Người tốt.
2024-11-10 17:33:41
"Sao lại không giống nhau chứ?"
Trước đó, nàng đã từng thấy cảnh Hạ Thanh Tiêu bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống làm đầu chảy máu, hay cảnh Hạ Thanh Tiêu bị người truy bắt đ.â.m trúng bụng bằng d.a.o găm. Nàng vì muốn đền đáp sự giúp đỡ của Hạ Thanh Tiêu mà đã cố ý nhắc nhở, nhưng những chuyện ấy không hề xảy ra. Thế nhưng lần này, nàng lại không nói gì cả.
Chờ đã…
Trong đầu Tân Diệu chợt lóe lên một khả năng: có lẽ việc Hạ Thanh Tiêu tránh khỏi tai họa trong những cảnh tượng đó chẳng liên quan gì đến nàng cả!
Không cần đến sự nhắc nhở của nàng, hắn vẫn có thể tránh khỏi chậu hoa rơi từ trên trời xuống; không cần sự nhắc nhở của nàng, hắn vẫn có thể tránh được con d.a.o găm đ.â.m tới; không cần nàng nhắc nhở, hắn cũng tránh khỏi độc dược trong tách trà...
Ngay từ đầu, lời nhắc nhở của nàng đối với hắn vốn không có tác dụng gì.
Trong đầu Tân Diệu hiện lên những suy nghĩ này, sắc mặt nàng tái nhợt, cất tiếng: "Ta vừa tình cờ thấy, khi tiểu nhị mang trà lên lầu, hắn có để tách trà lên bệ đó."
Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tiểu nhị.
"Mau nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!" Một tên Cẩm Y vệ nắm c.h.ặ.t cổ áo tiểu nhị mà hỏi.
Tiểu nhị run rẩy: "Tiểu nhân nhớ lại rồi! Tiểu nhân mang trà từ hậu đường ra, lúc đó có một bàn khách nói trà bị đổ, nên tiểu nhân thuận tay đặt tách trà cần mang đi lên bệ, sau đó quay lại lau bàn."
"Là bàn nào?"
Ánh mắt tiểu nhị dời đi, nhìn về phía một chiếc bàn.
Chiếc bàn đó cách bệ chỉ hai ba bước chân.
Người ngồi ở bàn ấy mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng nói: "Chúng ta không hề làm đổ trà!"
Tiểu nhị nhìn kỹ lại, ngập ngừng nói: "Là vị khách ngồi ở đây, nhưng không phải là bọn họ. Có thể sau đó có khách khác đến thay chỗ, tiểu nhân chỉ phụ trách lầu trên nên không rõ lắm..."
Một tiểu nhị khác ở đại sảnh nhanh chóng nói thêm: "Tiểu nhân còn nhớ, trước đó bàn này có hai người ngồi, sau khi họ rời đi thì mới có khách mới đến."
Tiểu nhị đầu tiên bổ sung thêm: "Khi ta đến lau bàn, chỉ có một vị khách ngồi đó."
"Hắn ngồi ở vị trí nào?" Tân Diệu thản nhiên hỏi.
"Hắn ngồi trên chiếc ghế này." Tiểu nhị chỉ vào một ghế, đó là ghế đối diện bệ.
Nói cách khác, người ngồi ở đây có thể nhìn rõ toàn bộ khu vực bệ.
Hạ Thanh TIêu im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Tân Diệu: "Tiểu thư có thấy ai đi qua bệ khi tiểu nhị đặt trà xuống rồi đi lau bàn không?"
"Thấy có một nam tử đi qua đó." Tân Diệu chỉ tay về phía đó.
Nếu như Hạ Thanh Tiêu không c.h.ế.t như trong cảnh tượng, nàng cũng không cần giấu giếm gì nữa, việc tìm ra kẻ đầu độc có thể sẽ đem lại phát hiện mới.
Quả như Tân Diệu dự liệu, trong đại sảnh còn có hai người khác chú ý tới nam tử đi qua bệ. Một người vô tình nhìn thấy, người kia lại chạm mặt khi quay lại từ phòng rửa tay.
Đáng tiếc, ngay cả chủ quán và tiểu nhị cũng không ai nhớ ra thân phận của vị khách ngồi ở bàn đó.
Hạ Thanh Tiêu ra lệnh cho thuộc hạ: "Ghi lại tên và địa chỉ của những người có mặt ở đây, rồi cho họ về trước."
Hai tên thuộc hạ liếc nhau.
Đại nhân quả thật là nhân từ, nếu đổi lại là vị đại nhân khác, có lẽ đã bắt hết những người này nhốt vào ngục rồi.
Khi Cẩm Y vệ hỏi đến Đoạn Thiếu Khanh, Hạ Thanh Tiêu ra hiệu cho thuộc hạ hỏi người khác.
"Quấy rầy Đoạn đại nhân rồi."
Trước sự khách khí của Hạ Thanh Tiêu, Đoạn Thiếu Khanh không dám làm cao, vội nói: "Chỉ cần Hạ đại nhân bình an là tốt."
"Vẫn phải cảm ơn Khấu tiểu thư đã cung cấp tin tức." Hạ Thanh Tiêu nhìn về phía Tân Diệu.
Lúc này, Tân Diệu đã ổn định cảm xúc, nở một nụ cười hoàn mỹ: "Hạ đại nhân quá lời rồi, mong ngài sớm tìm ra kẻ đầu độc."
Ở đây bận rộn, tiểu thư nên theo lệnh cữu sớm về thôi."
Đoạn Thiếu Khanh nhếch mép.
Nam nữ trẻ tuổi, không thân không thích, lại trò chuyện thân mật trước mặt một bậc trưởng bối như hắn, quả thật là không đúng lễ nghĩa.
Nghĩ đến thân phận của Hạ Thanh Tiêu, hắn chỉ đành bực bội trong lòng mà không dám biểu lộ, khách khí đôi câu rồi vội vã đưa Tân Diệu rời khỏi trà lâu.
Bên ngoài trà lâu, người đi lại tấp nập, hương rượu từ tửu lâu đối diện phảng phất trong không khí.
Đoạn Thiếu Khanh thở phào, gọi xe ngựa đưa Tân Diệu về thư quán Thanh Tùng.
Khi xe ngựa khởi động, một bàn tay trắng nõn vén màn xe, lộ ra gương mặt trầm tĩnh của thiếu nữ.
"Cữu cữu, đừng quên nói với ngoại tổ mẫu."
Chưa đợi Đoạn Thiếu Khanh đáp lại, tấm rèm xanh khép lại, xe ngựa kẽo kẹt lăn bánh đi.
Sắc mặt Đoạn Thiếu Khanh tối sầm, sải bước đi về phủ Thiếu khanh.
Trở về Đông viện, Tân Diệu vào phòng trong, ngồi xuống giường trầm tư.
Nếu Hạ Thanh Tiêu có thể tránh khỏi những tai họa đó, những cảnh tượng kia sẽ không tồn tại, vậy tại sao nàng lại có thể nhìn thấy cảnh tượng đó?
Chẳng phải mâu thuẫn sao?
Đây là lần đầu tiên Tân Diệu nghi ngờ năng lực đặc biệt của mình.
Bên ngoài vang lên giọng của Tiểu Liên: "Tiểu thư, muốn uống trà không?"
Nghe đến chữ "trà", Tân Diệu tự cười mỉa.
Quả nhiên, nàng chẳng có vận may để đi đường tắt, mạng của Hạ Thanh Tiêu vẫn phải do chính nàng đích thân lấy đi.
Sự chờ đợi để chứng kiến người trên lầu trúng độc, sự không đành lòng, do dự, mâu thuẫn, tất cả đều hóa thành nực cười, giúp Tân Diệu bình tĩnh lại.
"Đem vào đây đi."
Tiểu Liên bưng khay trà bước vào, đưa một tách trà cho Tân Diệu.
Tân Diệu nhận lấy, uống một ngụm.
"Tiểu thư."
"Sao?"
Ánh mắt Tiểu Liên không giấu nổi lo lắng: "Nếu có gì nô tỳ có thể làm, xin tiểu thư cứ phân phó."
Tân Diệu khẽ cười: "Được."
"Nô tỳ nói thật đấy! Nô tỳ tuy không có bản lĩnh, nhưng chỉ cần là điều tiểu thư phân phó, nhất định sẽ cố hết sức làm."
Tân Diệu đặt tách trà xuống: "Vậy ngươi để ý xem ngoài kia có phong thanh gì không, xem có tin tức nào về Hạ đại nhân không."
"Hạ đại nhân?"
"Ừm. Hôm nay Hạ đại nhân bị hạ độc ở trà lâu, hiện tại đang truy tìm hung thủ.”
"Hạ đại nhân không sao chứ?" Tiểu Liên giật mình che miệng.
Nhìn thấy sự lo lắng của Tiểu Liên, Tân Diệu cảm xúc lẫn lộn: "Hắn không sao. Ta lúc đó cũng có mặt ở trà lâu, nên muốn biết thêm diễn biến sau đó. Ngươi đừng cố ý dò hỏi, để tránh gây hiểu lầm không cần thiết."
"Nô tỳ hiểu."
Im lặng một lúc, Tân Diệu hỏi: "Tiểu Liên, ngươi nghĩ Hạ đại nhân là người như thế nào?"
"Hạ đại nhân là người tốt mà." Tiểu Liên đáp ngay.
Tân Diệu mỉm cười: "Chắc chắn thế sao?"
"Người như Hạ đại nhân, sẵn sàng cứu giúp người lạ không cần báo đáp, chắc chắn không phải kẻ xấu, phải không?"
"Phải rồi, không phải kẻ xấu." Tân Diệu thì thầm.
Nhưng người tốt cũng có thể nghe lệnh mà gây nên m.á.u đổ.
Mấy ngày sau, Tân Diệu không ra ngoài, Tiểu Liên lén chú ý, cũng không nghe thấy bàn tán nào về Hạ Thanh Tiêu, vụ hạ độc ở trà lâu như thể chưa từng xảy ra.
Cho đến hôm ấy, Hạ Thanh Tiêu bước vào thư quán Thanh Tùng, thấy Tân Diệu đang lật giở sách trong góc sâu của giá sách.
Lúc này là hoàng hôn, Hạ Thanh Tiêu liếc một cái đã nhận ra nàng đang đọc quyển du ký mà trước đây hắn từng đọc.
Ánh mắt Hạ Thanh Tiêu thoáng trầm lại, hắn bước tới.
Tân Diệu nhìn lên.
Hạ Thanh Tiêu đứng yên bên cạnh nàng: "Ánh sáng không tốt, Khấu tiểu thư coi chừng hại mắt."
Trước đó, nàng đã từng thấy cảnh Hạ Thanh Tiêu bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống làm đầu chảy máu, hay cảnh Hạ Thanh Tiêu bị người truy bắt đ.â.m trúng bụng bằng d.a.o găm. Nàng vì muốn đền đáp sự giúp đỡ của Hạ Thanh Tiêu mà đã cố ý nhắc nhở, nhưng những chuyện ấy không hề xảy ra. Thế nhưng lần này, nàng lại không nói gì cả.
Chờ đã…
Trong đầu Tân Diệu chợt lóe lên một khả năng: có lẽ việc Hạ Thanh Tiêu tránh khỏi tai họa trong những cảnh tượng đó chẳng liên quan gì đến nàng cả!
Không cần đến sự nhắc nhở của nàng, hắn vẫn có thể tránh khỏi chậu hoa rơi từ trên trời xuống; không cần sự nhắc nhở của nàng, hắn vẫn có thể tránh được con d.a.o găm đ.â.m tới; không cần nàng nhắc nhở, hắn cũng tránh khỏi độc dược trong tách trà...
Ngay từ đầu, lời nhắc nhở của nàng đối với hắn vốn không có tác dụng gì.
Trong đầu Tân Diệu hiện lên những suy nghĩ này, sắc mặt nàng tái nhợt, cất tiếng: "Ta vừa tình cờ thấy, khi tiểu nhị mang trà lên lầu, hắn có để tách trà lên bệ đó."
Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tiểu nhị.
"Mau nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!" Một tên Cẩm Y vệ nắm c.h.ặ.t cổ áo tiểu nhị mà hỏi.
Tiểu nhị run rẩy: "Tiểu nhân nhớ lại rồi! Tiểu nhân mang trà từ hậu đường ra, lúc đó có một bàn khách nói trà bị đổ, nên tiểu nhân thuận tay đặt tách trà cần mang đi lên bệ, sau đó quay lại lau bàn."
"Là bàn nào?"
Ánh mắt tiểu nhị dời đi, nhìn về phía một chiếc bàn.
Chiếc bàn đó cách bệ chỉ hai ba bước chân.
Người ngồi ở bàn ấy mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng nói: "Chúng ta không hề làm đổ trà!"
Tiểu nhị nhìn kỹ lại, ngập ngừng nói: "Là vị khách ngồi ở đây, nhưng không phải là bọn họ. Có thể sau đó có khách khác đến thay chỗ, tiểu nhân chỉ phụ trách lầu trên nên không rõ lắm..."
Một tiểu nhị khác ở đại sảnh nhanh chóng nói thêm: "Tiểu nhân còn nhớ, trước đó bàn này có hai người ngồi, sau khi họ rời đi thì mới có khách mới đến."
Tiểu nhị đầu tiên bổ sung thêm: "Khi ta đến lau bàn, chỉ có một vị khách ngồi đó."
"Hắn ngồi ở vị trí nào?" Tân Diệu thản nhiên hỏi.
"Hắn ngồi trên chiếc ghế này." Tiểu nhị chỉ vào một ghế, đó là ghế đối diện bệ.
Nói cách khác, người ngồi ở đây có thể nhìn rõ toàn bộ khu vực bệ.
Hạ Thanh TIêu im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Tân Diệu: "Tiểu thư có thấy ai đi qua bệ khi tiểu nhị đặt trà xuống rồi đi lau bàn không?"
"Thấy có một nam tử đi qua đó." Tân Diệu chỉ tay về phía đó.
Nếu như Hạ Thanh Tiêu không c.h.ế.t như trong cảnh tượng, nàng cũng không cần giấu giếm gì nữa, việc tìm ra kẻ đầu độc có thể sẽ đem lại phát hiện mới.
Quả như Tân Diệu dự liệu, trong đại sảnh còn có hai người khác chú ý tới nam tử đi qua bệ. Một người vô tình nhìn thấy, người kia lại chạm mặt khi quay lại từ phòng rửa tay.
Đáng tiếc, ngay cả chủ quán và tiểu nhị cũng không ai nhớ ra thân phận của vị khách ngồi ở bàn đó.
Hạ Thanh Tiêu ra lệnh cho thuộc hạ: "Ghi lại tên và địa chỉ của những người có mặt ở đây, rồi cho họ về trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tên thuộc hạ liếc nhau.
Đại nhân quả thật là nhân từ, nếu đổi lại là vị đại nhân khác, có lẽ đã bắt hết những người này nhốt vào ngục rồi.
Khi Cẩm Y vệ hỏi đến Đoạn Thiếu Khanh, Hạ Thanh Tiêu ra hiệu cho thuộc hạ hỏi người khác.
"Quấy rầy Đoạn đại nhân rồi."
Trước sự khách khí của Hạ Thanh Tiêu, Đoạn Thiếu Khanh không dám làm cao, vội nói: "Chỉ cần Hạ đại nhân bình an là tốt."
"Vẫn phải cảm ơn Khấu tiểu thư đã cung cấp tin tức." Hạ Thanh Tiêu nhìn về phía Tân Diệu.
Lúc này, Tân Diệu đã ổn định cảm xúc, nở một nụ cười hoàn mỹ: "Hạ đại nhân quá lời rồi, mong ngài sớm tìm ra kẻ đầu độc."
Ở đây bận rộn, tiểu thư nên theo lệnh cữu sớm về thôi."
Đoạn Thiếu Khanh nhếch mép.
Nam nữ trẻ tuổi, không thân không thích, lại trò chuyện thân mật trước mặt một bậc trưởng bối như hắn, quả thật là không đúng lễ nghĩa.
Nghĩ đến thân phận của Hạ Thanh Tiêu, hắn chỉ đành bực bội trong lòng mà không dám biểu lộ, khách khí đôi câu rồi vội vã đưa Tân Diệu rời khỏi trà lâu.
Bên ngoài trà lâu, người đi lại tấp nập, hương rượu từ tửu lâu đối diện phảng phất trong không khí.
Đoạn Thiếu Khanh thở phào, gọi xe ngựa đưa Tân Diệu về thư quán Thanh Tùng.
Khi xe ngựa khởi động, một bàn tay trắng nõn vén màn xe, lộ ra gương mặt trầm tĩnh của thiếu nữ.
"Cữu cữu, đừng quên nói với ngoại tổ mẫu."
Chưa đợi Đoạn Thiếu Khanh đáp lại, tấm rèm xanh khép lại, xe ngựa kẽo kẹt lăn bánh đi.
Sắc mặt Đoạn Thiếu Khanh tối sầm, sải bước đi về phủ Thiếu khanh.
Trở về Đông viện, Tân Diệu vào phòng trong, ngồi xuống giường trầm tư.
Nếu Hạ Thanh Tiêu có thể tránh khỏi những tai họa đó, những cảnh tượng kia sẽ không tồn tại, vậy tại sao nàng lại có thể nhìn thấy cảnh tượng đó?
Chẳng phải mâu thuẫn sao?
Đây là lần đầu tiên Tân Diệu nghi ngờ năng lực đặc biệt của mình.
Bên ngoài vang lên giọng của Tiểu Liên: "Tiểu thư, muốn uống trà không?"
Nghe đến chữ "trà", Tân Diệu tự cười mỉa.
Quả nhiên, nàng chẳng có vận may để đi đường tắt, mạng của Hạ Thanh Tiêu vẫn phải do chính nàng đích thân lấy đi.
Sự chờ đợi để chứng kiến người trên lầu trúng độc, sự không đành lòng, do dự, mâu thuẫn, tất cả đều hóa thành nực cười, giúp Tân Diệu bình tĩnh lại.
"Đem vào đây đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Liên bưng khay trà bước vào, đưa một tách trà cho Tân Diệu.
Tân Diệu nhận lấy, uống một ngụm.
"Tiểu thư."
"Sao?"
Ánh mắt Tiểu Liên không giấu nổi lo lắng: "Nếu có gì nô tỳ có thể làm, xin tiểu thư cứ phân phó."
Tân Diệu khẽ cười: "Được."
"Nô tỳ nói thật đấy! Nô tỳ tuy không có bản lĩnh, nhưng chỉ cần là điều tiểu thư phân phó, nhất định sẽ cố hết sức làm."
Tân Diệu đặt tách trà xuống: "Vậy ngươi để ý xem ngoài kia có phong thanh gì không, xem có tin tức nào về Hạ đại nhân không."
"Hạ đại nhân?"
"Ừm. Hôm nay Hạ đại nhân bị hạ độc ở trà lâu, hiện tại đang truy tìm hung thủ.”
"Hạ đại nhân không sao chứ?" Tiểu Liên giật mình che miệng.
Nhìn thấy sự lo lắng của Tiểu Liên, Tân Diệu cảm xúc lẫn lộn: "Hắn không sao. Ta lúc đó cũng có mặt ở trà lâu, nên muốn biết thêm diễn biến sau đó. Ngươi đừng cố ý dò hỏi, để tránh gây hiểu lầm không cần thiết."
"Nô tỳ hiểu."
Im lặng một lúc, Tân Diệu hỏi: "Tiểu Liên, ngươi nghĩ Hạ đại nhân là người như thế nào?"
"Hạ đại nhân là người tốt mà." Tiểu Liên đáp ngay.
Tân Diệu mỉm cười: "Chắc chắn thế sao?"
"Người như Hạ đại nhân, sẵn sàng cứu giúp người lạ không cần báo đáp, chắc chắn không phải kẻ xấu, phải không?"
"Phải rồi, không phải kẻ xấu." Tân Diệu thì thầm.
Nhưng người tốt cũng có thể nghe lệnh mà gây nên m.á.u đổ.
Mấy ngày sau, Tân Diệu không ra ngoài, Tiểu Liên lén chú ý, cũng không nghe thấy bàn tán nào về Hạ Thanh Tiêu, vụ hạ độc ở trà lâu như thể chưa từng xảy ra.
Cho đến hôm ấy, Hạ Thanh Tiêu bước vào thư quán Thanh Tùng, thấy Tân Diệu đang lật giở sách trong góc sâu của giá sách.
Lúc này là hoàng hôn, Hạ Thanh Tiêu liếc một cái đã nhận ra nàng đang đọc quyển du ký mà trước đây hắn từng đọc.
Ánh mắt Hạ Thanh Tiêu thoáng trầm lại, hắn bước tới.
Tân Diệu nhìn lên.
Hạ Thanh Tiêu đứng yên bên cạnh nàng: "Ánh sáng không tốt, Khấu tiểu thư coi chừng hại mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro