Khác Biệt.
2024-11-10 17:33:41
Tân Diệu thu ánh mắt lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy, cữu cữu?”
Đoạn Thiếu Khánh ho khẽ một tiếng, dò xét hỏi: “Ngươi quen biết với Hạ đại nhân sao?”
“Không quen.”
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Thiếu Khánh là không tin, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tân Diệu, cuối cùng cũng xóa tan nghi ngờ.
Thiếu nữ hoài xuân thì không có phản ứng như vậy.
Không dây dưa với người phiền toái như Trường Lạc Hầu, Đoạn Thiếu Khánh thở phào một hơi, lúc này thậm chí không còn bận tâm đến một nghìn lượng bạc nữa.
Tân Diệu nhấp một ngụm trà, trong lòng có chút không yên.
Từ hình ảnh vừa rồi không thu được thêm chi tiết nào. Từ lúc Hạ Thanh Tiêu vào nhã phòng đến khi phát độc sẽ mất bao lâu?
Bây giờ liệu chất độc đã vào cơ thể hắn chưa?
Tân Diệu siết c.h.ặ.t tay cầm tách trà, trong đầu lóe lên hình ảnh Hạ Thanh Tiêu vài lần ra tay giúp đỡ nàng.
Có lần hắn phóng từ trên lưng ngựa ngăn cản con ngựa hoảng sợ, có lần hắn chủ động giúp nàng điều tra kẻ chủ mưu đốt lửa, có lần hắn ra lệnh cho thủ hạ đưa đi kẻ du côn...
Người có thù g.i.ế.t mẫu thân với hắn là Tân Diệu, nhưng người nhận được sự giúp đỡ chân thành của hắn lại là "Khấu Thanh Thanh". Tất cả những điều đó đều đổ dồn lên một mình nàng, nghĩ đến việc hắn sắp gặp chuyện, trong lòng nàng không thể không có chút xao động.
Nàng không phải là kẻ m.á.u lạnh, sẽ không nỡ, sẽ trăn trở, sẽ đau khổ, nhưng mọi cảm xúc ấy đều dựa trên tiền đề là hắn sẽ chết. Nếu hắn không chết, nàng vẫn muốn lấy mạng hắn.
Tân Diệu uống một ngụm trà.
Trà đã nguội, chỉ còn lại vị đắng, không có vị ngọt.
Đoạn Thiếu Khánh mừng rỡ im lặng, tránh để lỡ lời rồi lại mất thêm tiền.
Tiểu nhị bưng thức ăn lên.
“Ăn đi, ăn xong rồi sớm quay lại thư quán.”
Tân Diệu gật đầu, cầm đũa.
Các món Đoạn Thiếu Khánh gọi đều thanh đạm, ăn không có mùi vị gì, Tân Diệu nhìn về phía cầu thang bằng khóe mắt.
“Thanh Thanh, có phải là cữu cữu gọi món không hợp khẩu vị không?”
Tiểu nhị nhạy tai, nghe thấy liền lập tức nhìn qua.
Gì cơ, chê đồ ăn của trà lầu họ không ngon sao?
Tay cầm đũa của Tân Diệu khựng lại, gật đầu: “Cữu cữu, ta muốn ăn cá quế chiên giòn.”
Đoạn Thiếu Khánh giật giật khóe miệng.
Là lỗi của hắn lỡ lời! Chưa nói đến giá cả, ăn xong cá quế ít nhất cũng mất thêm nửa canh giờ!
Đoạn Thiếu Khánh tỏ vẻ khó xử: “Trà lầu này—”
Tiểu nhị vỗ n.g.ự.c chen ngang: “Trà lầu chúng tôi có, bảo đảm hương vị không khiến tiểu thư thất vọng!”
Đoạn Thiếu Khánh: “…” Có chuyện gì với tiểu nhị này vậy?
Có người ngoài nhìn, hắn dù không muốn cũng chỉ đành gọi một món cá quế chiên giòn.
Nếu là con cái mình, hắn nhất định từ chối thẳng thừng, nhưng đổi lại là cháu gái mồ côi cha mẹ thì không thể. Nếu để lan truyền chuyện cữu cữu keo kiệt không dám cho cháu gái mồ côi ăn cá quế chiên giòn, thật khó nghe.
Tân Diệu lặng lẽ gắp một ít rau xanh.
Thời gian dư dả, có thể từ từ chờ.
Trong lúc đợi cá quế, lại có thực khách mới vào, có người ăn xong rời đi. Đối với Tân Diệu và Đoạn Thiếu Khánh, thời gian chờ đợi có chút nặng nề.
Đoạn Thiếu Khánh hỏi chuyện thư quán: “Vị tiên sinh Tùng Linh đó là người như thế nào?”
Tân Diệu đáp: “Là một người viết sách rất tài năng.”
Đoạn Thiếu Khánh khựng lại, với tư cách trưởng bối dặn dò: “Thanh Thanh à, thư quán của ngươi nhờ vào câu chuyện của tiên sinh Tùng Linh mà phất lên, phải giữ người cẩn thận, đừng để bị thư quán khác mời giá cao như tiên sinh Bình An, lúc đó sẽ phiền lắm.”
Tân Diệu cười: “Cữu cữu nói đúng, vì vậy ta đã nói với tiên sinh Tùng Linh rằng sau này sẽ mua câu chuyện của ông ấy với giá cao, còn trả lương theo tháng cho ông ấy. Chỉ là hiện tại, tay ta có chút eo hẹp…”
Sắc mặt Đoạn Thiếu Khánh thoáng méo mó, hận không thể tự tát mình một cái.
“Cá quế chiên giòn đây!” Tiểu nhị bày một đĩa cá quế hình như con sóc lên bàn.
Đoạn Thiếu Khánh miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ăn lúc còn nóng đi.”
“Cữu cữu cũng ăn đi.” Tân Diệu gắp một miếng cá, đột nhiên nghe thấy từ trên lầu có tiếng vật nặng rơi xuống.
Trong chớp mắt ấy, dù đã chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn không kìm được mà đứng bật dậy, trái tim bị siết c.h.ặ.t bởi một bàn tay vô hình.
Phản ứng của Tân Diệu khiến Đoạn Thiếu Khánh giật mình.
“Thanh Thanh?”
Nàng đột ngột đứng lên, khiến không ít ánh mắt hướng về phía nàng, may thay tiếng bước chân vội vã từ cầu thang vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người về phía các Cẩm Y vệ đang nhanh chóng bước xuống.
Tân Diệu từ từ ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cầu thang. Khi nhìn thấy người đi sau hai Cẩm Y vệ, nàng khẽ nheo mắt.
Hắn không sao!
Tân Diệu vô thức nhắm mắt, đắm chìm trong hình ảnh ấy.
Hạ Thanh Tiêu cầm chén trà, m.á.u tươi trào ra từ miệng mũi, nhỏ giọt trên y phục.
Tân Diệu mở mắt, chăm chú nhìn nam tử đứng trên cầu thang.
Hai Cẩm Y vệ bước xuống, rút đao chỉ vào đám người trong đại sảnh, hét lớn: “Đứng yên tại chỗ, không ai được động đậy!”
Mọi người có người đứng dậy, có người làm đổ chén trà, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, chỉ có nam tử mặc áo đỏ đứng trên cầu thang là bình tĩnh, ánh mắt nhìn xuống đám đông trong đại sảnh.
Ánh mắt hắn rơi lên người Tân Diệu, đôi mắt điềm tĩnh thoáng gợn sóng.
Tân Diệu muốn tỏ ra lo lắng, nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối diện ấy, nàng có cảm giác bị nhìn thấu.
Điều này khiến nàng không biết phản ứng thế nào, biểu cảm trở nên đờ đẫn.
Hạ Thanh Tiêu bước xuống.
Chưởng quầy trà lâu dè dặt hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy? Hay là tiểu điếm tiếp đãi không chu đáo—”
Một Cẩm Y vệ không nhịn được ngắt lời hắn: “Có người hạ độc trong trà của đại nhân chúng ta, tất cả đều không thoát khỏi nghi ngờ!”
Hạ độc?
Nghe vậy, mọi người càng hoảng sợ.
Đoạn Thiếu Khánh muốn tỏ ra thoải mái, nhưng lại biết bị Cẩm Y vệ phiền nhiễu đáng sợ thế nào, trong lòng trăm ngàn lần hối hận đã đến trà lầu này.
“Đại nhân, có cần đưa tất cả về nha môn không?” Một Cẩm Y vệ hỏi Hạ Thanh Tiêu.
“Không cần, trước hết hỏi người phục vụ trà.”
Tiểu nhị run rẩy quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là dâng trà lên, tuyệt đối không hạ độc!”
“Trong quá trình bưng trà, có gì đặc biệt không?” Hạ Thanh Tiêu nhẹ nhàng hỏi, hoàn toàn không thể thấy vừa rồi hắn đã gặp chuyện nguy hiểm.
“Không có, chỉ chờ trà được pha xong thì mang lên thôi.”
“Ai là người pha trà?”
Chưởng quầy vội đáp: “Người pha trà cho nhã phòng là trà sư đã làm ở trà lầu chúng ta nhiều năm, tuyệt đối không có vấn đề...”
Cẩm Y vệ nhanh chóng đưa người lên, là một lão giả ngoài năm mươi.
Trong đại sảnh có không ít khách quen, nhiều người thì thầm: “Không thể nào, lão Dương làm ở trà lầu đã nhiều năm rồi…”
Tân Diệu đột nhiên đứng lên, tiến về phía Hạ Thanh Tiêu.
“Thanh Thanh!” Phía sau vang lên tiếng gọi thấp khẽ đầy kinh ngạc của Đoạn Thiếu Khánh.
Tân Diệu như không nghe thấy, cứ thế bước tới.
Nàng đến gần khiến các Cẩm Y vệ quát: “Đứng lại!”
Hạ Thanh Tiêu ra hiệu cho thủ hạ lui lại, ánh mắt sâu xa nhìn vào thiếu nữ đứng trước mặt.
“Khấu tiểu thư có việc gì sao?” Giọng hắn hơi nhẹ, dường như không biết mình sẽ nghe được câu trả lời gì.
Và lúc đứng ở khoảng cách này, Tân Diệu cuối cùng xác định, y phục của Hạ Thanh Tiêu không có một vết m.á.u nào.
Điều này khác với trong hình ảnh.
Đoạn Thiếu Khánh ho khẽ một tiếng, dò xét hỏi: “Ngươi quen biết với Hạ đại nhân sao?”
“Không quen.”
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Thiếu Khánh là không tin, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tân Diệu, cuối cùng cũng xóa tan nghi ngờ.
Thiếu nữ hoài xuân thì không có phản ứng như vậy.
Không dây dưa với người phiền toái như Trường Lạc Hầu, Đoạn Thiếu Khánh thở phào một hơi, lúc này thậm chí không còn bận tâm đến một nghìn lượng bạc nữa.
Tân Diệu nhấp một ngụm trà, trong lòng có chút không yên.
Từ hình ảnh vừa rồi không thu được thêm chi tiết nào. Từ lúc Hạ Thanh Tiêu vào nhã phòng đến khi phát độc sẽ mất bao lâu?
Bây giờ liệu chất độc đã vào cơ thể hắn chưa?
Tân Diệu siết c.h.ặ.t tay cầm tách trà, trong đầu lóe lên hình ảnh Hạ Thanh Tiêu vài lần ra tay giúp đỡ nàng.
Có lần hắn phóng từ trên lưng ngựa ngăn cản con ngựa hoảng sợ, có lần hắn chủ động giúp nàng điều tra kẻ chủ mưu đốt lửa, có lần hắn ra lệnh cho thủ hạ đưa đi kẻ du côn...
Người có thù g.i.ế.t mẫu thân với hắn là Tân Diệu, nhưng người nhận được sự giúp đỡ chân thành của hắn lại là "Khấu Thanh Thanh". Tất cả những điều đó đều đổ dồn lên một mình nàng, nghĩ đến việc hắn sắp gặp chuyện, trong lòng nàng không thể không có chút xao động.
Nàng không phải là kẻ m.á.u lạnh, sẽ không nỡ, sẽ trăn trở, sẽ đau khổ, nhưng mọi cảm xúc ấy đều dựa trên tiền đề là hắn sẽ chết. Nếu hắn không chết, nàng vẫn muốn lấy mạng hắn.
Tân Diệu uống một ngụm trà.
Trà đã nguội, chỉ còn lại vị đắng, không có vị ngọt.
Đoạn Thiếu Khánh mừng rỡ im lặng, tránh để lỡ lời rồi lại mất thêm tiền.
Tiểu nhị bưng thức ăn lên.
“Ăn đi, ăn xong rồi sớm quay lại thư quán.”
Tân Diệu gật đầu, cầm đũa.
Các món Đoạn Thiếu Khánh gọi đều thanh đạm, ăn không có mùi vị gì, Tân Diệu nhìn về phía cầu thang bằng khóe mắt.
“Thanh Thanh, có phải là cữu cữu gọi món không hợp khẩu vị không?”
Tiểu nhị nhạy tai, nghe thấy liền lập tức nhìn qua.
Gì cơ, chê đồ ăn của trà lầu họ không ngon sao?
Tay cầm đũa của Tân Diệu khựng lại, gật đầu: “Cữu cữu, ta muốn ăn cá quế chiên giòn.”
Đoạn Thiếu Khánh giật giật khóe miệng.
Là lỗi của hắn lỡ lời! Chưa nói đến giá cả, ăn xong cá quế ít nhất cũng mất thêm nửa canh giờ!
Đoạn Thiếu Khánh tỏ vẻ khó xử: “Trà lầu này—”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu nhị vỗ n.g.ự.c chen ngang: “Trà lầu chúng tôi có, bảo đảm hương vị không khiến tiểu thư thất vọng!”
Đoạn Thiếu Khánh: “…” Có chuyện gì với tiểu nhị này vậy?
Có người ngoài nhìn, hắn dù không muốn cũng chỉ đành gọi một món cá quế chiên giòn.
Nếu là con cái mình, hắn nhất định từ chối thẳng thừng, nhưng đổi lại là cháu gái mồ côi cha mẹ thì không thể. Nếu để lan truyền chuyện cữu cữu keo kiệt không dám cho cháu gái mồ côi ăn cá quế chiên giòn, thật khó nghe.
Tân Diệu lặng lẽ gắp một ít rau xanh.
Thời gian dư dả, có thể từ từ chờ.
Trong lúc đợi cá quế, lại có thực khách mới vào, có người ăn xong rời đi. Đối với Tân Diệu và Đoạn Thiếu Khánh, thời gian chờ đợi có chút nặng nề.
Đoạn Thiếu Khánh hỏi chuyện thư quán: “Vị tiên sinh Tùng Linh đó là người như thế nào?”
Tân Diệu đáp: “Là một người viết sách rất tài năng.”
Đoạn Thiếu Khánh khựng lại, với tư cách trưởng bối dặn dò: “Thanh Thanh à, thư quán của ngươi nhờ vào câu chuyện của tiên sinh Tùng Linh mà phất lên, phải giữ người cẩn thận, đừng để bị thư quán khác mời giá cao như tiên sinh Bình An, lúc đó sẽ phiền lắm.”
Tân Diệu cười: “Cữu cữu nói đúng, vì vậy ta đã nói với tiên sinh Tùng Linh rằng sau này sẽ mua câu chuyện của ông ấy với giá cao, còn trả lương theo tháng cho ông ấy. Chỉ là hiện tại, tay ta có chút eo hẹp…”
Sắc mặt Đoạn Thiếu Khánh thoáng méo mó, hận không thể tự tát mình một cái.
“Cá quế chiên giòn đây!” Tiểu nhị bày một đĩa cá quế hình như con sóc lên bàn.
Đoạn Thiếu Khánh miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ăn lúc còn nóng đi.”
“Cữu cữu cũng ăn đi.” Tân Diệu gắp một miếng cá, đột nhiên nghe thấy từ trên lầu có tiếng vật nặng rơi xuống.
Trong chớp mắt ấy, dù đã chuẩn bị tâm lý, nàng vẫn không kìm được mà đứng bật dậy, trái tim bị siết c.h.ặ.t bởi một bàn tay vô hình.
Phản ứng của Tân Diệu khiến Đoạn Thiếu Khánh giật mình.
“Thanh Thanh?”
Nàng đột ngột đứng lên, khiến không ít ánh mắt hướng về phía nàng, may thay tiếng bước chân vội vã từ cầu thang vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người về phía các Cẩm Y vệ đang nhanh chóng bước xuống.
Tân Diệu từ từ ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cầu thang. Khi nhìn thấy người đi sau hai Cẩm Y vệ, nàng khẽ nheo mắt.
Hắn không sao!
Tân Diệu vô thức nhắm mắt, đắm chìm trong hình ảnh ấy.
Hạ Thanh Tiêu cầm chén trà, m.á.u tươi trào ra từ miệng mũi, nhỏ giọt trên y phục.
Tân Diệu mở mắt, chăm chú nhìn nam tử đứng trên cầu thang.
Hai Cẩm Y vệ bước xuống, rút đao chỉ vào đám người trong đại sảnh, hét lớn: “Đứng yên tại chỗ, không ai được động đậy!”
Mọi người có người đứng dậy, có người làm đổ chén trà, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, chỉ có nam tử mặc áo đỏ đứng trên cầu thang là bình tĩnh, ánh mắt nhìn xuống đám đông trong đại sảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt hắn rơi lên người Tân Diệu, đôi mắt điềm tĩnh thoáng gợn sóng.
Tân Diệu muốn tỏ ra lo lắng, nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối diện ấy, nàng có cảm giác bị nhìn thấu.
Điều này khiến nàng không biết phản ứng thế nào, biểu cảm trở nên đờ đẫn.
Hạ Thanh Tiêu bước xuống.
Chưởng quầy trà lâu dè dặt hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì vậy? Hay là tiểu điếm tiếp đãi không chu đáo—”
Một Cẩm Y vệ không nhịn được ngắt lời hắn: “Có người hạ độc trong trà của đại nhân chúng ta, tất cả đều không thoát khỏi nghi ngờ!”
Hạ độc?
Nghe vậy, mọi người càng hoảng sợ.
Đoạn Thiếu Khánh muốn tỏ ra thoải mái, nhưng lại biết bị Cẩm Y vệ phiền nhiễu đáng sợ thế nào, trong lòng trăm ngàn lần hối hận đã đến trà lầu này.
“Đại nhân, có cần đưa tất cả về nha môn không?” Một Cẩm Y vệ hỏi Hạ Thanh Tiêu.
“Không cần, trước hết hỏi người phục vụ trà.”
Tiểu nhị run rẩy quỳ xuống: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là dâng trà lên, tuyệt đối không hạ độc!”
“Trong quá trình bưng trà, có gì đặc biệt không?” Hạ Thanh Tiêu nhẹ nhàng hỏi, hoàn toàn không thể thấy vừa rồi hắn đã gặp chuyện nguy hiểm.
“Không có, chỉ chờ trà được pha xong thì mang lên thôi.”
“Ai là người pha trà?”
Chưởng quầy vội đáp: “Người pha trà cho nhã phòng là trà sư đã làm ở trà lầu chúng ta nhiều năm, tuyệt đối không có vấn đề...”
Cẩm Y vệ nhanh chóng đưa người lên, là một lão giả ngoài năm mươi.
Trong đại sảnh có không ít khách quen, nhiều người thì thầm: “Không thể nào, lão Dương làm ở trà lầu đã nhiều năm rồi…”
Tân Diệu đột nhiên đứng lên, tiến về phía Hạ Thanh Tiêu.
“Thanh Thanh!” Phía sau vang lên tiếng gọi thấp khẽ đầy kinh ngạc của Đoạn Thiếu Khánh.
Tân Diệu như không nghe thấy, cứ thế bước tới.
Nàng đến gần khiến các Cẩm Y vệ quát: “Đứng lại!”
Hạ Thanh Tiêu ra hiệu cho thủ hạ lui lại, ánh mắt sâu xa nhìn vào thiếu nữ đứng trước mặt.
“Khấu tiểu thư có việc gì sao?” Giọng hắn hơi nhẹ, dường như không biết mình sẽ nghe được câu trả lời gì.
Và lúc đứng ở khoảng cách này, Tân Diệu cuối cùng xác định, y phục của Hạ Thanh Tiêu không có một vết m.á.u nào.
Điều này khác với trong hình ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro