Chương 12
2024-10-21 00:27:14
- Cái quái quỷ gì vậy?
A Thành quan sát bốn phía, căng thẳng lên tiếng.
Không chỉ chỗ tôi đứng mà xung quanh đây đều chuyển động, mặt cát nhấp nhô uốn lượn như gợn sóng, giống như “cát chảy” cũng không hẳn là “cát chảy”, nó quái dị hơn nhiều, không thể dùng vật lý hiện đại để giải thích, nhất thời không ai biết phản ứng ra sao. Phải đợi tầm vài phút sau thì hiện tượng này mới chấm dứt, nhưng đồng thời tôi phát hiện ra ánh sáng xung quanh có chút không đúng, tôi thấy trong đôi mắt của A Thành ánh lên một vùng màu vàng cam cùng lúc đó Thẩm Quế Trân bên kia đột nhiên hô lớn:
- Các người nhìn kìa, mặt trời…mặt trời sao lại di chuyển nhanh như vậy?
Theo hướng chỉ của cô ta, khi tôi nhìn lên thì kinh ngạc khi thấy mặt trời lúc này đã hoàn toàn ngã bóng về phía cuối đường chân trời. Thời gian không thể nào trôi nhanh trong tích tắc như vậy, mới vừa rồi chúng tôi còn phải chật vật vì cái nắng gay gắt ban trưa, nhưng giờ đây đã thành xế chiều!
Tôi ngây ngốc ra một lúc không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì màn hình watch của cả ba đồng loạt tít tít tít hiện lên thông báo: “Xác nhận ‘đầu tàu’ thành công! Đậu Khê sẽ mang búa cát trở về thành Firen trả cho Thần Hephaistos!”
- Lại…lại tìm đồ à? Mà Đậu Khê? Đậu Khê là ai nữa? Lại ai cướp ‘đầu tàu’ nữa rồi?
Thẩm Quế Trân không giấu được căng thẳng khi nhìn vào thông báo đó, A Thành lúc này chợt quay sang nói:
- Đậu Khê lúc trước cùng nhóm với tôi, cậu ta không có nhiều kinh nghiệm, lại rất sợ chết, chắc chắn đã tìm được cổng nhiệm vụ nên đã nhận ‘đầu tàu’ trước Phạn Tống rồi, giống như cô vậy Chu Xán!
A Thành nói xong câu thì đưa mắt nhìn tôi, mặc dù khi nói cậu ta không tỏ ra ghét bỏ nhưng với cái quá khứ bị vu khống này tôi hoàn toàn chưa nuốt trôi nổi. Tôi há miệng định nói nhưng lại thôi, bây giờ cũng không phải lúc để phân bua vô nghĩa. Nếu như đã có người nhận nhiệm vụ, vậy thì bọn tôi nếu muốn sống sót phải tranh thủ tìm được cái người tên Đậu Khê đó để hỗ trợ cậu ta tìm cây búa cát.
Nhưng vấn đề bây giờ lại xuất hiện, thời gian ở đây có vấn đề. Không thể nào trưa và chiều chỉ cách nhau một cái chớp mắt như vậy. Nếu vậy thì hạn trước hoàn hôn ngày thứ tư sẽ cực kì chóng vánh, trong khi còn chưa ai chưa biết cây búa cát đó ở đâu. Ba chúng tôi bất lực nhìn nhau, biết không thể lãng phí thời gian nên liền tiếp tục lên đường, nhưng đi đến một đoạn không xa thì chợt phát hiện ra…một cái xác.
Xác của một người con trai tuổi tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đang nằm úp mặt trên cát, trên tay là chiếc watch đang tít tít hiện đỏ, âm thanh phạm luật chói tai quen thuộc. Thẩm Quế Trân sớm đã sợ hãi núp qua một góc không dám nhìn, chỉ có tôi với A Thành đứng quan sát, lúc A Thành lật cái xác lên, tôi thấy mặt cậu ta thoáng thay đổi.
- Không…phải là “đầu tàu”, là Đậu Khê chứ?
Cậu ta im lặng một lúc mới lắc đầu.
- Không phải Đậu Khê, người này tôi không biết.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, miễn người chết ở tầng này không phải là “đầu tàu” thì mọi thứ vẫn còn có cơ hội. Nhưng sau đó lại thấy có điều nghi hoặc liền hỏi:
- Sao trông cậu căng thẳng vậy?
A Thành né qua để tôi tiện nhìn, lúc nhìn kĩ cái xác thì tôi cũng bị đứng hình vài giây. Cái xác đen nhẻm khô quắt lại, như không còn một giọt máu nào, miệng há hốc, mắt trợn lồi ra, hẳn trước đó người này đã trãi qua đau đớn khủng khiếp.
- Người này chết bao giờ thế? Chắc phải lâu rồi nếu không sao lại khô thành như này được?
A Thành không đồng ý lắm với nhận định này của tôi, cậu ta cuối xuống nhìn một chút rồi lại nói:
- Chết không lâu, mắt cậu ta vẫn còn trong, nếu là bình thường, khi cả cơ thể đã khô như này thì mắt cũng phải sớm rửa rồi, nhưng cô nhìn đi, mắt cậu ta vẫn còn nguyên vẹn và linh động như vậy, ngay cả mùi tử thi cũng không có thì hẳn chưa chết lâu được.
Tôi nghe thấy có lý liền gật gù.
- Vậy rốt cuộc là thứ gì giết cậu ta mà kinh khủng như vậy chứ?
Thẩm Quế Trân lúc này đứng mé một bên, ấp úng nói:
- Có…có khi nào…ở đây có thứ quái vật gì đó không? Hay là chúng ta mau đi đi, tôi sợ nó tự dưng lại xuất hiện lắm…
Ba người chúng tôi lặng lẳng nhìn sau, sau đó ai cũng đồng lòng rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Lúc này thời gian vẫn trôi qua như bình thường không có gì đặc biệt, càng về đêm thì trời càng lạnh, đặc trưng của nhưng sa mạc càng hanh khô, ít độ ẩm chính là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đủ giết người. Ban ngày càng nóng thì về đêm càng lạnh, Thẩm Quế Trân đi được không xa thì co lại một cụm không đi nổi nữa. Bấy giờ vừa đói lả vừa lạnh nên chúng tôi lại phải dừng chân, nhóm một đóm lửa sưởi ấm.
Sau đó từng người thay phiên nhau người ngủ, lượt đầu tiên là tôi canh gác, nhưng chỉ mới ngồi xuống không lâu thì A Thành đã ngồi xuống đối diện tôi bên đống lửa.
Tôi nhìn cậu ta, liền hỏi:
- Sao cậu không ngủ đi, tôi canh được rồi, lát nữa sẽ gọi cậu dậy.
- Tôi…ngủ không được…
A Thành im lặng một chút chợt nhìn tôi bằng ánh mắt nghĩ ngợi, tôi nghĩ lúc này cậu ta muốn xin thêm nước uống, nên rót ra một cái nắp chai, đưa qua.
- Đây là lượng nước cuối cùng tôi có thể cho cậu, tôi không còn nhiều nước nữa.
Tôi không thánh mẫu tới mức nhường lại nguồn sống cuối cùng của mình cho người khác.
Nhưng kì lạ thay cậu ta lại không nhận, lắc đầu nói:
- Cô để dành đi, tôi không uống nữa, tôi nghĩ mình đi tới đây đã là tốt lắm rồi. Thời gian qua tôi đã nhớ ra vài chuyện ở quá khứ, tôi cảm thấy thật ra…không cần nhớ nó thì tốt hơn. Sau đó tôi gặp được Tiểu Xuân, tôi thấy được ở đây với cô ấy thật ra vẫn tốt hơn dù phải chật vật đấu tranh từng ngày. Nhưng bây giờ Tiểu Xuân không còn nữa, tôi thấy cho dù mình phải nằm lại như cái xác ban nãy thì cũng không có gì đáng sợ lắm, nằm lại là được nghỉ ngơi rồi không cần chạy nữa.
Tôi không biết tại sao tự dưng cậu ta lại nói với tôi mấy chuyện này, khi nhìn vào đôi mắt đen thẳm ấy, tôi cũng biết rằng không phải cậu ta vì quá tuyệt vọng mà nói bừa. Khi con người đã trãi qua tận cùng những cảm xúc, sau đó họ sẽ trở nên tỉnh táo nhất và biết bản thân mình muốn gì, không ai có thể thay đổi. Tôi cũng chẳng phải người có tài giỏi động viên người khác như Trần Khâm Đức, thế nên chỉ im lặng mà nghe.
A Thành cũng không đợi tôi phải nói gì thêm, cậu ta ra hiệu cho tôi đi ngủ trước, thế nên tôi liền nghe theo.
Thế nhưng lúc tỉnh dậy tôi mới biết hình như mình mới mắc một sai lầm chết người.
- Nước…nước của chúng ta…mất…mất hết rồi?
Thẩm Quế Trân lay tôi dậy và nói một câu khiến tôi ngay lập tức tỉnh táo. Tôi bò dậy nhanh chóng tìm kiếm nhưng bàng hoàng phát hiện, cả túi lợi phẩm cả hai cũng không còn nữa và đương nhiên cũng chẳng thấy tên khốn kiếp A Thành đâu.
Tôi bần thần đứng dậy, muốn tát cho mình mấy cái, tại sao khi nghe cậu ta nói những lời đó thì lập tức tin ngay rằng cậu ta đã từ bỏ hi vọng sống? Con người ở đây, nếu như còn thở thì sẽ bất chấp tất cả để tồn tại, không phải vậy sao? Đó mới là bản chất của sinh tồn.
A Thành quan sát bốn phía, căng thẳng lên tiếng.
Không chỉ chỗ tôi đứng mà xung quanh đây đều chuyển động, mặt cát nhấp nhô uốn lượn như gợn sóng, giống như “cát chảy” cũng không hẳn là “cát chảy”, nó quái dị hơn nhiều, không thể dùng vật lý hiện đại để giải thích, nhất thời không ai biết phản ứng ra sao. Phải đợi tầm vài phút sau thì hiện tượng này mới chấm dứt, nhưng đồng thời tôi phát hiện ra ánh sáng xung quanh có chút không đúng, tôi thấy trong đôi mắt của A Thành ánh lên một vùng màu vàng cam cùng lúc đó Thẩm Quế Trân bên kia đột nhiên hô lớn:
- Các người nhìn kìa, mặt trời…mặt trời sao lại di chuyển nhanh như vậy?
Theo hướng chỉ của cô ta, khi tôi nhìn lên thì kinh ngạc khi thấy mặt trời lúc này đã hoàn toàn ngã bóng về phía cuối đường chân trời. Thời gian không thể nào trôi nhanh trong tích tắc như vậy, mới vừa rồi chúng tôi còn phải chật vật vì cái nắng gay gắt ban trưa, nhưng giờ đây đã thành xế chiều!
Tôi ngây ngốc ra một lúc không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì màn hình watch của cả ba đồng loạt tít tít tít hiện lên thông báo: “Xác nhận ‘đầu tàu’ thành công! Đậu Khê sẽ mang búa cát trở về thành Firen trả cho Thần Hephaistos!”
- Lại…lại tìm đồ à? Mà Đậu Khê? Đậu Khê là ai nữa? Lại ai cướp ‘đầu tàu’ nữa rồi?
Thẩm Quế Trân không giấu được căng thẳng khi nhìn vào thông báo đó, A Thành lúc này chợt quay sang nói:
- Đậu Khê lúc trước cùng nhóm với tôi, cậu ta không có nhiều kinh nghiệm, lại rất sợ chết, chắc chắn đã tìm được cổng nhiệm vụ nên đã nhận ‘đầu tàu’ trước Phạn Tống rồi, giống như cô vậy Chu Xán!
A Thành nói xong câu thì đưa mắt nhìn tôi, mặc dù khi nói cậu ta không tỏ ra ghét bỏ nhưng với cái quá khứ bị vu khống này tôi hoàn toàn chưa nuốt trôi nổi. Tôi há miệng định nói nhưng lại thôi, bây giờ cũng không phải lúc để phân bua vô nghĩa. Nếu như đã có người nhận nhiệm vụ, vậy thì bọn tôi nếu muốn sống sót phải tranh thủ tìm được cái người tên Đậu Khê đó để hỗ trợ cậu ta tìm cây búa cát.
Nhưng vấn đề bây giờ lại xuất hiện, thời gian ở đây có vấn đề. Không thể nào trưa và chiều chỉ cách nhau một cái chớp mắt như vậy. Nếu vậy thì hạn trước hoàn hôn ngày thứ tư sẽ cực kì chóng vánh, trong khi còn chưa ai chưa biết cây búa cát đó ở đâu. Ba chúng tôi bất lực nhìn nhau, biết không thể lãng phí thời gian nên liền tiếp tục lên đường, nhưng đi đến một đoạn không xa thì chợt phát hiện ra…một cái xác.
Xác của một người con trai tuổi tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi đang nằm úp mặt trên cát, trên tay là chiếc watch đang tít tít hiện đỏ, âm thanh phạm luật chói tai quen thuộc. Thẩm Quế Trân sớm đã sợ hãi núp qua một góc không dám nhìn, chỉ có tôi với A Thành đứng quan sát, lúc A Thành lật cái xác lên, tôi thấy mặt cậu ta thoáng thay đổi.
- Không…phải là “đầu tàu”, là Đậu Khê chứ?
Cậu ta im lặng một lúc mới lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không phải Đậu Khê, người này tôi không biết.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, miễn người chết ở tầng này không phải là “đầu tàu” thì mọi thứ vẫn còn có cơ hội. Nhưng sau đó lại thấy có điều nghi hoặc liền hỏi:
- Sao trông cậu căng thẳng vậy?
A Thành né qua để tôi tiện nhìn, lúc nhìn kĩ cái xác thì tôi cũng bị đứng hình vài giây. Cái xác đen nhẻm khô quắt lại, như không còn một giọt máu nào, miệng há hốc, mắt trợn lồi ra, hẳn trước đó người này đã trãi qua đau đớn khủng khiếp.
- Người này chết bao giờ thế? Chắc phải lâu rồi nếu không sao lại khô thành như này được?
A Thành không đồng ý lắm với nhận định này của tôi, cậu ta cuối xuống nhìn một chút rồi lại nói:
- Chết không lâu, mắt cậu ta vẫn còn trong, nếu là bình thường, khi cả cơ thể đã khô như này thì mắt cũng phải sớm rửa rồi, nhưng cô nhìn đi, mắt cậu ta vẫn còn nguyên vẹn và linh động như vậy, ngay cả mùi tử thi cũng không có thì hẳn chưa chết lâu được.
Tôi nghe thấy có lý liền gật gù.
- Vậy rốt cuộc là thứ gì giết cậu ta mà kinh khủng như vậy chứ?
Thẩm Quế Trân lúc này đứng mé một bên, ấp úng nói:
- Có…có khi nào…ở đây có thứ quái vật gì đó không? Hay là chúng ta mau đi đi, tôi sợ nó tự dưng lại xuất hiện lắm…
Ba người chúng tôi lặng lẳng nhìn sau, sau đó ai cũng đồng lòng rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Lúc này thời gian vẫn trôi qua như bình thường không có gì đặc biệt, càng về đêm thì trời càng lạnh, đặc trưng của nhưng sa mạc càng hanh khô, ít độ ẩm chính là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đủ giết người. Ban ngày càng nóng thì về đêm càng lạnh, Thẩm Quế Trân đi được không xa thì co lại một cụm không đi nổi nữa. Bấy giờ vừa đói lả vừa lạnh nên chúng tôi lại phải dừng chân, nhóm một đóm lửa sưởi ấm.
Sau đó từng người thay phiên nhau người ngủ, lượt đầu tiên là tôi canh gác, nhưng chỉ mới ngồi xuống không lâu thì A Thành đã ngồi xuống đối diện tôi bên đống lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nhìn cậu ta, liền hỏi:
- Sao cậu không ngủ đi, tôi canh được rồi, lát nữa sẽ gọi cậu dậy.
- Tôi…ngủ không được…
A Thành im lặng một chút chợt nhìn tôi bằng ánh mắt nghĩ ngợi, tôi nghĩ lúc này cậu ta muốn xin thêm nước uống, nên rót ra một cái nắp chai, đưa qua.
- Đây là lượng nước cuối cùng tôi có thể cho cậu, tôi không còn nhiều nước nữa.
Tôi không thánh mẫu tới mức nhường lại nguồn sống cuối cùng của mình cho người khác.
Nhưng kì lạ thay cậu ta lại không nhận, lắc đầu nói:
- Cô để dành đi, tôi không uống nữa, tôi nghĩ mình đi tới đây đã là tốt lắm rồi. Thời gian qua tôi đã nhớ ra vài chuyện ở quá khứ, tôi cảm thấy thật ra…không cần nhớ nó thì tốt hơn. Sau đó tôi gặp được Tiểu Xuân, tôi thấy được ở đây với cô ấy thật ra vẫn tốt hơn dù phải chật vật đấu tranh từng ngày. Nhưng bây giờ Tiểu Xuân không còn nữa, tôi thấy cho dù mình phải nằm lại như cái xác ban nãy thì cũng không có gì đáng sợ lắm, nằm lại là được nghỉ ngơi rồi không cần chạy nữa.
Tôi không biết tại sao tự dưng cậu ta lại nói với tôi mấy chuyện này, khi nhìn vào đôi mắt đen thẳm ấy, tôi cũng biết rằng không phải cậu ta vì quá tuyệt vọng mà nói bừa. Khi con người đã trãi qua tận cùng những cảm xúc, sau đó họ sẽ trở nên tỉnh táo nhất và biết bản thân mình muốn gì, không ai có thể thay đổi. Tôi cũng chẳng phải người có tài giỏi động viên người khác như Trần Khâm Đức, thế nên chỉ im lặng mà nghe.
A Thành cũng không đợi tôi phải nói gì thêm, cậu ta ra hiệu cho tôi đi ngủ trước, thế nên tôi liền nghe theo.
Thế nhưng lúc tỉnh dậy tôi mới biết hình như mình mới mắc một sai lầm chết người.
- Nước…nước của chúng ta…mất…mất hết rồi?
Thẩm Quế Trân lay tôi dậy và nói một câu khiến tôi ngay lập tức tỉnh táo. Tôi bò dậy nhanh chóng tìm kiếm nhưng bàng hoàng phát hiện, cả túi lợi phẩm cả hai cũng không còn nữa và đương nhiên cũng chẳng thấy tên khốn kiếp A Thành đâu.
Tôi bần thần đứng dậy, muốn tát cho mình mấy cái, tại sao khi nghe cậu ta nói những lời đó thì lập tức tin ngay rằng cậu ta đã từ bỏ hi vọng sống? Con người ở đây, nếu như còn thở thì sẽ bất chấp tất cả để tồn tại, không phải vậy sao? Đó mới là bản chất của sinh tồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro