Xem như chỉ có một đứa con gái
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-21 06:12:58
Lý Tâm Hoa tuy không có hất cằm lên mặt với vợ cũ của chồng mình nhưng lời nói nhỏ nhẹ khuyên giải lại là không biết lý lẽ hùa theo Đàm Mộ Vân: “Không phải, chị Lệ Hà. Mộ Vân đến trước, nó đã yêu đương với người ta năm năm rồi. Dù sao thì chị em giành một người đàn ông, thấy làm sao cũng không đúng. Người nhà chàng trai kia cũng chưa chắc nhìn được chuyện này, chấp nhận được đâu.”
Thẩm Lệ Hà nghe xong liền suýt nữa là cười phun.
Thật là biết nói a…
Cũng không xem mình có tư cách hay không.
Có lẽ Lý Tâm Hoa cũng nhận ra bất cập trong lời nói của mình, nhưng cô ta vẫn còn dám nói: “Thật không phải, nhưng chị Lệ Hà, trước khi anh Thanh lấy cô, chúng tôi đã từng yêu nhau rất…”
“Lý Tâm Hoa. Cô đừng dát vàng lên mặt mình nữa.”
Thẩm Lệ Hà nghe không nổi nữa liền lạnh mặt cắt ngang. Nhìn sắc mặt cô ta thoạt trắng thoạt xanh, bà cười nhạo: “Cô cũng nói là đã từng, nhưng đừng có nói như thể tôi chen chân vào giữa hai người như vậy. Là cô chê anh ta nghèo, không bằng thiếu gia nhà họ Bắc nên chia tay với Đàm Thanh, vụng trộm theo anh ta ra nước ngoài du học, thật ra là để tiện cho cô yêu đương, để Đàm Thanh không hận cô. Kết quả anh ta chơi cô xong thì bỏ, cô liền chạy về phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”
“Đừng có cho rằng tôi hiền mà muốn đổi trắng thay đen thế nào cũng được.”
“Không… Chị nói gì vậy…”
Lý Tâm Hoa tái mặt nhìn bà, lắp bắp không nói hết lời. Lúc nhìn thấy biểu tình của Đàm Thanh thì lúng túng thanh minh: “Không phải như vậy đâu anh Thanh.”
Thẩm Lệ Hà cười xì một tiếng, không có ý định nghe cô ta nói nhảm, cũng chẳng muốn biết năm xưa Lý Tâm Hoa đã nói gì với người đàn ông đểu cáng kia cái gì mà ông ta nối lại tình xưa với cô ta rồi vứt bỏ vợ con mình như vậy. Bà cũng không nói gì với Đàm Mộ Vân, chỉ nhìn cô ta một cái rồi dứt khoát xuyên qua họ đi ra ngoài.
Có những người nói chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi, cần gì phải phí lời.
Bà xem như chỉ có một đứa con gái, cũng sẽ không để cho nó chịu uất ức.
Mạc Dã ở Luss được ba ngày thì gặp Thẩm Lệ Hà. ngôn tình hay
Thẩm Lệ Hà là biết anh ở đây nên mới tới.
Sau khi bà đến liền gọi anh vào phòng nói chuyện riêng.
“Cháu đừng nhìn nữa.”
Bà ngoại cô nhìn cô cứ nhấp nhỏm ngóng vào phòng trong mà không nhịn được nhắc.
Mặt Diana liền đỏ lên. Nhưng mặc dù đã tỏ ra rất quy cũ ngồi ở đó thì cô vẫn không quản được ánh mắt mà lén lút nhìn vào trong.
Bà ngoại cô nhìn mà chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng không nhắc nữa, ngược lại nói: “Cháu có còn nhớ ông ngoại của cháu không?”
Diana bỗng nhiên bị bà hỏi như vậy mới đầu còn có chút sững sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Cháu không muốn nhớ cũng không được. Mỗi năm cháu gặp bà đều được bà nhắc bên tai mà.”
“Đứa nhỏ này.”
Bà ngoại cô cười gõ nhẹ vào trán cô một cái, lại bị cô sáp lại làm nũng.
Bà hết cách, cũng là hoài niệm nói: “Ta phát hiện chàng trai kia rất giống ông ngoại cháu.”
Diana giật mình thấy rõ, cô khẽ mở to đôi mắt lên nhìn bà. Có lẽ còn chưa nắm rõ được lời bà nói nên dùng ánh mắt để hỏi.
“Chính là giống tính tình, thần thái.”
Bà ngoại cô nói: “Có khi nào cháu nghe bà nói nhiều quá nên đâm ra thích mẫu người như vậy luôn không? Mặc dù đúng là cậu ta rất đẹp trai, không kém gì ông ngoại cháu, cháu bà thích cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Bà…”
Diana bị bà chọc đỏ mặt, xấu hổ nhìn bà.
Bà ngoại cô liền cười ha ha.
Nhưng Diana ngẫm lại cũng thấy bà nói đúng. Có lẽ cô thật sự là từng ao ước sẽ gặp được một người tốt như ông ngoại.
Năm xưa ông ngoại cùng bà ngoại cũng là gặp nhau ở Luss rồi yêu nhau say đắm. Cô cũng gặp anh ở đây kia mà.
Thật là một vòng lập tốt đẹp.
Buổi chiều lúc họ nắm tay nhau rời khỏi nhà bà ngoại Diana liền lắc tay anh hỏi anh và mẹ cô đã nói gì với nhau.
Mạc Dã siết chặt tay người con gái: “Mẹ hỏi anh có thật lòng với em không thôi.”
“Vậy anh nói thế nào?”
Diana lém lỉnh nghiêng đầu nhìn anh cười hỏi.
Mạc Dã cưng chiều kéo tay cô một cái rồi mới nói: “Đương nhiên là nói mẹ yên tâm giao con gái cho anh rồi.”
“Hì hì…”
Người con gái liền cười ngốc. Mạc Dã khẽ điểm lên cái mũi cô một cái đầy cưng chiều.
Hai người nắm tay nhau ngược hoàng hôn mà trở về căn nhà trước đây Mạc Dã đã ở khi sống tại Luss.
Hôm sau họ trở lại Hoa quốc, đi gặp nhà chồng của Diana.
Thẩm Lệ Hà nghe xong liền suýt nữa là cười phun.
Thật là biết nói a…
Cũng không xem mình có tư cách hay không.
Có lẽ Lý Tâm Hoa cũng nhận ra bất cập trong lời nói của mình, nhưng cô ta vẫn còn dám nói: “Thật không phải, nhưng chị Lệ Hà, trước khi anh Thanh lấy cô, chúng tôi đã từng yêu nhau rất…”
“Lý Tâm Hoa. Cô đừng dát vàng lên mặt mình nữa.”
Thẩm Lệ Hà nghe không nổi nữa liền lạnh mặt cắt ngang. Nhìn sắc mặt cô ta thoạt trắng thoạt xanh, bà cười nhạo: “Cô cũng nói là đã từng, nhưng đừng có nói như thể tôi chen chân vào giữa hai người như vậy. Là cô chê anh ta nghèo, không bằng thiếu gia nhà họ Bắc nên chia tay với Đàm Thanh, vụng trộm theo anh ta ra nước ngoài du học, thật ra là để tiện cho cô yêu đương, để Đàm Thanh không hận cô. Kết quả anh ta chơi cô xong thì bỏ, cô liền chạy về phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.”
“Đừng có cho rằng tôi hiền mà muốn đổi trắng thay đen thế nào cũng được.”
“Không… Chị nói gì vậy…”
Lý Tâm Hoa tái mặt nhìn bà, lắp bắp không nói hết lời. Lúc nhìn thấy biểu tình của Đàm Thanh thì lúng túng thanh minh: “Không phải như vậy đâu anh Thanh.”
Thẩm Lệ Hà cười xì một tiếng, không có ý định nghe cô ta nói nhảm, cũng chẳng muốn biết năm xưa Lý Tâm Hoa đã nói gì với người đàn ông đểu cáng kia cái gì mà ông ta nối lại tình xưa với cô ta rồi vứt bỏ vợ con mình như vậy. Bà cũng không nói gì với Đàm Mộ Vân, chỉ nhìn cô ta một cái rồi dứt khoát xuyên qua họ đi ra ngoài.
Có những người nói chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi, cần gì phải phí lời.
Bà xem như chỉ có một đứa con gái, cũng sẽ không để cho nó chịu uất ức.
Mạc Dã ở Luss được ba ngày thì gặp Thẩm Lệ Hà. ngôn tình hay
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lệ Hà là biết anh ở đây nên mới tới.
Sau khi bà đến liền gọi anh vào phòng nói chuyện riêng.
“Cháu đừng nhìn nữa.”
Bà ngoại cô nhìn cô cứ nhấp nhỏm ngóng vào phòng trong mà không nhịn được nhắc.
Mặt Diana liền đỏ lên. Nhưng mặc dù đã tỏ ra rất quy cũ ngồi ở đó thì cô vẫn không quản được ánh mắt mà lén lút nhìn vào trong.
Bà ngoại cô nhìn mà chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng không nhắc nữa, ngược lại nói: “Cháu có còn nhớ ông ngoại của cháu không?”
Diana bỗng nhiên bị bà hỏi như vậy mới đầu còn có chút sững sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Cháu không muốn nhớ cũng không được. Mỗi năm cháu gặp bà đều được bà nhắc bên tai mà.”
“Đứa nhỏ này.”
Bà ngoại cô cười gõ nhẹ vào trán cô một cái, lại bị cô sáp lại làm nũng.
Bà hết cách, cũng là hoài niệm nói: “Ta phát hiện chàng trai kia rất giống ông ngoại cháu.”
Diana giật mình thấy rõ, cô khẽ mở to đôi mắt lên nhìn bà. Có lẽ còn chưa nắm rõ được lời bà nói nên dùng ánh mắt để hỏi.
“Chính là giống tính tình, thần thái.”
Bà ngoại cô nói: “Có khi nào cháu nghe bà nói nhiều quá nên đâm ra thích mẫu người như vậy luôn không? Mặc dù đúng là cậu ta rất đẹp trai, không kém gì ông ngoại cháu, cháu bà thích cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Bà…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diana bị bà chọc đỏ mặt, xấu hổ nhìn bà.
Bà ngoại cô liền cười ha ha.
Nhưng Diana ngẫm lại cũng thấy bà nói đúng. Có lẽ cô thật sự là từng ao ước sẽ gặp được một người tốt như ông ngoại.
Năm xưa ông ngoại cùng bà ngoại cũng là gặp nhau ở Luss rồi yêu nhau say đắm. Cô cũng gặp anh ở đây kia mà.
Thật là một vòng lập tốt đẹp.
Buổi chiều lúc họ nắm tay nhau rời khỏi nhà bà ngoại Diana liền lắc tay anh hỏi anh và mẹ cô đã nói gì với nhau.
Mạc Dã siết chặt tay người con gái: “Mẹ hỏi anh có thật lòng với em không thôi.”
“Vậy anh nói thế nào?”
Diana lém lỉnh nghiêng đầu nhìn anh cười hỏi.
Mạc Dã cưng chiều kéo tay cô một cái rồi mới nói: “Đương nhiên là nói mẹ yên tâm giao con gái cho anh rồi.”
“Hì hì…”
Người con gái liền cười ngốc. Mạc Dã khẽ điểm lên cái mũi cô một cái đầy cưng chiều.
Hai người nắm tay nhau ngược hoàng hôn mà trở về căn nhà trước đây Mạc Dã đã ở khi sống tại Luss.
Hôm sau họ trở lại Hoa quốc, đi gặp nhà chồng của Diana.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro