Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Chương 15

2024-10-21 00:27:14

“Cát chảy” trong đêm đó xuất hiện một lần, có nghĩa là vẫn còn người phạm luật. Chúng tôi chỉ ngủ hơn hai tiếng thì tiếp tục lên đường để tránh việc bị tụt lại quá xa. Khi mặt trời ngày thứ ba còn chưa ló dạng, sao đêm chi chít trên bầu trời sa mạc hùng vĩ, đoàn người mười hai người nhỏ bé như những con kiến nối đuôi nhau với nét uể oải không tài nào che giấu trên gương mặt.

Chúng tôi phải đi theo hàng thẳng để giảm thiểu áp lực gió. Nên đi đầu bấy giờ là top những người khỏe mạnh nhất, Trần Khâm Đức, Phạn Tống, Lý Miên, cách một vài người nữa, sau đó mới đến Phương Tố Như, Tiểu Dạ và tôi.

Tiểu Dạ khỏe hơn tôi tưởng, đi suốt một chặng đường dài vẫn còn sức lực thi thoảng ngoái đầu nhìn tôi và luyên thuyên vài chuyện. Đoàn người cứ như vậy đi được một quãng thì tới bình minh, bắt đầu nhìn thấy thấp thoáng ở cuối đường chân trời là chóp một kim tự tháp. Quả nhiên tôi không hề nhìn lầm, trước đó đã từng thấy qua cái kim tự tháp này, rất có thể đó chính là “thành Firen” trong nhiệm vụ nhắc tới.

Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi một chút, Trần Khâm Đức cầm một chiếc máy dò kiểm tra từ trường, món lợi phẩm này hình như để phát hiện vật sống trong bán kính một ki-lô-met. Lý Miên thì lấy từ trong balo ra một khẩu pháo sáng, nổ phát pháo thứ tư trong suốt chặng đường. Xong việc, cô ta ngồi xuống, ánh mắt như thói quen lại trở về dõi theo người ngồi cách đó không xa, Phạn Tống đang chăm chú lau chiếc nỏ gỗ trong tay, hình như cái này do anh ta tự làm từ lúc còn ở Watka.

Lúc Tiểu Dạ đi qua, tôi mới thu lại ánh mắt đang mơn man suy nghĩ một số chuyện, cô đưa một ít nước qua cho Phương Tố Như.

- Tố Như!

- À, cảm ơn!

Cô quay sang đưa một ít cho tôi, vừa đặt mông ngồi xuống đã rỉ rịt nói với tôi bằng giọng nghiêm túc:

- Bên kia, tôi nghe được vài thứ không hay ho lắm, cậu biết Lý Miên vốn không vừa mắt cậu, bây giờ cậu lại để mất hết lợi phẩm…thời gian tới nhớ cẩn thận một chút. Bọn họ chỉ biết tới mạng sống của mình, kẻ không có lợi phẩm hỗ trợ phần nào bị xem là thế yếu, là gánh nặng, cộng với việc…chuyện “đầu tàu” ở tầng trước, Chu Xán…cậu phải thật sự cẩn thận đó…

- Tôi biết, cậu không cần lo…tôi tự biết bảo vệ mình mà, có sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không để mẹ con cậu thiệt thòi.

Tiểu Dạ nhìn tôi vài giây sau đó gõ cốc lên đầu tôi một cái, tôi ôm đầu, ngơ ngác nhìn gương mặt cau có bấy giờ của cô.

- Tôi nói chuyện này với cậu là đang lo cho mạng của mẹ con tôi à? Đầu với chả óc!

Tôi cười cười vuốt lưng cô, trấn an nói:

- Biết rồi, biết rồi mà, tôi ngu ngốc, Tiểu Dạ là lo lắng cho Chu Xán mới nói vậy. Cậu yên tâm, tôi đảm bảo mình không chết sớm được!

- Hừ! Cậu biết…mối nguy hiểm ở đây không chỉ là từ bên ngoài, những xung đột bên trong, những mối quan hệ, tầng tầng lớp lớp chồng chéo, sau này sẽ dẫn tới những kết cục khác. Có lúc thứ đáng sợ nhất không phải luật và những con quái vật, mà còn là lòng dạ của những kẻ không mấy tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi im lặng nghe Tiểu Dạ nói, miệng không cười nổi nữa vì nghe nó thấm thật. Có lẽ thời gian qua tôi đã bỏ qua những thứ như này, mối quan hệ, bè phái và liên kết vô hình tạo nên một thế cục nhất định giữa những kẻ vốn chưa từng thân quen. Lúc này nhìn lại, một bên là Lý Miên, Phạn Tống, với một đám người xúm xít ngồi quanh và một bên chỉ vọn vẹn là tôi, Tiểu Dạ, Phương Tố Như và…Đậu Khê.

Tôi chẳng biết từ khi nào Đậu Khê lại ngồi gần bọn tôi như vậy, trông cậu ta chẳng có vẻ gì là chột dạ khi bị tôi nhìn, dường như bấy giờ cậu ta cũng nghĩ chúng tôi hiển nhiên đều cùng “một giuộc”.

Tôi nhìn sang Phương Tố Như, cô ta đang ngồi nhai rơm cỏ gì đó, thấy ánh mắt của tôi thì vô thức hất cằm hỏi:

- Gì?

Tôi lắc đầu, trút một cái thở ra.

Bọn tôi ngồi nghỉ chẳng bao lâu thì giật mình khi nghe được máy dò từ trường của Trần Khâm Đức có tín hiệu, cả đám người ngay lập tức phát cảnh giác cho nhau mà đứng dậy. Từ trường này là của vật sống, có nghĩa là có thể là có người quanh đây, cũng có thể là thứ quái vật kia.

Gió cát lúc này cũng mịt mù giống tình cảnh lúc trước của tôi và Thẩm Quế Trân. Lý Miên đứng ra phía trước nổ thêm một cái pháo sáng, ánh sáng vụt thẳng lên trời, nổ ra thành một vùng màu đỏ au. Đằng sau ngay lập tức có tiếng người kêu cứu:

- Cứu chúng tôi, ở đây, ở đây!! Mau cứu chúng tôi, bạn tôi bị con quái vật đó hút hết máu rồi…

- Cứu với!!! Cứu!!!

Phạn Tống không động, Trần Khâm Đức không động, cũng chẳng ai dám mạo hiểm làm điều gì. Trần Khâm Đức vẫn đứng yên tại chỗ, hô lớn tiếng:

- Cố gắng chạy lên đi. Bọn tôi ở đằng trước hỗ trợ các cậu!

“Không…không kịp…aaa…nó bắt được chân của tôi rồi…aaa…buông ra…buông ra…thứ quái vật khốn kiếp!!! Aaa…”

“Làm ơn cứu bọn tôi với!! Làm ơn đi!!”

Phía sau lớp bụi dày vẫn là tiếng hô cứu vang lên thất thanh khiến ai nấy đều sốt ruột. Đôi mắt Thẩm Quế Trân hiện lên vẻ lo âu, vì chính cô ta cũng rất thấu hiểu tình cảnh này, nhưng tôi biết cô ta chẳng đời nào là người tiến qua lớp bụi dày đó mà hào hiệp cứu người, lúc này chỉ lí nhí hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Các anh…không đến để cứu họ thật sao?

Phương Tố Như nãy giờ im lặng mới có tâm trạng lên tiếng bằng giọng điệu rất chua ngoa:

- Chị cứu đi chị hai, hỏi quái gì? Quay lại cứu người hả? Hay chị nghĩ là cái watch của Phạn Tống chỉ chớp chớp tít tít đỏ cho vui thôi? Hay là bây giờ watch của chị cũng “đỏ” sẵn rồi thì chị đi đi!

- Tôi…tôi thì giúp được gì chứ. Nhưng ban nãy…không phải mọi người cũng quay lại cứu bọn tôi sao? - Thẩm Quế Trân chỉ biết cười trừ nói.

- Cô thông minh như vậy mà còn hỏi ngốc thế? Nếu không phải vì nhận ra giọng của Chu Xán thì còn lâu, không biết liệu đó có phải là người của chúng ta hay là bẫy. Nhớ cái vụ ở tầng trước, có “mồi giả” đóng vai người rơi xuống nước để khích chúng ta phạm luật không? Vả lại nếu một người đi ngược hướng là phạm luật, đồng thời sẽ xảy ra “cát chảy” lúc đó chẳng khác nào kéo cả đám lại gần với mối nguy hiểm. Hỏi phải biết suy nghĩ chứ?

- Hả à…ra là vậy…

Phương Tố Như nằm ngậm cọng rơm khô trong miệng, rất thư thả cười khách một tiếng.

Thẩm Quế Trân đột nhiên quay sang nhìn Phạn Tống nhưng chẳng dám nhìn lâu, thấy người kia vẫn an nhàn lau nỏ không có dấu hiệu gì muốn đứng dậy, cô ta bấy giờ mới ngoan ngoãn ngồi xuống im miệng lại không hỏi han gì nữa.

Phía sau làn bụi dày kia phát lên tiếng kêu thất thanh cùng với tiếng quái vật gầm gừ suốt một lúc làm thần kinh ai nấy cũng căng ra như dây đàn. Phải đợi một lúc lâu sau, không còn âm thanh gì nữa thì một mùi tanh tưởi ngột ngạt lại dâng lên.

Có người trút thở dài một tiếng, nói:

- Rồi...xong…

Trần Khâm Đức nhìn máy dò từ trường, lúc này vẫn chưa buông cảnh giác quay sang vỗ nhẹ vào vai Phạn Tống. Phạn Tống lúc này mới chầm chậm đứng dậy, đưa đôi mắt đen sắc lẻm của anh ta chăm chăm nhìn vào lớp bụi mù mịt, như có thể nhìn ra thứ gì đó đang dần tiến đến.

Trần Khâm Đức nói bằng giọng trầm thấp:

- 20 mét!

Sau vài giây, phía sau lớp bụi mù, ba con quái vật bò với tốc độ nhanh hơn nhiều so với con mà tôi từng gặp, chúng ngoác cái mồm đầy máu nhớt ra gầm lên mấy tiếng. Cả đám người nhanh chóng tản chạy ra xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Số ký tự: 0