Chương 14
2024-10-21 00:27:14
Thẩm Quế Trân lúc này không biết tìm đâu ra được một tảng đá to khệnh khạng ôm trong lòng ngực làm vũ khí, tôi nhìn ánh mắt của cô ta có chút khác so với ban nãy, có vẻ như ý chí sinh tồn đã vực dậy lòng can đảm, khiến cô ta trở nên quyết tâm hơn.
Thế nhưng chúng tôi, sức phụ nữ càng không thể nào chống lại trực diện bất kì con thú săn mồi trong thế giới này, chúng đều mạnh, nhanh và đủ sức quật chết tươi một gã đàn ông trưởng thành trong phút chốc. Bấy giờ chỉ có một con đường sống là chạy, co chân mà chạy thật nhanh có thể.
Tôi lắng tai nghe để đoán vị trí của con quái vật, nó tiến sang trái vài bước, chúng tôi lại nhích sang phải vài bước, đi lần theo tảng đá, đến một lúc thì nó đột nhiên dừng lại. Cái mùi tanh nồng lại xộc vào mũi khiến tôi muốn buồn nôn, vài giây sau, một lực tông mạnh vào tảng đá đẩy ngược khiến tôi và Thẩm Quế Trân bất ngờ té sóng soài.
Con quái vật nhảy lên tảng đá lộ hình thù là thứ bò sát giống như rồng Nam Mỹ nhưng to gần bằng một người trưởng thành, nó có lớp vải gai màu bạc ánh kim xù xì, đôi mắt đỏ quạch, cái miệng rộng ngoác với nhiều cái răng nhọn hoắc và máu nhớt nhiễu nhại chảy ra ngoài trông cực kì tởm lợm. Nó gầm lên một tiếng sau đó nhảy bổ vào chỗ Thẩm Quế Trân. Cô ta thét lên một tiếng chói tai, theo bản năng dùng tảng đá kia chặn lại cái hàm răng sắc nhọn của con quái vật, sau đó dùng hết lực hất con vật kia ra, lòm còm bò thật nhanh.
Tôi hốt hoảng kéo Thẩm Quế Trân đứng dậy chạy đi, cả hai dìu nhau chạy một đoạn vẫn còn nghe thấy tiếng tặc lưỡi liên tục từ đằng sau. Cũng may tốc độ của con quái vật này không quá nhanh, nhưng thứ khốn kiếp nhất là ngay chính bây giờ, dưới chân bọn tôi đột nhiên xuất hiện “cát chảy”. Hiện tượng này lại không hề ảnh hưởng tới con quái vật kia, chỉ có chúng tôi càng chạy càng thụt lùi.
- Sao lại…sao lại như vậy chứ…khốn thật, là ai phạm luật, đang đi ngược hướng nữa à? Hức…hức…tôi không muốn chết như vậy đâu…
Trong lúc gần như tuyệt vọng, trong làn gió bụi dày đặc tôi đột nhiên nhìn thấy một đóm pháo sáng từ đằng trước, như một tia ánh sáng hi vọng len lỏi, tôi liều mạng kêu lên:
- Ở phía sau có quái vật, có ai không, giúp chúng tôi với!!!
Thẩm Quế Trân cũng run rẩy trong vui sợ hô lên:
- Giúp tôi với!!! Giúp tôi với!! Làm ơn giúp tôi với!!!
“Cát chảy” ngày càng mạnh, tôi vừa chạy vừa ngoảnh đầu, sợ hãi nhìn thấy con quái vật kia chỉ còn cách chúng tôi hơn một sảy tay, nó đang rộng ngoác cái mồm đầy răng sắt nhọn mà nhảy tới. Đột nhiên một tiếng vút sượt qua tai, sau đó tôi nghe thấy tiếng rống lên bi hãi, con quái vật kia vừa ăn một mũi tên dài vào giữa bụng mà lật ngửa. Đằng trước có bóng người thế nhưng ngay lúc này tôi cũng chẳng kịp nhận ra ai là ai, một cơn choáng váng bất thình lình khiến hai mắt tôi tối sầm, sau đó xung quanh chỉ là một mảng đen đặc quánh.
Lúc mở mắt lần nữa, là một bầu trời đầy sao sáng chằn chịt, tôi chưa từng để ý tới thì ra bầu trời ở sa mạc đẹp đến như vậy, thi vị, nghệ thuật, không thực như bức tranh của Van Gogh, cảm giác giống như đang ở trong ở thế giới ảo vậy, nghĩ lại…ồ…thế giới này cũng chưa chắc là thật mà.
Tôi thấy Tiểu Dạ đang nằm bên cạnh mình hơi thở nhịp nhàng, cái bụng nhỏ tròn tròn nhấp nhô, mọi người ở bên kia thì đang quay quần bên đóm lửa, trong lòng bây giờ mới chính thức nhẹ nhõm. Nhóm này chỉ có hơn mười hai người, bọn họ đang ăn uống và nói chuyện rất bình thường. Tôi cũng chẳng vội ngồi dậy, cứ thế nằm ngẩn ra một chút. Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng nói:
- Có tâm trạng dữ thần đấy cưng à!
Bấy giờ tôi nhìn sang bên cạnh mới thấy Phương Tố Như đang nghiêng sang nhìn mình, cô ta nằm tay gác thái dương, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Tôi thấy cô ta tay chân, tinh thần vẫn còn cứng cỏi lắm nên cũng mừng thay, cười khẩy nói:
- Chứ không thì sao? Dập đầu ba lạy trời đất, bảy lạy thần thánh à?
- Phải đó, cô xem Thẩm Quế Trân muốn dập nát trán luôn rồi. Cô xúi quẩy thật, rơi chung với toàn ăn hại.
Tôi nhìn sang thấy Thẩm Quế Trân bấy giờ đã tươi tắn hơn rất nhiều, cô ta ngồi cạnh Trần Khâm Đức, nói nói cười cười cùng mọi người xung quanh, trông có vẻ đã khá hòa hợp. Phương Tố Như lại ẩn ẩn nói với tôi:
- Cô ta kể lại hết rồi, về chuyện của A Thành nữa, còn tiết lộ được một manh mối khá quan trọng, chính là “luật ẩn” không được đi ngược hướng, nếu không sẽ xuất hiện “cát chảy” và thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Quái lạ, cô ta nói mình đã đút kết được thông qua quan sát, nếu như Thẩm Quế Trân đó thông minh như vậy thì thời gian qua cô ta đâu cần chật vật như vậy để tồn tại chứ! Nhờ thông tin đó mà có lẽ bây giờ mọi người cũng có ánh nhìn khác về cô ta hơn.
Tôi nghĩ ngợi một chút cũng không hề đề cập tới chuyện đó, mà hỏi ngược lại Phương Tố Như:
- Bên phía mọi người phát hiện được gì chưa?
- Chưa, ban đầu tôi cùng với Trần Khâm Đức và vài người nữa rơi cùng một chỗ, sau đó mới gặp đám người của Phạn Tống, Lý Miên, Tiểu Dạ. Cô thấy watch báo “đầu tàu” tầng này là Đậu Khê rồi chứ? Bọn tôi cực khổ lắm mới tìm được cậu ta, tẩn cho cậu ta một trận suýt chết! Giờ thì ngồi co quắp đằng kia kìa!
Theo hướng chỉ, tôi nhìn thấy bên kia là một người con trai gầy rột xanh xao, ánh mắt láo liên toát ra vẻ hèn mọn, thiếu bản lĩnh.
Phương Tố Như nằm gối tay lên đầu, nhìn lên bầu trời sao, lúc này thong thả nói tiếp:
- Từ trước tới giờ đối với những người cướp “đầu tàu” đều sẽ bị trừng phạt thích đáng, loại người cướp đầu tàu chỉ là để tất cả mọi người có thể ưu tiên mạng sống của họ cao nhất. Chúng ta là một tập thể phải dựa nhau mà sống, không thể vì một cá nhân nào mà làm ảnh hưởng đến an nguy của tất cả. Cô và cả cậu ta, có lẽ đã nằm trong ánh mắt thù địch của một số người, Chu Xán…lần trước tôi vẫn không nghĩ là với tính cách của cô lại cướp “đầu tàu”.
Tôi nhìn Phương Tố Như, nghiêm túc nói:
- Tôi từng nhận mình cướp sao? Chẳng qua tất cả các người đều nghĩ là tôi cướp.
Phương Tố Như lúc này mới quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc hơn.
- Thế thì…
- Tôi không cướp, lúc đó là Phạn Tống, hắn ta đã bấm vào watch nhận nhiệm vụ nên tôi mới bất đắc dĩ thôi.
Cô ta như vừa nghiệm ra thứ gì đó, “à” một tiếng dài.
- Ra lúc đó cô tát Phạn Tống là vì vậy, nhưng tại sao cậu ta làm vậy chứ?
- Không biết!
Tôi nhìn sang một bên, ngoài Đậu Khê là “tội nhân thiên cổ” bị cô lập ở tầng này thì Phạn Tống cũng gần giống như cậu ta, chỉ đang khoanh tay trước ngực nằm im một chỗ, trông bộ dạng như cấm ai dám đến gần. Đột nhiên tôi chú ý thấy watch của anh ta phát sáng.
Phương Tố Như nói:
- Kinh ngạc gì chứ, cậu ta cũng là người thôi đâu phải thần thánh, Phạn Tống phạm luật rồi. Trong nhóm hiện tại chỉ có hai người đang phạm luật, là cậu ta và Thẩm Quế Trân. Mọi người chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu ta nhiều một chút, còn Thẩm Quế Trân có chết cũng chả sao.
Tôi đúng là có chút chấn động, ngập ngừng nói:
- Nhưng mà…đây là lần đầu thấy anh ta phạm luật nhỉ!
- Ừ! Thấy cậu ta phạm luật thì ai cũng chấn động tâm lý hết. Bởi vậy mới thấy ngán những tầng mà thời gian kéo dài như thế này thật, nhanh gọn lẹ như tầng trước vẫn đỡ bị gánh nặng tâm lý hơn.
- Tôi thì chẳng thấy tầng nào khá hơn cả…
Trần Khâm Đức dường như lúc này mới phát hiện tôi tỉnh dậy, anh ta mang qua một vài thứ có thể ăn được cùng nước uống. Phương Tố Như nhìn hai chúng tôi bằng nửa con mắt sau đó liền lăn ra xa ngáy ngủ khe khe.
Tôi nhìn đống đồ ăn, sau đó chỉ cầm lên vài miếng xương rồng nướng mặt dù hai ngày nay tôi đã ngấy món này lắm rồi.
- Em biết ở những tầng mà nhiệm vụ kéo dài nhiều ngày, chúng ta không được phép kén ăn đâu, ăn một chút thịt mới có sức, không sao đâu, anh ăn rồi, hương vị cũng không mấy tệ.
Tôi cười gượng gạo, nói:
- Em…thấy ăn xương rồng cũng đủ no rồi…cảm ơn anh Khâm Đức.
Trần Khâm Đức im lặng một chút, ánh mắt anh ta mang vẻ trầm ngâm nhìn tôi đầy xót xa, lát sau anh ta chợt chú ý tới chiếc váy ngắn bị xé lưa thưa ngắn cũn cỡn của tôi. Tôi giật mình thụt hai cái chân gầy bẩn trơ trơ của mình lại, anh ta đi qua một bên rồi trở lại với một tấm vải mềm đưa cho tôi.
- Đừng để cảm lạnh, nhiệt độ ngày đêm thế này đễ sốc nhiệt lắm. Lúc thăng tầng, ai nấy đều bất ngờ, anh cũng không kịp báo để em chuẩn bị. Cũng may có nhiều lợi phẩm có thể dùng được.
Tôi mỉm cười nhận lấy món đồ.
- Còn chuyện của A Thành, nếu gặp lại cậu ta, anh ta mắng cho cậu ta không ngốc đầu dậy nổi, đúng là tên khốn!
- Mọi người vẫn chưa tìm được cậu ta sao?
- Không, bọn anh chỉ gặp được nhóm em thôi. Vẫn chưa tìm thấy Vạn Vạn và Sách Danh.
Bọn tôi đang nói chuyện thì Thẩm Quế Trân từ sau đi tới, cô ta cười cười bẽn lẽn nói:
- Anh Khâm Đức, Chu Xán vẫn còn mệt lắm, anh để cô ấy ăn uống nghỉ ngơi một chút đi, lần này cũng may bọn em nương tựa vào nhau mới có thể qua được kiếp nạn, sau này bọn em sẽ chăm sóc lẫn nhau mà, anh yên tâm đi.
Trần Khâm Đức gật đầu nói:
- Ừm, vậy hai em nhớ để mắt hỗ trợ lẫn nhau nhé! Em mang nước cho Chu Xán à? Anh có mang rồi.
- À không…cái này em mang cho anh, em sợ anh nhường nước cho Chu Xán thì không đủ để uống.
- Hả? À…Anh không sao đâu, cảm ơn em! Thôi các em nghỉ ngơi sớm đi, bọn anh sẽ canh gác cho.
- Dạ…
Trần Khâm Đức đi rồi, tôi thấy Thẩm Quế Trân định đi sang bắt chuyện nói gì đó nhưng tôi cũng cảm thấy mệt nên mỉm cười nói với cô ta:
- Ngủ ngon!
Thế nhưng chúng tôi, sức phụ nữ càng không thể nào chống lại trực diện bất kì con thú săn mồi trong thế giới này, chúng đều mạnh, nhanh và đủ sức quật chết tươi một gã đàn ông trưởng thành trong phút chốc. Bấy giờ chỉ có một con đường sống là chạy, co chân mà chạy thật nhanh có thể.
Tôi lắng tai nghe để đoán vị trí của con quái vật, nó tiến sang trái vài bước, chúng tôi lại nhích sang phải vài bước, đi lần theo tảng đá, đến một lúc thì nó đột nhiên dừng lại. Cái mùi tanh nồng lại xộc vào mũi khiến tôi muốn buồn nôn, vài giây sau, một lực tông mạnh vào tảng đá đẩy ngược khiến tôi và Thẩm Quế Trân bất ngờ té sóng soài.
Con quái vật nhảy lên tảng đá lộ hình thù là thứ bò sát giống như rồng Nam Mỹ nhưng to gần bằng một người trưởng thành, nó có lớp vải gai màu bạc ánh kim xù xì, đôi mắt đỏ quạch, cái miệng rộng ngoác với nhiều cái răng nhọn hoắc và máu nhớt nhiễu nhại chảy ra ngoài trông cực kì tởm lợm. Nó gầm lên một tiếng sau đó nhảy bổ vào chỗ Thẩm Quế Trân. Cô ta thét lên một tiếng chói tai, theo bản năng dùng tảng đá kia chặn lại cái hàm răng sắc nhọn của con quái vật, sau đó dùng hết lực hất con vật kia ra, lòm còm bò thật nhanh.
Tôi hốt hoảng kéo Thẩm Quế Trân đứng dậy chạy đi, cả hai dìu nhau chạy một đoạn vẫn còn nghe thấy tiếng tặc lưỡi liên tục từ đằng sau. Cũng may tốc độ của con quái vật này không quá nhanh, nhưng thứ khốn kiếp nhất là ngay chính bây giờ, dưới chân bọn tôi đột nhiên xuất hiện “cát chảy”. Hiện tượng này lại không hề ảnh hưởng tới con quái vật kia, chỉ có chúng tôi càng chạy càng thụt lùi.
- Sao lại…sao lại như vậy chứ…khốn thật, là ai phạm luật, đang đi ngược hướng nữa à? Hức…hức…tôi không muốn chết như vậy đâu…
Trong lúc gần như tuyệt vọng, trong làn gió bụi dày đặc tôi đột nhiên nhìn thấy một đóm pháo sáng từ đằng trước, như một tia ánh sáng hi vọng len lỏi, tôi liều mạng kêu lên:
- Ở phía sau có quái vật, có ai không, giúp chúng tôi với!!!
Thẩm Quế Trân cũng run rẩy trong vui sợ hô lên:
- Giúp tôi với!!! Giúp tôi với!! Làm ơn giúp tôi với!!!
“Cát chảy” ngày càng mạnh, tôi vừa chạy vừa ngoảnh đầu, sợ hãi nhìn thấy con quái vật kia chỉ còn cách chúng tôi hơn một sảy tay, nó đang rộng ngoác cái mồm đầy răng sắt nhọn mà nhảy tới. Đột nhiên một tiếng vút sượt qua tai, sau đó tôi nghe thấy tiếng rống lên bi hãi, con quái vật kia vừa ăn một mũi tên dài vào giữa bụng mà lật ngửa. Đằng trước có bóng người thế nhưng ngay lúc này tôi cũng chẳng kịp nhận ra ai là ai, một cơn choáng váng bất thình lình khiến hai mắt tôi tối sầm, sau đó xung quanh chỉ là một mảng đen đặc quánh.
Lúc mở mắt lần nữa, là một bầu trời đầy sao sáng chằn chịt, tôi chưa từng để ý tới thì ra bầu trời ở sa mạc đẹp đến như vậy, thi vị, nghệ thuật, không thực như bức tranh của Van Gogh, cảm giác giống như đang ở trong ở thế giới ảo vậy, nghĩ lại…ồ…thế giới này cũng chưa chắc là thật mà.
Tôi thấy Tiểu Dạ đang nằm bên cạnh mình hơi thở nhịp nhàng, cái bụng nhỏ tròn tròn nhấp nhô, mọi người ở bên kia thì đang quay quần bên đóm lửa, trong lòng bây giờ mới chính thức nhẹ nhõm. Nhóm này chỉ có hơn mười hai người, bọn họ đang ăn uống và nói chuyện rất bình thường. Tôi cũng chẳng vội ngồi dậy, cứ thế nằm ngẩn ra một chút. Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng nói:
- Có tâm trạng dữ thần đấy cưng à!
Bấy giờ tôi nhìn sang bên cạnh mới thấy Phương Tố Như đang nghiêng sang nhìn mình, cô ta nằm tay gác thái dương, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Tôi thấy cô ta tay chân, tinh thần vẫn còn cứng cỏi lắm nên cũng mừng thay, cười khẩy nói:
- Chứ không thì sao? Dập đầu ba lạy trời đất, bảy lạy thần thánh à?
- Phải đó, cô xem Thẩm Quế Trân muốn dập nát trán luôn rồi. Cô xúi quẩy thật, rơi chung với toàn ăn hại.
Tôi nhìn sang thấy Thẩm Quế Trân bấy giờ đã tươi tắn hơn rất nhiều, cô ta ngồi cạnh Trần Khâm Đức, nói nói cười cười cùng mọi người xung quanh, trông có vẻ đã khá hòa hợp. Phương Tố Như lại ẩn ẩn nói với tôi:
- Cô ta kể lại hết rồi, về chuyện của A Thành nữa, còn tiết lộ được một manh mối khá quan trọng, chính là “luật ẩn” không được đi ngược hướng, nếu không sẽ xuất hiện “cát chảy” và thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn. Quái lạ, cô ta nói mình đã đút kết được thông qua quan sát, nếu như Thẩm Quế Trân đó thông minh như vậy thì thời gian qua cô ta đâu cần chật vật như vậy để tồn tại chứ! Nhờ thông tin đó mà có lẽ bây giờ mọi người cũng có ánh nhìn khác về cô ta hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi nghĩ ngợi một chút cũng không hề đề cập tới chuyện đó, mà hỏi ngược lại Phương Tố Như:
- Bên phía mọi người phát hiện được gì chưa?
- Chưa, ban đầu tôi cùng với Trần Khâm Đức và vài người nữa rơi cùng một chỗ, sau đó mới gặp đám người của Phạn Tống, Lý Miên, Tiểu Dạ. Cô thấy watch báo “đầu tàu” tầng này là Đậu Khê rồi chứ? Bọn tôi cực khổ lắm mới tìm được cậu ta, tẩn cho cậu ta một trận suýt chết! Giờ thì ngồi co quắp đằng kia kìa!
Theo hướng chỉ, tôi nhìn thấy bên kia là một người con trai gầy rột xanh xao, ánh mắt láo liên toát ra vẻ hèn mọn, thiếu bản lĩnh.
Phương Tố Như nằm gối tay lên đầu, nhìn lên bầu trời sao, lúc này thong thả nói tiếp:
- Từ trước tới giờ đối với những người cướp “đầu tàu” đều sẽ bị trừng phạt thích đáng, loại người cướp đầu tàu chỉ là để tất cả mọi người có thể ưu tiên mạng sống của họ cao nhất. Chúng ta là một tập thể phải dựa nhau mà sống, không thể vì một cá nhân nào mà làm ảnh hưởng đến an nguy của tất cả. Cô và cả cậu ta, có lẽ đã nằm trong ánh mắt thù địch của một số người, Chu Xán…lần trước tôi vẫn không nghĩ là với tính cách của cô lại cướp “đầu tàu”.
Tôi nhìn Phương Tố Như, nghiêm túc nói:
- Tôi từng nhận mình cướp sao? Chẳng qua tất cả các người đều nghĩ là tôi cướp.
Phương Tố Như lúc này mới quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc hơn.
- Thế thì…
- Tôi không cướp, lúc đó là Phạn Tống, hắn ta đã bấm vào watch nhận nhiệm vụ nên tôi mới bất đắc dĩ thôi.
Cô ta như vừa nghiệm ra thứ gì đó, “à” một tiếng dài.
- Ra lúc đó cô tát Phạn Tống là vì vậy, nhưng tại sao cậu ta làm vậy chứ?
- Không biết!
Tôi nhìn sang một bên, ngoài Đậu Khê là “tội nhân thiên cổ” bị cô lập ở tầng này thì Phạn Tống cũng gần giống như cậu ta, chỉ đang khoanh tay trước ngực nằm im một chỗ, trông bộ dạng như cấm ai dám đến gần. Đột nhiên tôi chú ý thấy watch của anh ta phát sáng.
Phương Tố Như nói:
- Kinh ngạc gì chứ, cậu ta cũng là người thôi đâu phải thần thánh, Phạn Tống phạm luật rồi. Trong nhóm hiện tại chỉ có hai người đang phạm luật, là cậu ta và Thẩm Quế Trân. Mọi người chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu ta nhiều một chút, còn Thẩm Quế Trân có chết cũng chả sao.
Tôi đúng là có chút chấn động, ngập ngừng nói:
- Nhưng mà…đây là lần đầu thấy anh ta phạm luật nhỉ!
- Ừ! Thấy cậu ta phạm luật thì ai cũng chấn động tâm lý hết. Bởi vậy mới thấy ngán những tầng mà thời gian kéo dài như thế này thật, nhanh gọn lẹ như tầng trước vẫn đỡ bị gánh nặng tâm lý hơn.
- Tôi thì chẳng thấy tầng nào khá hơn cả…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Khâm Đức dường như lúc này mới phát hiện tôi tỉnh dậy, anh ta mang qua một vài thứ có thể ăn được cùng nước uống. Phương Tố Như nhìn hai chúng tôi bằng nửa con mắt sau đó liền lăn ra xa ngáy ngủ khe khe.
Tôi nhìn đống đồ ăn, sau đó chỉ cầm lên vài miếng xương rồng nướng mặt dù hai ngày nay tôi đã ngấy món này lắm rồi.
- Em biết ở những tầng mà nhiệm vụ kéo dài nhiều ngày, chúng ta không được phép kén ăn đâu, ăn một chút thịt mới có sức, không sao đâu, anh ăn rồi, hương vị cũng không mấy tệ.
Tôi cười gượng gạo, nói:
- Em…thấy ăn xương rồng cũng đủ no rồi…cảm ơn anh Khâm Đức.
Trần Khâm Đức im lặng một chút, ánh mắt anh ta mang vẻ trầm ngâm nhìn tôi đầy xót xa, lát sau anh ta chợt chú ý tới chiếc váy ngắn bị xé lưa thưa ngắn cũn cỡn của tôi. Tôi giật mình thụt hai cái chân gầy bẩn trơ trơ của mình lại, anh ta đi qua một bên rồi trở lại với một tấm vải mềm đưa cho tôi.
- Đừng để cảm lạnh, nhiệt độ ngày đêm thế này đễ sốc nhiệt lắm. Lúc thăng tầng, ai nấy đều bất ngờ, anh cũng không kịp báo để em chuẩn bị. Cũng may có nhiều lợi phẩm có thể dùng được.
Tôi mỉm cười nhận lấy món đồ.
- Còn chuyện của A Thành, nếu gặp lại cậu ta, anh ta mắng cho cậu ta không ngốc đầu dậy nổi, đúng là tên khốn!
- Mọi người vẫn chưa tìm được cậu ta sao?
- Không, bọn anh chỉ gặp được nhóm em thôi. Vẫn chưa tìm thấy Vạn Vạn và Sách Danh.
Bọn tôi đang nói chuyện thì Thẩm Quế Trân từ sau đi tới, cô ta cười cười bẽn lẽn nói:
- Anh Khâm Đức, Chu Xán vẫn còn mệt lắm, anh để cô ấy ăn uống nghỉ ngơi một chút đi, lần này cũng may bọn em nương tựa vào nhau mới có thể qua được kiếp nạn, sau này bọn em sẽ chăm sóc lẫn nhau mà, anh yên tâm đi.
Trần Khâm Đức gật đầu nói:
- Ừm, vậy hai em nhớ để mắt hỗ trợ lẫn nhau nhé! Em mang nước cho Chu Xán à? Anh có mang rồi.
- À không…cái này em mang cho anh, em sợ anh nhường nước cho Chu Xán thì không đủ để uống.
- Hả? À…Anh không sao đâu, cảm ơn em! Thôi các em nghỉ ngơi sớm đi, bọn anh sẽ canh gác cho.
- Dạ…
Trần Khâm Đức đi rồi, tôi thấy Thẩm Quế Trân định đi sang bắt chuyện nói gì đó nhưng tôi cũng cảm thấy mệt nên mỉm cười nói với cô ta:
- Ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro