Chương 13
2024-10-21 00:27:14
Tôi đứng giữa sa mạc vô cùng tận, nhìn lên ánh mắt trời gay gắt trên đỉnh đầu, như dự đoán, mỗi khi mặt cát xuất hiện “cát chảy” thì đồng thời mặt trời sẽ chuyển động nhanh hơn.
Đã qua ngày thứ hai, kể từ lúc A Thành biến mất cùng tất cả lợi phẩm lẫn nước uống, tôi và Thẩm Quế Trân đã đi suốt nhiều giờ liền, và thời khắc tôi gặp lại cái xác khô trồi mắt mà mình từng thấy vào đêm hôm trước, tôi cũng chẳng biết phải miêu tả cụ thể cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nữa.
Thế quái nào đã đi một quãng đường dài, bây giờ chúng tôi lại trở về địa điểm trước đó. Ảo giác ư? Khi con người rơi vào sa mạc dễ mất đi phương hướng, đi theo một vòng tròn rồi về lại điểm xuất phát? Không đúng, không đúng…rõ ràng là đi thẳng, có lúc tôi đã lờ mờ nhìn thấy thứ gì đó giống như một kim tự tháp ở cuối đường chân trời, bây giờ thì không thấy nữa.
Thẩm Quế Trân không còn khóc nữa, chắc cô ta đã cạn nước mắt rồi nên hai tai tôi bấy giờ mới được một quãng thời gian yên bình hiếm có. Cô ta ngồi bên phiến đá đờ đẫn với đôi môi bong tróc, tôi cũng chẳng khá khẩm hơn. Chúng tôi phải tích từng giọt nước từ đám xương rồng dại ven đường đi, thiếu nước lẫn thức ăn khiến tinh thần ngày một sa sút, lúc nào cũng như đang quay cuồng, trước mắt thì ngày càng tối sầm lại.
“Cát chảy” lại xuất hiện, lần này không phải hoa mắt, chính xác là tôi nhìn thấy cái xác kia cách mình ngày một xa hơn, đó có nghĩa là…tôi đang trôi lùi lại, cho dù có bước tới bao nhiêu bước, khi xuất hiện “cát chảy” lần nữa, chúng sẽ mang tôi về vị trí ban đầu.
Nếu như tình trạng này cứ xuất hiện thì không bao lâu nữa, tôi sẽ trở về vị trí cái ốc đảo cũ, không tài nào đi tới được, cũng không tài nào thoát ra được cái sa mạc quái quỷ này.
“Cát chảy” dừng lại, cũng may lần này trôi không quá xa, tôi và Thẩm Quế Trân nhìn nhau, tôi đi qua ngồi cùng cô ta ngồi tránh nắng dưới một phiến đá. Thẩm Quế Trân lim dim mắt một lúc lâu, đến khi tôi nghĩ cô ta cứ như vậy mà chết luôn thì đột nhiên cô ta cất giọng thều thào yếu ớt nói với tôi:
- Chu Xán…cô tên Chu Xán đúng không? Có lúc tôi thấy ngưỡng mộ những người như bọn cô, vừa xinh đẹp lại thông minh, luôn có đóng góp gì đó để giúp mọi người cùng qua được nguy hiểm. Còn tôi…vừa xấu xí, vừa hèn nhát, vừa ngu ngốc…suốt ngày chỉ biết chạy theo và trông chờ người khác giúp mình…nếu họ không vui, thì tôi…sẽ trở thành thứ rác bị vứt lại.
Tôi dựa đầu vào đá, chậm chạp nhắm mắt, nói:
- Cô đừng nói nhiều nữa, để dành sức đi, đợi tôi nghỉ một lát cho dậy sức sau đó sẽ nghĩ cách tiếp.
Cô ta vẫn thều thào nói:
- Cô may mắn thật đấy, Trần Khâm Đức…anh ta…anh ta ấy vậy không thích ai, lại thích cô, anh ta nhất định sẽ đi tìm cô.
Tôi nghe tới đây thì hí mắt nhìn Thẩm Quế Trân, đảm bảo không phải cô ta đang trăn trối trước khi chết mới thở dài nhắm mắt lại, nói với cô ta:
- Tôi không cần ai tìm, tôi không cho phép mình bị động, vì còn người đang chờ tôi. Thật ra con người sợ chết, một là vì họ không biết thứ gì sẽ xảy ra sau khi chết, hoặc là họ còn vướn bận quá nhiều ở cuộc đời này. Khi cô giải quyết được hai mối bận tâm đó thì cô sẽ thấy, mọi thứ đều nhẹ nhàng đi hơn nhiều.
- Nếu như có thể sống sót tiếp, tôi sẽ cố gắng trở thành người có tác dụng, thành người…mà không ai dám bỏ lại tôi như một vật tế đáng để hi sinh…
- Ừ!
Mặc kệ Thẩm Quế Trân ngồi đó lẩm bẩm một mình một lúc lâu, tôi ngủ thiếp đi nhanh chóng.
Đến lúc tỉnh dậy thì đã gần chiều, tôi thấy cô ta đứng im lặng ở cách đó không xa, gió lúc này rất mạnh, thổi cát bay ngập trời còn cô ta thì cứ đứng liu xiu ở đó chẳng biết để làm gì. Tôi đi tới, lúc này nhìn thấy watch của cô ta đang hiện lên màn hình đỏ cảnh báo cùng với âm thanh tít tít tít chói tai.
- Watch của cô…cô phạm luật rồi, Thẩm Quế Trân, cô vừa làm cái gì?
Tôi căng thẳng gặng hỏi, còn Thẩm Quế Trân chỉ ngây ra một lát rồi nói:
- Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ là…thử đi ngược lại. Tôi nghĩ hướng ban đầu chúng ta đi là sai, nên định đi ngược lại nhưng ngay lúc đó thì báo phạm luật.
Thời tiết lúc này rất xấu, giống như bão cát sắp ập tới vậy, bụi mịt trời không thấy một tia sáng, gió thổi ù cả hai tai, tôi gượng từng bước chân nặng trịch trong cát lún, kéo Thẩm Quế Trân qua nấp sau một tảng đá.
- Cô vừa quay lại thì nó báo à? - Tôi hỏi.
- Đúng…như vậy có nghĩa là nếu đi ngược hướng cũng tính là phạm luật sao?
- Chắc vậy rồi, vậy thì càng chứng minh hướng đi ngay từ đầu của chúng ta là đúng. Nhưng nếu cứ gặp “cát chảy” mãi thế này thì chúng ta cũng chẳng đi tới đâu được.
Thẩm Quế Trân ngập ngừng một lát thì nói:
- Ban nãy, lúc tôi bắt đầu đi về hướng ngược lại, tôi để ý…lúc đó “cát chảy” lập tức xuất hiện, mặt trời cũng di chuyển nhanh hơn.
Tôi nghe cô ta nói xong liền ngờ ngợ ra chuyện gì đó.
- Cô vừa quay đi thì có “cát chảy”?
- Ừm, sau khi âm báo phạm luật vang lên thì mặt cát liền chuyển động, đến khi tôi ngừng lại thì mặt cát cũng ngừng lại, giống như…
- Tôi hiểu rồi, vậy có nghĩa là…khi có một người đi sai hướng, tức là phạm luật thì “cát chảy” sẽ xuất hiện, kéo theo những người khác phải chịu cảnh càng đi càng lùi, đồng thời thời gian trôi nhanh hơn. Vậy có nghĩa là…tất cả chúng ta phải đi cùng đúng hướng thì mới mong thoát khỏi chỗ này.
Thẩm Quế Trân nghe xong tôi giải thích thì tuyệt vọng gục mặt vào lòng bàn tay, rầu rĩ nói:
- Sao chúng ta có thể tìm được tất cả mọi người và thông báo với họ không được đi sai hướng chứ! Tôi…tôi nghĩ chúng ta chết chắc rồi…
Tình hình lúc này đúng là cực kì rắc rối, dù đã biết hướng đi, nhưng lại rất khó để tập trung những người khác lại, nếu nhưng càng ngày có nhiều người phạm luật, thời gian trôi càng nhanh và mọi công sức của tất cả đều đổ sông đổ bể.
Trong lúc tôi còn đang day trán suy nghĩ tìm cách để thoát khỏi cái tình thế tuyệt vọng này thình lình nghe vài tiếng động. Nó không giống tiếng gió, nó giống tiếng tặc lưỡi hơn, âm thanh rất kì quái khiến thần kinh tôi lập tức căng như dây đàn. Tôi ra hiệu cho Thẩm Quế Trân yên lặng, cô ta sớm sợ tới mức đỏ mắt lên, vô thức mà bịt chặt miệng của mình.
Âm thanh đó ngày một gần hơn, tôi biết nó đang ở sau phiến đá, thứ gì đó có mùi rất tanh, rất khó chịu.
Đã qua ngày thứ hai, kể từ lúc A Thành biến mất cùng tất cả lợi phẩm lẫn nước uống, tôi và Thẩm Quế Trân đã đi suốt nhiều giờ liền, và thời khắc tôi gặp lại cái xác khô trồi mắt mà mình từng thấy vào đêm hôm trước, tôi cũng chẳng biết phải miêu tả cụ thể cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nữa.
Thế quái nào đã đi một quãng đường dài, bây giờ chúng tôi lại trở về địa điểm trước đó. Ảo giác ư? Khi con người rơi vào sa mạc dễ mất đi phương hướng, đi theo một vòng tròn rồi về lại điểm xuất phát? Không đúng, không đúng…rõ ràng là đi thẳng, có lúc tôi đã lờ mờ nhìn thấy thứ gì đó giống như một kim tự tháp ở cuối đường chân trời, bây giờ thì không thấy nữa.
Thẩm Quế Trân không còn khóc nữa, chắc cô ta đã cạn nước mắt rồi nên hai tai tôi bấy giờ mới được một quãng thời gian yên bình hiếm có. Cô ta ngồi bên phiến đá đờ đẫn với đôi môi bong tróc, tôi cũng chẳng khá khẩm hơn. Chúng tôi phải tích từng giọt nước từ đám xương rồng dại ven đường đi, thiếu nước lẫn thức ăn khiến tinh thần ngày một sa sút, lúc nào cũng như đang quay cuồng, trước mắt thì ngày càng tối sầm lại.
“Cát chảy” lại xuất hiện, lần này không phải hoa mắt, chính xác là tôi nhìn thấy cái xác kia cách mình ngày một xa hơn, đó có nghĩa là…tôi đang trôi lùi lại, cho dù có bước tới bao nhiêu bước, khi xuất hiện “cát chảy” lần nữa, chúng sẽ mang tôi về vị trí ban đầu.
Nếu như tình trạng này cứ xuất hiện thì không bao lâu nữa, tôi sẽ trở về vị trí cái ốc đảo cũ, không tài nào đi tới được, cũng không tài nào thoát ra được cái sa mạc quái quỷ này.
“Cát chảy” dừng lại, cũng may lần này trôi không quá xa, tôi và Thẩm Quế Trân nhìn nhau, tôi đi qua ngồi cùng cô ta ngồi tránh nắng dưới một phiến đá. Thẩm Quế Trân lim dim mắt một lúc lâu, đến khi tôi nghĩ cô ta cứ như vậy mà chết luôn thì đột nhiên cô ta cất giọng thều thào yếu ớt nói với tôi:
- Chu Xán…cô tên Chu Xán đúng không? Có lúc tôi thấy ngưỡng mộ những người như bọn cô, vừa xinh đẹp lại thông minh, luôn có đóng góp gì đó để giúp mọi người cùng qua được nguy hiểm. Còn tôi…vừa xấu xí, vừa hèn nhát, vừa ngu ngốc…suốt ngày chỉ biết chạy theo và trông chờ người khác giúp mình…nếu họ không vui, thì tôi…sẽ trở thành thứ rác bị vứt lại.
Tôi dựa đầu vào đá, chậm chạp nhắm mắt, nói:
- Cô đừng nói nhiều nữa, để dành sức đi, đợi tôi nghỉ một lát cho dậy sức sau đó sẽ nghĩ cách tiếp.
Cô ta vẫn thều thào nói:
- Cô may mắn thật đấy, Trần Khâm Đức…anh ta…anh ta ấy vậy không thích ai, lại thích cô, anh ta nhất định sẽ đi tìm cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nghe tới đây thì hí mắt nhìn Thẩm Quế Trân, đảm bảo không phải cô ta đang trăn trối trước khi chết mới thở dài nhắm mắt lại, nói với cô ta:
- Tôi không cần ai tìm, tôi không cho phép mình bị động, vì còn người đang chờ tôi. Thật ra con người sợ chết, một là vì họ không biết thứ gì sẽ xảy ra sau khi chết, hoặc là họ còn vướn bận quá nhiều ở cuộc đời này. Khi cô giải quyết được hai mối bận tâm đó thì cô sẽ thấy, mọi thứ đều nhẹ nhàng đi hơn nhiều.
- Nếu như có thể sống sót tiếp, tôi sẽ cố gắng trở thành người có tác dụng, thành người…mà không ai dám bỏ lại tôi như một vật tế đáng để hi sinh…
- Ừ!
Mặc kệ Thẩm Quế Trân ngồi đó lẩm bẩm một mình một lúc lâu, tôi ngủ thiếp đi nhanh chóng.
Đến lúc tỉnh dậy thì đã gần chiều, tôi thấy cô ta đứng im lặng ở cách đó không xa, gió lúc này rất mạnh, thổi cát bay ngập trời còn cô ta thì cứ đứng liu xiu ở đó chẳng biết để làm gì. Tôi đi tới, lúc này nhìn thấy watch của cô ta đang hiện lên màn hình đỏ cảnh báo cùng với âm thanh tít tít tít chói tai.
- Watch của cô…cô phạm luật rồi, Thẩm Quế Trân, cô vừa làm cái gì?
Tôi căng thẳng gặng hỏi, còn Thẩm Quế Trân chỉ ngây ra một lát rồi nói:
- Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ là…thử đi ngược lại. Tôi nghĩ hướng ban đầu chúng ta đi là sai, nên định đi ngược lại nhưng ngay lúc đó thì báo phạm luật.
Thời tiết lúc này rất xấu, giống như bão cát sắp ập tới vậy, bụi mịt trời không thấy một tia sáng, gió thổi ù cả hai tai, tôi gượng từng bước chân nặng trịch trong cát lún, kéo Thẩm Quế Trân qua nấp sau một tảng đá.
- Cô vừa quay lại thì nó báo à? - Tôi hỏi.
- Đúng…như vậy có nghĩa là nếu đi ngược hướng cũng tính là phạm luật sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chắc vậy rồi, vậy thì càng chứng minh hướng đi ngay từ đầu của chúng ta là đúng. Nhưng nếu cứ gặp “cát chảy” mãi thế này thì chúng ta cũng chẳng đi tới đâu được.
Thẩm Quế Trân ngập ngừng một lát thì nói:
- Ban nãy, lúc tôi bắt đầu đi về hướng ngược lại, tôi để ý…lúc đó “cát chảy” lập tức xuất hiện, mặt trời cũng di chuyển nhanh hơn.
Tôi nghe cô ta nói xong liền ngờ ngợ ra chuyện gì đó.
- Cô vừa quay đi thì có “cát chảy”?
- Ừm, sau khi âm báo phạm luật vang lên thì mặt cát liền chuyển động, đến khi tôi ngừng lại thì mặt cát cũng ngừng lại, giống như…
- Tôi hiểu rồi, vậy có nghĩa là…khi có một người đi sai hướng, tức là phạm luật thì “cát chảy” sẽ xuất hiện, kéo theo những người khác phải chịu cảnh càng đi càng lùi, đồng thời thời gian trôi nhanh hơn. Vậy có nghĩa là…tất cả chúng ta phải đi cùng đúng hướng thì mới mong thoát khỏi chỗ này.
Thẩm Quế Trân nghe xong tôi giải thích thì tuyệt vọng gục mặt vào lòng bàn tay, rầu rĩ nói:
- Sao chúng ta có thể tìm được tất cả mọi người và thông báo với họ không được đi sai hướng chứ! Tôi…tôi nghĩ chúng ta chết chắc rồi…
Tình hình lúc này đúng là cực kì rắc rối, dù đã biết hướng đi, nhưng lại rất khó để tập trung những người khác lại, nếu nhưng càng ngày có nhiều người phạm luật, thời gian trôi càng nhanh và mọi công sức của tất cả đều đổ sông đổ bể.
Trong lúc tôi còn đang day trán suy nghĩ tìm cách để thoát khỏi cái tình thế tuyệt vọng này thình lình nghe vài tiếng động. Nó không giống tiếng gió, nó giống tiếng tặc lưỡi hơn, âm thanh rất kì quái khiến thần kinh tôi lập tức căng như dây đàn. Tôi ra hiệu cho Thẩm Quế Trân yên lặng, cô ta sớm sợ tới mức đỏ mắt lên, vô thức mà bịt chặt miệng của mình.
Âm thanh đó ngày một gần hơn, tôi biết nó đang ở sau phiến đá, thứ gì đó có mùi rất tanh, rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro