Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-21 06:12:58
Có câu nói rất hay, con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng. Cho dù Diana có sợ nhưng cô vẫn phải đi gặp họ.
Bởi vì chuyện của Đàm Mộ Vân nên Diana cũng có chút khiếp đảm vì sợ người nhà anh có thành kiến với mình. Mạc Dã nắm tay người yêu, cảm nhận nó lạnh toát, còn đổ mồ hôi mà buồn cười: “Sợ như vậy sao?”
Diana không có tâm tư đùa giỡn với anh, run rẩy nói: “Họ sẽ thích em chứ?”
Đối diện với ánh mắt trông mong của cô, Mạc Dã không biết nên nói gì, anh ngược lại là cho mẹ Mạc một cái ánh mắt “đừng dọa con dâu mẹ” ngay khi gặp bà ở cửa.
Mẹ Mạc rất có cảm giác con trai là con ghẻ mà trừng anh một cái, sau đó dưới ánh mắt rụt rè của con dâu mà cầm tay cô, niềm nở nói: “Con là Diana?”
Diana ngày thường tự tin phóng khoáng thế nào, lúc này lại thành con chim cút, lí nhí nói: “Dì có thể gọi còn là Mộ Thu.”
Mẹ Mạc ngược lại cười ha ha, cũng không có trêu cô. Con dâu này có vẻ nhút nhát, da mặt cũng mỏng, tốt nhất không nên dọa nó.
“Diana ngược lại rất tốt, rất mạnh mẽ, tự tin.”
Bà vừa nói vừa kéo tay cô đi vào nhà: “Lúc cần mạnh mẽ thì không nên yếu đuối. Thứ nên tranh giành thì không thể nhường.”
Diana vừa nghe liền biết bà nói chuyện kia, cũng chứng tỏ bà chấp nhận cô, không có lấn cấn chuyện chị chị em em đó, còn sợ cô quá hiền, nghe lời người khác chấp tay dâng người yêu của mình lên.
“Sẽ không đâu ạ…”
Cô kiên định đáp lại. Mẹ Mạc vừa lòng, liền vỗ tay cô cổ vũ.
Mạc Dã chỉ nghe thì biết chắc bà đang lo Đàm gia bên kia sẽ tìm cô làm khó dễ nên mới nói như vậy. Anh cũng không chen vào mà để cho mẹ chồng nàng dâu tự trò chuyện với nhau.
“Nghe nói con đã sống ở Scotland từ năm bảy tuổi?”
Mẹ Mạc rất biết cách dẫn dắt, bà sợ Diana ngượng ngùng liền cùng cô làm bánh quy vừa trò chuyện. Hai người họ một người quét bơ lên khuôn một người đánh trứng, trộn hỗn hợp, trông thật hài hòa như đã quen từ lâu. Người làm trong nhà chỉ có thể thành thật đứng một bên chứ không tiện nhúng tay.
“Vậy ạ. Bà ngoại con sống ở bên đó.”
Diana cẩn thận quét từng lớp bơ thơm lừng lên chiếc khuôn với đủ loại hình dạng, biểu tình còn rất chuyên chú. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô không câu nệ như ban đầu nữa.
Mẹ Mạc thầm cười, lại hỏi: “Bà ngoại con là người Scotland?”
“Dạ không ạ, bà là người Hoa quốc. Ông ngoại con cũng vậy, nhưng họ đã gặp nhau rồi yêu nhau khi đi du lịch ở Luss nên sau khi ông ngoại mất bà ngoại tưởng niệm tình yêu của họ liền chuyển qua đó sống, cũng đã gần ba năm mươi rồi ạ.”
Diana khi nhắc đến tình yêu thật đẹp của ông bà ngoại đều mang theo một tia sùng bái, ao ước.
Mẹ Mạc vừa vặn nói: “Nếu vậy không phải hai đứa cũng giống ông bà ngoại con sao?”
Diana gật đầu thật mạnh ngay lập tức, hai mắt sáng rực, còn không quên nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy anh ấy liền thích. Anh ấy đẹp như một vị thần ấy!”
Không chỉ mẹ Mạc mà người làm bên cạnh cũng nhịn cười.
Tiếng nói của họ bên ngoài cũng vang đến phòng khách bên cạnh, khiến cho Mạc Dã khẽ mỉm cười.
Ông nội anh nhìn một chút, lúc này mới nhắc đến chuyện công việc với anh: “Con cũng nên trở lại công ty.”
“Ngày mai con sẽ đi.”
Mạc Dã không thoái thác.
Trước đó việc anh bị tai nạn còn bị mù đã làm chậm trễ rất nhiều công việc. Cơ nghiệp Mạc gia lớn, anh lại mới tiếp quản được ba năm, vừa ổn định được địa vị liền xảy ra chuyện. Thế hệ của ông nội anh thì anh tính là đích tôn, tuổi trẻ đã nắm quyền điều hành, khó nói không bị chèn ép, gây khó dễ. Cũng may hổ phụ không sinh khuyển tử, đời sau so với đời trước không hề thua kém, năng lực của Mạc Dã ai cũng thấy, dần dần không còn người dám khiêu khích anh nữa.
May mà trận tai nạn kia thật sự là ngoài ý muốn chứ không phải âm mưu dương mưu gì.
Mặc dù vẫn có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nhưng không làm nên trò trống gì nhiều.
Hiện tại Mạc Dã đã thương tốt trở về, đương nhiên là nên tiếp quản công ty lại.
Về phía Đàm gia bên kia mẹ Mạc cũng liệu sự như thần. Bà vừa nhắc thì Đàm Thanh bên kia vốn từ hôm gặp lại vợ cũ đã luôn chú ý đến hướng đi của Mạc gia, vậy mà thật để cho ông ta phát hiện Diana đã về Hoa quốc cùng Mạc Dã. Vừa nghe tin ông liền tìm cách đi gặp cô.
Ông ta không chiếm được chỗ tốt từ mẹ Thẩm thì nghĩ dùng tình thân chèn ép con gái, hoàn toàn không xem lời bà trước đó ra cái gì.
“Con gái, lâu nay con sống có tốt không?”
Bởi vì chuyện của Đàm Mộ Vân nên Diana cũng có chút khiếp đảm vì sợ người nhà anh có thành kiến với mình. Mạc Dã nắm tay người yêu, cảm nhận nó lạnh toát, còn đổ mồ hôi mà buồn cười: “Sợ như vậy sao?”
Diana không có tâm tư đùa giỡn với anh, run rẩy nói: “Họ sẽ thích em chứ?”
Đối diện với ánh mắt trông mong của cô, Mạc Dã không biết nên nói gì, anh ngược lại là cho mẹ Mạc một cái ánh mắt “đừng dọa con dâu mẹ” ngay khi gặp bà ở cửa.
Mẹ Mạc rất có cảm giác con trai là con ghẻ mà trừng anh một cái, sau đó dưới ánh mắt rụt rè của con dâu mà cầm tay cô, niềm nở nói: “Con là Diana?”
Diana ngày thường tự tin phóng khoáng thế nào, lúc này lại thành con chim cút, lí nhí nói: “Dì có thể gọi còn là Mộ Thu.”
Mẹ Mạc ngược lại cười ha ha, cũng không có trêu cô. Con dâu này có vẻ nhút nhát, da mặt cũng mỏng, tốt nhất không nên dọa nó.
“Diana ngược lại rất tốt, rất mạnh mẽ, tự tin.”
Bà vừa nói vừa kéo tay cô đi vào nhà: “Lúc cần mạnh mẽ thì không nên yếu đuối. Thứ nên tranh giành thì không thể nhường.”
Diana vừa nghe liền biết bà nói chuyện kia, cũng chứng tỏ bà chấp nhận cô, không có lấn cấn chuyện chị chị em em đó, còn sợ cô quá hiền, nghe lời người khác chấp tay dâng người yêu của mình lên.
“Sẽ không đâu ạ…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô kiên định đáp lại. Mẹ Mạc vừa lòng, liền vỗ tay cô cổ vũ.
Mạc Dã chỉ nghe thì biết chắc bà đang lo Đàm gia bên kia sẽ tìm cô làm khó dễ nên mới nói như vậy. Anh cũng không chen vào mà để cho mẹ chồng nàng dâu tự trò chuyện với nhau.
“Nghe nói con đã sống ở Scotland từ năm bảy tuổi?”
Mẹ Mạc rất biết cách dẫn dắt, bà sợ Diana ngượng ngùng liền cùng cô làm bánh quy vừa trò chuyện. Hai người họ một người quét bơ lên khuôn một người đánh trứng, trộn hỗn hợp, trông thật hài hòa như đã quen từ lâu. Người làm trong nhà chỉ có thể thành thật đứng một bên chứ không tiện nhúng tay.
“Vậy ạ. Bà ngoại con sống ở bên đó.”
Diana cẩn thận quét từng lớp bơ thơm lừng lên chiếc khuôn với đủ loại hình dạng, biểu tình còn rất chuyên chú. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô không câu nệ như ban đầu nữa.
Mẹ Mạc thầm cười, lại hỏi: “Bà ngoại con là người Scotland?”
“Dạ không ạ, bà là người Hoa quốc. Ông ngoại con cũng vậy, nhưng họ đã gặp nhau rồi yêu nhau khi đi du lịch ở Luss nên sau khi ông ngoại mất bà ngoại tưởng niệm tình yêu của họ liền chuyển qua đó sống, cũng đã gần ba năm mươi rồi ạ.”
Diana khi nhắc đến tình yêu thật đẹp của ông bà ngoại đều mang theo một tia sùng bái, ao ước.
Mẹ Mạc vừa vặn nói: “Nếu vậy không phải hai đứa cũng giống ông bà ngoại con sao?”
Diana gật đầu thật mạnh ngay lập tức, hai mắt sáng rực, còn không quên nói: “Lần đầu tiên con nhìn thấy anh ấy liền thích. Anh ấy đẹp như một vị thần ấy!”
Không chỉ mẹ Mạc mà người làm bên cạnh cũng nhịn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng nói của họ bên ngoài cũng vang đến phòng khách bên cạnh, khiến cho Mạc Dã khẽ mỉm cười.
Ông nội anh nhìn một chút, lúc này mới nhắc đến chuyện công việc với anh: “Con cũng nên trở lại công ty.”
“Ngày mai con sẽ đi.”
Mạc Dã không thoái thác.
Trước đó việc anh bị tai nạn còn bị mù đã làm chậm trễ rất nhiều công việc. Cơ nghiệp Mạc gia lớn, anh lại mới tiếp quản được ba năm, vừa ổn định được địa vị liền xảy ra chuyện. Thế hệ của ông nội anh thì anh tính là đích tôn, tuổi trẻ đã nắm quyền điều hành, khó nói không bị chèn ép, gây khó dễ. Cũng may hổ phụ không sinh khuyển tử, đời sau so với đời trước không hề thua kém, năng lực của Mạc Dã ai cũng thấy, dần dần không còn người dám khiêu khích anh nữa.
May mà trận tai nạn kia thật sự là ngoài ý muốn chứ không phải âm mưu dương mưu gì.
Mặc dù vẫn có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nhưng không làm nên trò trống gì nhiều.
Hiện tại Mạc Dã đã thương tốt trở về, đương nhiên là nên tiếp quản công ty lại.
Về phía Đàm gia bên kia mẹ Mạc cũng liệu sự như thần. Bà vừa nhắc thì Đàm Thanh bên kia vốn từ hôm gặp lại vợ cũ đã luôn chú ý đến hướng đi của Mạc gia, vậy mà thật để cho ông ta phát hiện Diana đã về Hoa quốc cùng Mạc Dã. Vừa nghe tin ông liền tìm cách đi gặp cô.
Ông ta không chiếm được chỗ tốt từ mẹ Thẩm thì nghĩ dùng tình thân chèn ép con gái, hoàn toàn không xem lời bà trước đó ra cái gì.
“Con gái, lâu nay con sống có tốt không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro