Mâu Thuẫn Nổ Ra...
2024-11-10 17:33:41
Lúc này, lão phu nhân đang uống trà.
Trong phòng đặt sẵn thau đá lạnh, nha hoàn phe phẩy quạt, vài ngụm trà hoa giúp xoa dịu nỗi phiền muộn mấy ngày nay của lão phu nhân.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn, mang theo sự kinh ngạc và vội vã: "Biểu tiểu thư—"
Lão phu nhân đang cầm chén trà bỗng khựng lại, nhìn về phía cửa.
Tân Diệu nhanh bước vào, cúi mình bái lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh muốn rời khỏi phủ Thiếu Khanh, đến đây để từ biệt người."
Lão phu nhân đầu óc như ù đi, buột miệng hỏi: "Lại có chuyện gì thế?"
Tân Diệu không đáp, chỉ lau khóe mắt, xách hành lý bước ra ngoài.
Tiểu Liên theo sau từng bước, tay cầm hành lý lớn hơn.
Lão phu nhân m.á.u nóng dồn lên đầu, vội gọi: "Mau giữ biểu tiểu thư lại!"
Các nha hoàn ngay lập tức ngăn Tân Diệu, miệng khuyên nhủ: "Biểu tiểu thư, có chuyện gì thì từ từ nói."
Tân Diệu quay lại, đối diện với gương mặt tối sầm của lão phu nhân, rồi lặng lẽ hạ mắt xuống.
Lão phu nhân lúc này mới thấy rõ ống tay áo rách của nàng.
Khi ấy nhị phu nhân Chu thị cũng bước vào, lão phu nhân liền hỏi thẳng: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Chu thị không muốn dính vào chuyện của hai cô cháu gái, vội đáp: "Con dâu cũng không rõ tình hình, nghe Nhạn nhi nói—"
Do dự một chút, cuối cùng lòng thương cảm cho biểu tiểu thư chiếm ưu thế, Chu thị tiếp lời: "Nói là Hoa nhi đã đánh Thanh Thanh."
Lão phu nhân mặt càng tối sầm: "Gọi ba vị tiểu thư đến đây."
Nha hoàn đi gọi người, lão phu nhân dịu dàng an ủi cháu gái: "Thanh Thanh, nếu biểu tỷ của con có gì sai, cứ nói với ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu tự khắc dạy dỗ nàng, không thể cứ động chút là nói muốn rời khỏi phủ như vậy."
"Vừa rồi nhị biểu tỷ chặn đường con trong hoa viên, tát con một cái. Nghĩ đến việc Cảnh phu nhân bị hưu vì con, con không muốn tranh cãi với biểu tỷ, nên dẫn Tiểu Liên về Vãn Thanh Cư, nhưng biểu tỷ không buông tha, còn đuổi theo và xé rách áo con..." Tân Diệu ấm ức kể lại.
"Cái đứa hỗn láo này!" Lão phu nhân đập bàn tức giận.
Ba vị tiểu thư lần lượt đến, người đến đầu tiên là tam tiểu thư Đoạn Vân Linh, sau đó là tứ tiểu thư Đoạn Vân Nhạn, và cuối cùng là nhị tiểu thư Đoạn Vân Hoa.
Đoạn Vân Hoa vừa vào liền lườm Tân Diệu một cái đầy căm hận.
Khấu Thanh Thanh, cái thứ ti tiện này, quả nhiên lại đến mách với tổ mẫu.
Lão phu nhân thấy vậy càng tức giận: "Hoa nhi, con có đánh biểu muội trong hoa viên không?"
Khi ấy có nhiều người chứng kiến, Đoạn Vân Hoa không thể chối, bặm môi đáp: "Là nàng ta đuổi mẫu thân ta đi còn tỏ vẻ đắc ý trước mặt ta—"
"Câm miệng!" Lão phu nhân lạnh giọng quát, "Con nghe được lời đồn từ đâu? Việc Cảnh thi bị hưu là lỗi của bà ta, có liên quan gì đến biểu muội của con? Biểu muội con là người bị hại, con không những không thấy hổ thẹn mà còn dám đánh người, thậm chí xé áo của biểu muội. Quy củ của con đã học để cho c.h.ó ăn rồi sao?"
Nghe đến việc xé áo biểu muội, Đoạn Vân Hoa không chịu được, đáp: "Tổ mẫu, con không xé áo nàng! Con chỉ nắm tay áo muốn hỏi rõ chuyện, ai ngờ tay áo nàng quá mỏng manh, vừa kéo đã rách."
"Cho dù không cố ý, cũng là con quá lỗ mãng, mau xin lỗi biểu muội!"
Đoạn Vân Hoa mặt đầy bất mãn, dưới ánh mắt lạnh lẽo của lão phu nhân đành phải cúi đầu nói: "Biểu muội, ta—"
Tân Diệu không chờ nàng nói hết, lạnh lùng đáp: "Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi. Sự nhục nhã này, ta sẽ không bao giờ quên."
Đoạn Vân Hoa nào từng chịu lời nặng như thế từ đồng lứa, lập tức nổi giận: "Khấu Thanh Thanh, ngươi tưởng ta cho mặt mũi rồi nên không biết điều sao!"
Tân Diệu quay sang lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, nhị biểu tỷ tát con, xé áo con, lại còn cho rằng xin lỗi là ban ân cho con. Nếu Thanh Thanh cứ ở lại phủ Thiếu Khanh, không biết sẽ còn bao nhiêu mâu thuẫn với nhị biểu tỷ, đến lúc đó e rằng cả phủ cũng không được yên ổn. Chi bằng để Thanh Thanh rời phủ tự lập."
Lão phu nhân sao có thể để cháu gái chưa xuất giá rời khỏi phủ, lạnh lùng nhìn Đoạn Vân Hoa: "Thanh Thanh, con không cần lo lắng, từ nay sẽ không cho nhị biểu tỷ con đến gần con nữa."
Tân Diệu từ từ lắc đầu: "Cùng sống dưới một mái nhà, sao có thể không chạm mặt? Nếu ngoại tổ mẫu muốn cấm túc nhị biểu tỷ thì Thanh Thanh cũng không thể nhận được. Mặc dù chúng ta đều biết vì sao Cảnh phu nhân bị hưu, nhưng dẫu sao cũng có liên quan đến con. Nếu để nhị biểu tỷ bị phạt vì con, bên ngoài sẽ nói gì đây?"
Tân Diệu nhìn lướt qua mọi người, nở một nụ cười cay đắng: "Đồn đi đồn lại, cuối cùng sẽ thành ra là con không chịu được người khác. Ngoại tổ mẫu, người hiểu rõ hơn con sự đáng sợ của lời đồn. Nếu người thực lòng thương Thanh Thanh, hãy để con rời đi."
"Con là một tiểu thư, rời khỏi phủ Thiếu Khanh không có người thân nào khác, có thể ở đâu được?" Lão phu nhân thoáng mất kiên nhẫn.
Bà không ngờ từ khi xảy ra chuyện của Cảnh thị, cháu gái trước giờ ngoan ngoãn của mình lại trở nên ồn ào như thế.
Chưa kể một cô gái sống ngoài phủ liệu có an toàn không, người ngoài sẽ nói gì về phủ Thiếu Khanh?
Tân Diệu cúi mắt che đi vẻ lạnh lẽo: "Dù không ở trong phủ Thiếu Khanh, người vẫn là thân nhân của con. Biết con là biểu tiểu thư của phủ Thiếu Khanh, ai dám khinh thường con chứ?"
"Thanh Thanh, đừng làm loạn."
Sự kiên quyết của lão phu nhân vốn nằm trong dự liệu của Tân Diệu, nàng nghe vậy liền rơi lệ: "Xem như Thanh Thanh làm loạn, phủ Thiếu Khanh con không thể ở thêm được nữa."
Nói xong, Tân Diệu quay phắt người, xách hành lý lao ra ngoài.
Lão phu nhân sững sờ, Chu thị sững sờ, ba tỷ muội Đoạn Vân Hoa cũng ngây người.
Mãi lúc sau, lão phu nhân mới như tỉnh mộng, đứng dậy quát lớn: "Mau giữ biểu tiểu thư lại!"
Trong lúc ấy, Tân Diệu đã chạy đến gần cửa hông, sau lưng là một đoàn nha hoàn và bà tử.
Lão phu nhân đuổi theo, nhìn thấy hai bà tử giữ được cháu gái, chưa kịp thở phào thì thấy cháu gái vùng ra chạy khỏi cửa.
Bên ngoài là con đường phố xá nhộn nhịp.
Lão phu nhân tối sầm mặt, suýt ngã quỵ.
"Lão phu nhân, cẩn thận!"
Lão phu nhân gạt tay người đỡ mình: "Mau đưa biểu tiểu thư về đây!"
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, cũng đã qua cái nóng nhất ban trưa, ngoài phố người qua lại đông đúc. Thấy phủ Thiếu Khanh có một nhóm người ồ ạt chạy ra, mọi người hiếu kỳ đứng lại bàn tán.
Cuối cùng lão phu nhân cũng đến nơi, thấy cháu gái đã bị giữ lại, mặt bà sa sầm: "Thanh Thanh, con hành động như thế, còn cần danh tiếng hay không?"
Cô gái bị bà tử nắm c.h.ặ.t khẽ ngẩng đầu, vẻ bình tĩnh hoàn toàn không giống với người vừa mới xách hành lý bỏ chạy: "Ngoại tổ mẫu đang nói đến danh tiếng của Thanh Thanh hay là của phủ Thiếu Khanh?"
Lão phu nhân giận run người, giọng lạnh lùng: "Biểu tiểu thư xúc động, đưa biểu tiểu thư về Vãn Thanh Cư bình tĩnh lại."
Một bên, Đoạn Vân Hoa nghe xong, suýt thì vỗ tay.
Khấu Thanh Thanh thế là bị tổ mẫu nhốt rồi!
Nàng ta cứ tưởng Khấu Thanh Thanh lợi hại đến đâu, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Trong phòng đặt sẵn thau đá lạnh, nha hoàn phe phẩy quạt, vài ngụm trà hoa giúp xoa dịu nỗi phiền muộn mấy ngày nay của lão phu nhân.
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn, mang theo sự kinh ngạc và vội vã: "Biểu tiểu thư—"
Lão phu nhân đang cầm chén trà bỗng khựng lại, nhìn về phía cửa.
Tân Diệu nhanh bước vào, cúi mình bái lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, Thanh Thanh muốn rời khỏi phủ Thiếu Khanh, đến đây để từ biệt người."
Lão phu nhân đầu óc như ù đi, buột miệng hỏi: "Lại có chuyện gì thế?"
Tân Diệu không đáp, chỉ lau khóe mắt, xách hành lý bước ra ngoài.
Tiểu Liên theo sau từng bước, tay cầm hành lý lớn hơn.
Lão phu nhân m.á.u nóng dồn lên đầu, vội gọi: "Mau giữ biểu tiểu thư lại!"
Các nha hoàn ngay lập tức ngăn Tân Diệu, miệng khuyên nhủ: "Biểu tiểu thư, có chuyện gì thì từ từ nói."
Tân Diệu quay lại, đối diện với gương mặt tối sầm của lão phu nhân, rồi lặng lẽ hạ mắt xuống.
Lão phu nhân lúc này mới thấy rõ ống tay áo rách của nàng.
Khi ấy nhị phu nhân Chu thị cũng bước vào, lão phu nhân liền hỏi thẳng: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Chu thị không muốn dính vào chuyện của hai cô cháu gái, vội đáp: "Con dâu cũng không rõ tình hình, nghe Nhạn nhi nói—"
Do dự một chút, cuối cùng lòng thương cảm cho biểu tiểu thư chiếm ưu thế, Chu thị tiếp lời: "Nói là Hoa nhi đã đánh Thanh Thanh."
Lão phu nhân mặt càng tối sầm: "Gọi ba vị tiểu thư đến đây."
Nha hoàn đi gọi người, lão phu nhân dịu dàng an ủi cháu gái: "Thanh Thanh, nếu biểu tỷ của con có gì sai, cứ nói với ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu tự khắc dạy dỗ nàng, không thể cứ động chút là nói muốn rời khỏi phủ như vậy."
"Vừa rồi nhị biểu tỷ chặn đường con trong hoa viên, tát con một cái. Nghĩ đến việc Cảnh phu nhân bị hưu vì con, con không muốn tranh cãi với biểu tỷ, nên dẫn Tiểu Liên về Vãn Thanh Cư, nhưng biểu tỷ không buông tha, còn đuổi theo và xé rách áo con..." Tân Diệu ấm ức kể lại.
"Cái đứa hỗn láo này!" Lão phu nhân đập bàn tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba vị tiểu thư lần lượt đến, người đến đầu tiên là tam tiểu thư Đoạn Vân Linh, sau đó là tứ tiểu thư Đoạn Vân Nhạn, và cuối cùng là nhị tiểu thư Đoạn Vân Hoa.
Đoạn Vân Hoa vừa vào liền lườm Tân Diệu một cái đầy căm hận.
Khấu Thanh Thanh, cái thứ ti tiện này, quả nhiên lại đến mách với tổ mẫu.
Lão phu nhân thấy vậy càng tức giận: "Hoa nhi, con có đánh biểu muội trong hoa viên không?"
Khi ấy có nhiều người chứng kiến, Đoạn Vân Hoa không thể chối, bặm môi đáp: "Là nàng ta đuổi mẫu thân ta đi còn tỏ vẻ đắc ý trước mặt ta—"
"Câm miệng!" Lão phu nhân lạnh giọng quát, "Con nghe được lời đồn từ đâu? Việc Cảnh thi bị hưu là lỗi của bà ta, có liên quan gì đến biểu muội của con? Biểu muội con là người bị hại, con không những không thấy hổ thẹn mà còn dám đánh người, thậm chí xé áo của biểu muội. Quy củ của con đã học để cho c.h.ó ăn rồi sao?"
Nghe đến việc xé áo biểu muội, Đoạn Vân Hoa không chịu được, đáp: "Tổ mẫu, con không xé áo nàng! Con chỉ nắm tay áo muốn hỏi rõ chuyện, ai ngờ tay áo nàng quá mỏng manh, vừa kéo đã rách."
"Cho dù không cố ý, cũng là con quá lỗ mãng, mau xin lỗi biểu muội!"
Đoạn Vân Hoa mặt đầy bất mãn, dưới ánh mắt lạnh lẽo của lão phu nhân đành phải cúi đầu nói: "Biểu muội, ta—"
Tân Diệu không chờ nàng nói hết, lạnh lùng đáp: "Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi. Sự nhục nhã này, ta sẽ không bao giờ quên."
Đoạn Vân Hoa nào từng chịu lời nặng như thế từ đồng lứa, lập tức nổi giận: "Khấu Thanh Thanh, ngươi tưởng ta cho mặt mũi rồi nên không biết điều sao!"
Tân Diệu quay sang lão phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, nhị biểu tỷ tát con, xé áo con, lại còn cho rằng xin lỗi là ban ân cho con. Nếu Thanh Thanh cứ ở lại phủ Thiếu Khanh, không biết sẽ còn bao nhiêu mâu thuẫn với nhị biểu tỷ, đến lúc đó e rằng cả phủ cũng không được yên ổn. Chi bằng để Thanh Thanh rời phủ tự lập."
Lão phu nhân sao có thể để cháu gái chưa xuất giá rời khỏi phủ, lạnh lùng nhìn Đoạn Vân Hoa: "Thanh Thanh, con không cần lo lắng, từ nay sẽ không cho nhị biểu tỷ con đến gần con nữa."
Tân Diệu từ từ lắc đầu: "Cùng sống dưới một mái nhà, sao có thể không chạm mặt? Nếu ngoại tổ mẫu muốn cấm túc nhị biểu tỷ thì Thanh Thanh cũng không thể nhận được. Mặc dù chúng ta đều biết vì sao Cảnh phu nhân bị hưu, nhưng dẫu sao cũng có liên quan đến con. Nếu để nhị biểu tỷ bị phạt vì con, bên ngoài sẽ nói gì đây?"
Tân Diệu nhìn lướt qua mọi người, nở một nụ cười cay đắng: "Đồn đi đồn lại, cuối cùng sẽ thành ra là con không chịu được người khác. Ngoại tổ mẫu, người hiểu rõ hơn con sự đáng sợ của lời đồn. Nếu người thực lòng thương Thanh Thanh, hãy để con rời đi."
"Con là một tiểu thư, rời khỏi phủ Thiếu Khanh không có người thân nào khác, có thể ở đâu được?" Lão phu nhân thoáng mất kiên nhẫn.
Bà không ngờ từ khi xảy ra chuyện của Cảnh thị, cháu gái trước giờ ngoan ngoãn của mình lại trở nên ồn ào như thế.
Chưa kể một cô gái sống ngoài phủ liệu có an toàn không, người ngoài sẽ nói gì về phủ Thiếu Khanh?
Tân Diệu cúi mắt che đi vẻ lạnh lẽo: "Dù không ở trong phủ Thiếu Khanh, người vẫn là thân nhân của con. Biết con là biểu tiểu thư của phủ Thiếu Khanh, ai dám khinh thường con chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thanh Thanh, đừng làm loạn."
Sự kiên quyết của lão phu nhân vốn nằm trong dự liệu của Tân Diệu, nàng nghe vậy liền rơi lệ: "Xem như Thanh Thanh làm loạn, phủ Thiếu Khanh con không thể ở thêm được nữa."
Nói xong, Tân Diệu quay phắt người, xách hành lý lao ra ngoài.
Lão phu nhân sững sờ, Chu thị sững sờ, ba tỷ muội Đoạn Vân Hoa cũng ngây người.
Mãi lúc sau, lão phu nhân mới như tỉnh mộng, đứng dậy quát lớn: "Mau giữ biểu tiểu thư lại!"
Trong lúc ấy, Tân Diệu đã chạy đến gần cửa hông, sau lưng là một đoàn nha hoàn và bà tử.
Lão phu nhân đuổi theo, nhìn thấy hai bà tử giữ được cháu gái, chưa kịp thở phào thì thấy cháu gái vùng ra chạy khỏi cửa.
Bên ngoài là con đường phố xá nhộn nhịp.
Lão phu nhân tối sầm mặt, suýt ngã quỵ.
"Lão phu nhân, cẩn thận!"
Lão phu nhân gạt tay người đỡ mình: "Mau đưa biểu tiểu thư về đây!"
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, cũng đã qua cái nóng nhất ban trưa, ngoài phố người qua lại đông đúc. Thấy phủ Thiếu Khanh có một nhóm người ồ ạt chạy ra, mọi người hiếu kỳ đứng lại bàn tán.
Cuối cùng lão phu nhân cũng đến nơi, thấy cháu gái đã bị giữ lại, mặt bà sa sầm: "Thanh Thanh, con hành động như thế, còn cần danh tiếng hay không?"
Cô gái bị bà tử nắm c.h.ặ.t khẽ ngẩng đầu, vẻ bình tĩnh hoàn toàn không giống với người vừa mới xách hành lý bỏ chạy: "Ngoại tổ mẫu đang nói đến danh tiếng của Thanh Thanh hay là của phủ Thiếu Khanh?"
Lão phu nhân giận run người, giọng lạnh lùng: "Biểu tiểu thư xúc động, đưa biểu tiểu thư về Vãn Thanh Cư bình tĩnh lại."
Một bên, Đoạn Vân Hoa nghe xong, suýt thì vỗ tay.
Khấu Thanh Thanh thế là bị tổ mẫu nhốt rồi!
Nàng ta cứ tưởng Khấu Thanh Thanh lợi hại đến đâu, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro