.ế.p ngoại tổ mẫu?”
Lời ngoại tôn nữ nói không sai, trừ khi luôn nhốt nàng, nếu không một khi đã ra ngoài gặp người, chỉ cần nàng bất chấp tất cả, có hành động gì cũng đủ để hủy hoại danh tiếng phủ Thiếu Khanh.
“Sao có thể gọi là uy hiếp? Thanh Thanh chỉ nói sự thật mà thôi. Giờ con rất ghét nhị biểu tỷ, nếu gặp lại có lẽ sẽ không nhịn được mà xé rách váy nàng, rồi vứt nàng ra ngoài phủ. Ngoại tổ mẫu cũng không muốn tỷ muội chúng con cãi vã đến mức này, phải không?”
Tân Diệu nhẹ nhàng nói, không hề để ý đến vẻ mặt cực kỳ khó coi của lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh năm nay đã mười sáu tuổi rồi. Nếu người không có ý định giam con cả đời, lại thương con trải qua bao nhiêu nguy hiểm, xin hãy cho con toại nguyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này nghe mềm mỏng, nhưng thực chất lại chứa đầy gai nhọn.
Ý nàng là nếu không thể giam lỏng, cũng không nỡ như Cảnh thị mà xuống tay độc ác, thì chi bằng nhượng bộ.
Giết ngoại tôn nữ sao?
Mặc dù lão phu nhân không nỡ từ bỏ số tài sản lớn mà nàng mang lại, nhưng bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Đối với bà, Tân Diệu vẫn là giọt m.á.u duy nhất mà con gái để lại, là ngoại tôn nữ thân yêu.
Bà luôn mong muốn cả người và của đều cùng hòa thuận, bình an.
Giờ xem ra, chuyện hòa thuận bình an là không thể nữa rồi.
“Thanh Thanh, con chỉ nghĩ đến việc gây chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng phủ Thiếu Khanh, có nghĩ đến nếu con ra ngoài sống riêng, chẳng phải cũng là đả kích mặt mũi phủ Thiếu Khanh sao?”
Một tiểu thư sống nhờ nhà ngoại đột nhiên dọn ra ngoài, điều đó khiến thiên hạ sẽ nghĩ gì?
“Ồ, vậy sao?” Tân Diệu chớp chớp mắt, như thể mới nghĩ đến vấn đề này.
Nàng nhíu mày suy tư, bỗng mắt sáng lên: “Ra ngoài chưa chắc là sống riêng đâu.”
Lão phu nhân nhíu mày nhìn nàng.
“Hôm nay Thanh Thanh ra ngoài, dạo qua thư quán Thanh Tùng, vừa khéo nghe nói thư quán đang làm ăn thất bát, đông gia (chủ sở hữu) muốn bán lại. Ngoại tổ mẫu, người mua lại thư quán Thanh Tùng cho con nhé. Lúc đó, con sẽ dọn đến thư quns ở để tiện quản lý, cũng sẽ không xung đột với nhị biểu tỷ nữa.”
Nghe Tân Diệu nói xong, phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là không thể.
Ngay cả bà, một bà lão, cũng từng nghe nói về thư quán Thanh Tùng, mua lại chẳng phải chuyện ít tiền. Huống hồ, dù hiện nay có nữ tử phải ra ngoài kiếm sống, nhưng đều là bất đắc dĩ, nào có đại tiểu thư gia thế cao sang nào làm vậy.
Tân Diệu như thể không nhận ra sự phản đối của lão phu nhân, giọng dĩ nhiên: “Không cần người phải tốn kém, chỉ cần ứng trước tiền hồi môn của Thanh Thanh thôi. Ngoại tổ mẫu cũng không cần lo lắng người ngoài đàm tiếu. Là do con tính khí không yên, muốn ra ngoài buôn bán chơi thôi. Người và cữu cữu thật quá thương con mà… A, ngoại tổ mẫu, số tiền phụ mẫu để lại cho con, có đủ mua lại thư quán Thanh Tùng không nhỉ?”
Sắc mặt thoáng thay đổi của lão phu nhân làm ánh mắt Tân Diệu khẽ lóe lên.
Sự quyết tâm rời phủ trước đó chỉ là một cái giá đưa ra mà thôi, lão phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý.
Rời phủ Thiếu Khanh, thuận tiện mua lại thư quán Thanh Tùng, mới là mục đích thật sự mà nàng gây chuyện hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro