Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Chương 11

2024-10-21 00:27:14

Màn hình watch lúc này hiện lên dòng chữ:

“Vui lòng xác nhận thăng tầng”

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi ấn vào, màn hình sau đó lại hiển thị thêm một dòng chữ:

“Tiến hành thăng tầng trong mười giây tiếp theo, vui lòng chuẩn bị!”

Bầu trời như sập tối bởi mây dông và sấm chớp, một cơn lốc như cái phễu lớn đang xoay tròn trên đỉnh đầu và ngày một lớn hơn, gió mạnh hút mọi thứ vào bên trong một điểm kì dị ở trung tâm. Như mọi lần, tôi cảm thấy mọi giác quan của mình dần rời khỏi thực tại, cả người được nâng lên nhẹ bẫng, trước mắt chỉ là một màu trắng xóa.

Lúc tôi tỉnh dậy, cảm nhận đầu tiên chính là cái nóng oi bức, tiếng gió rít cùng với hàng tá bụi cát đập vào mũi và miệng. Tôi mở mắt ra, thấy mình đang ở trên một ốc đảo, gần đó có một cái hồ nước nhỏ, ngoài ra xung quanh chỉ nhìn chỉ thấy bốn bề toàn cát và cát.

Bên cạnh lúc này đột nhiên cất lên tiếng khóc thút thít, tôi quay sang nhìn thấy gần đó là một cô gái gầy với gương mặt hốc hác tiều tụy, nếu nhớ không lầm thì người này tên Thẩm Quế Trân, chính là người cùng với Tiểu Dạ bị đám Lý Miên bỏ lại ở căn phòng tầng hai. Lúc đó Tiểu Dạ nhờ có lợi phẩm đặc biệt mới sống sót, cô gái này cũng may mắn qua được kiếp nạn.

Cô ta vẫn ngồi đó gục mặt, mà đa phần thời gian trước đây tôi đều thấy cô ta ở một tư thế như này, không bạn bè, không đồng đội, ủ rũ lay lắt mà gượng sống. Thẩm Quế Trân lúc này thấy tôi vừa tỉnh dậy thì như với được cọng rơm cứu mạng mà bò sang, nước mắt nước mũi lem luốc trên mặt, cộng với cát bụi, bết thành mảng nhầy bẩn trên gương mặt chưa già đã nhăn nhúm.

Cô ta rưng rức nói:

- Không biết…những người khác rơi ở đâu rồi…tôi tìm quanh đây…không thấy ai cả…huhu…ở đây là sa mạc, làm sao có thể sống sót nổi đây…

Tôi đưa mắt nhìn quanh quẩn chợt thấy thêm một người con trai nữa đang ngồi thẫn thờ cách đó không xa, tôi nhận ra người này là A Thành, cậu ta vừa mất đi bạn gái ở tầng vừa rồi nên tinh thần đang cực kì sa sút, nhìn vào đôi mắt đỏ quạch chằn chịt tơ máu kia đi, kiểu như cả thế giới này đang nợ cậu ta một mạng vậy.

Tôi quay sang hỏi Thẩm Quế Trân:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chỉ có ba người chúng ta quanh đây thôi à?

Cô ta khóc lóc gật đầu.

Màn hình watch lúc này hiện dòng chữ: “Vật sống vạn biến, vật chết bất biến. Chạy trốn hoàng hôn, hoàng hôn không đến lần thứ tư.”

Tôi ngẩn nhìn mặt trời chói lóa trên cao, nhìn sang chỗ A Thành đang như cái xác không hồn và một bên là Thẩm Quế Trân đang tắm trong nước mắt ngập ngụa, trong lòng không nén nổi cái thở dài.

- Chúng ta chưa xác định được “mấu chốt” của tầng này, trước mắt phải đi tìm những người khác cái đã. Mọi người tranh thủ mang nước theo để uống.

- Nhưng…chúng ta biết đi hướng nào bây giờ? - Thẩm Quế Trân nhìn bốn bề sa mạc toàn cát lúc này lo lắng hỏi.

- Luật của tầng này, câu đầu tôi chưa hiểu lắm, nhưng câu sau có đề cập tới hoàng hôn. “Hoàng hôn không đến lần thứ tư”, rất có thể là hạn thời gian chúng ta phải rời khỏi sa mạc này là trước hoàng hôn ngày thứ tư. “Chạy trốn hoàng hôn”, có thể là chỉ hướng ngược lại với hướng mặt trời lặn. Chúng ta quan sát một chút xem hướng đi của mặt trời, từ đó biết được hoàng hôn nằm ở phía nào, sau đó sẽ đi về phía ngược lại.

- Hả cô chắc chứ?…Nhưng mà…lỡ sai thì sao?

- Không chắc, nhưng ngoài suy đoán đó thì chúng ta cũng không có suy đoán nào khác mà?

Tôi đứng đậy, tranh thủ đi tới chỗ hồ nước, làm đầy những cái chai rỗng trong túi đồ lợi phẩm nhặt được ở tầng trước. Trong lúc đó A Thành vẫn cứ ngồi ì một chỗ, tôi đi qua thở dài một tiếng nói với cậu ta:

- Tôi biết là cậu đau buồn, nhưng chúng ta vẫn phải bước tiếp. Nào, cậu mang theo một ít nước để trên đường còn uống.

Tôi dúi vào tay cậu ta một chai nước đầy, tay cậu ta không tự chủ mà buông thõng để chai nước lăn lóc rơi xuống cát, lát sau tôi mới nghe cậu ta nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Các người nghĩ mình sống được bao lâu, cố gắng làm gì chứ? Chúng ta chỉ là những con kiến, trong trò chơi của bọn quái vật nào đó…

Tôi nhìn mặt trời lúc này đã chậm đi qua đỉnh đầu, đã xác định được hướng đi nên quay sang nghiêm túc nói với A Thành:

- Tôi sẽ không nhiều lời mà khuyên răng cậu, chỉ muốn nói là nếu cậu còn muốn sống thì tiếp tục bước, còn không thì cứ ở lại đây. Tôi không giống cậu, tôi còn có thứ phải bảo vệ, thế nên…tôi sẽ đi đây.

Tôi quảy theo túi đồ, trên người vẫn còn mặc chiếc váy Watka, thấy nó khá vướn víu nên tiện tay xé bỏ một vài lớp, tạo thành một cái váy ngắn qua gối, phần vải dư thì trùm lên đầu làm thành nón và mạn khăn che tránh cát bụi.

Cái thời tiết khắc nghiệt trên sa mạc vừa nóng vừa hanh, bình thường đứng gió, nhưng khi nổi gió lại rất mạnh, tôi vừa đi vừa lo lắng, hi vọng mẹ con Tiểu Dạ lúc này vẫn chịu được.

Bọn tôi đi hơn một giờ đồng hồ thì nghỉ lại ở bên một phiến đá, A Thành đi theo sau nhưng cậu ta không mang theo một chút nước nào để uống, dáng đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, gió cát bất cứ lúc nào cũng có thể xô ngã. Tôi nhìn lượng nước mình mang theo, cuối cùng định mang qua cho cậu ta một chút thì bị Thẩm Quế Trân cản lại.

- Cô không cần làm vậy, đã sớm nhắc anh ta rồi, anh ta muốn chết thì để anh ta chết đi. Lượng nước chúng ta cũng đâu còn nhiều, đồ ăn cũng không có, không biết cầm cự được bao lâu nữa…

Tôi nhìn cô ta, chậm nói:

- Khi nào cậu ta chết thì chết, nhưng nếu chưa chết thì tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Cô ta lẩm bẩm trong miệng nói gì đó mà tôi không nghe kịp, cũng chẳng để ý, tôi mang một chút nước qua cho A Thành. A Thành lúc này đã khát tới nổi môi cậu ta khô bong cả da ra, cậu ta nhìn lên không buồn suy nghĩ nửa giây mà giật lấy chai nước khi tôi vừa đưa ra, tu ừng ực.

- Cậu uống tiết kiệm một chút, có vẻ như đường còn xa lắm.

Tôi vừa dứt lời thì cảm giác dưới chân rung chuyển, không phải hoa mắt, mặt cát đang chuyển động như có thứ gì đó đang trườn bên dưới chân bọn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Số ký tự: 0