Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Chương 16

2024-10-21 00:27:14

Trần Khâm Đức tách một số người tới chỗ an toàn, sau đó anh ta quay sang nói với tôi:

- Chúng hướng tới những người phạm luật trước, bọn em tạm thời cứ ở đây đừng chạy loạn, không sao đâu. Anh và Lý Miên sẽ qua hỗ trợ chỗ Phạn Tống và Quế Trân.

Tôi nghe xong khẽ gật đầu. Trần Khâm Đức lập tức chạy về phía Thẩm Quế Trân đang vừa la héc vừa chạy loạn. Bên kia Phạn Tống đã đứng trên đồi cát cao lấy vị trí, một con quái vật bấy giờ lao tới chỗ hắn với tốc độ cực kì nhanh, nhanh hơn gấp mấy lần thứ mà tôi từng gặp, có vẻ sau khi no nê thì chúng nhanh và mạnh hơn nhiều.

Trong lúc Phạn Tống đang móc dây tời, Lý Miên tranh thủ thời gian đánh lạc hướng, cô ta như đang lướt trên mặt cát, dùng cây côn ba khúc đập thẳng vào mắt con quái vật khiến nó đau đớn rống lên sau đó nó liền đổi mục tiêu ngoảnh lại há cái miệng to rộng chực chờ táp đến cô ta.

Lý Miên vốn là con nhà võ chính tông, mỗi động tác đều cực kì nhanh và lực, lộn một vòng đã tránh được cú táp chết người sau đó nhảy ra sau, dùng côn ba khúc vòng qua cổ con vật kia, nhanh như cắt kéo siết, nhưng con quái vật này cũng chẳng hề yếu sức, nó quằng ra trên mặt đất, hất cô ta văng ra một quãng xa đến mấy giây sau vẫn chưa gưỡng dậy nổi. Lúc nó nhào tới lần nữa thì một mũi tên thình lình xé gió bay tới, “vụt” một cái xuyên thẳng qua đầu con quái vật, nó dẫy chết trong năm giây thì im phăng phăng nằm chổng bụng trên cát.

Trong cả quá trình đó ánh mắt Phạn Tống không chớp một cái, hắn đứng rút thêm một cái tên khác cài vào rãnh, áp nỏ lên má, nheo mắt ngắm, tay bóp lẫy, chưa đến ba giây thì mũi tên khác đã bay đi và bắn trúng một con quái vật khác đang trườn lên dốc cát. Chỉ còn lại một con bên chỗ Trần Khâm Đức và Thẩm Quế Trân, lúc này Trần Khâm Đức đang dằn con vật xuống cát với sức từ đôi cánh tay chắc khỏe, khi con vật nhe mồm định táp, anh ta dùng tay mở hàm, chèn một cạnh đá sắc nhọn sâu vào trong hàm của nó sau đó dùng lực từ trên đóng mạnh xuống đỉnh đầu con quái vật.

“Phụt!”

Sau một tiếng, tôi thấy máu đỏ bắn ra dữ dội, ướt cả mặt và ngực áo Trần Khâm Đức, viên đá kia đã xuyên qua cổ họng tới đỉnh đầu và đương nhiên, con quái vẫn cũng chẳng còn dấu hiệu sống. Thẩm Quế Trần lúc này vừa run rẩy ngã khụy xuống.

Mọi người xung quanh lúc này mới đồng loạt thở ra nhẹ nhõm. Tiểu Dạ đứng bên cạnh đang xì xầm với Phương Tố Như, không giấu giọng điệu vô cùng tán thưởng.

- Đúng là bản lĩnh thật thật, không hề sợ hãi chút nào…

- Tôi cũng làm được đấy, cô tin không? - Phương Tố Như khoanh tay trước ngực, bộ dạng rất tự tin mà nói.

Tiểu Dạ ngược lại không tin, xùy một cái. Phương Tố Như liền ngoác miệng cười đáp:

- Làm được như Thẩm Quế Trân, chạy như cún ahahaha…

- Cô đúng là có thù với cô ta…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Dạ lắc đầu cười khổ.

Ở bên kia Phạn Tống vừa trượt xuống từ đồi cát với một dao nhọn trong tay, sau đó hắn đi tới khụy gối bên cái xác con quái vật, cảnh sau đó khiến tôi và Tiểu Dạ nhìn không nổi nữa mà đồng loạt ngoảnh đi. Ba con lần lượt đều bị mọi hết nội tạng, tuy họ đã tìm được một số lợi phẩm tốt nhưng mặc nhiên không hề thấy gì giống như là một cây “Búa Cát”.

Phương Tố Như đột nhiên đi qua ủi vai tôi một cái, nguýt mắt ra đằng xa.

- Tiếng gọi của tình yêu đang vẫy tay với cô kìa!

Tôi nhìn theo hướng mắt cô ta bấy giờ mới thấy Trần Khâm Đức đang vẫy gọi mình. Phương Tố Như cười một cách thiếu đứng đắn.

- Đừng có lườm tôi, mau đi đi!

Vì gió vẫn còn rất mạnh, bụi bay mờ mịt rất khó đi tiếp nên đoàn người lại phải dừng chân nghỉ lại. Tôi đi sang chỗ của Trần Khâm Đức, bấy giờ mặt mũi anh ta, cả quần áo đều bẩn máu tanh tưởi, duy chỉ có đôi mắt và nụ cười là tươi sáng sạch sẽ. Anh ta thả vào lòng bàn tay tôi vật gì đó giống như một con dao.

- Dao karambit, em cần một thứ gì đó để tự vệ.

- D…dao à? Nhưng mà em…chưa biết sử dụng nó…

Tôi ngờ ngợ cầm con dao trên tay, là loại dao có lỗ tròn ở đuôi và chỗ lõm để cầm nắm, lưỡi dao hình liềm, trông cực kì sắc bén.

- Sau này có thời gian anh sẽ dạy em cách sử dụng, nó rất linh hoạt. Anh muốn…nếu anh không có ở bên cạnh thì em cũng có thể bảo vệ được mình.

Tôi ngẩn nhìn thấy ánh mắt Trần Khâm Đức đầy ấp vẻ nghiêm túc dịu dàng, tôi không mấy tự nhiên nói:

- Anh…Khâm Đức, anh đã giúp em rất nhiều, em…thực sự rất ngại…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta biết tôi có ý định từ chối liền ngăn lại.

- Không cần ngại…em có khăn không? Cho anh cái khăn lau mặt cũng được…coi như trao đổi.

Tôi không biết tự dưng phản ứng của mình lại chậm như rùa bò mà trông có vẻ cũng ngốc nghếch nữa, lục từ chỗ này tới chỗ khác trên người mới chợt nhớ bây giờ mình có thể coi như là kẻ “nghèo” nhất nhóm sau khi mất sạch lợi phẩm rồi. Lúc này chỉ biết giương ánh mắt hổ thẹn nhìn anh ta trong nổ lực tận cùng sự ngại ngùng.

Trần Khâm Đức cười cười, trấn an tôi.

- Thôi em cứ nhận đi, mọi người trong nhóm giúp đỡ nhau khi khó khăn là chuyện bình thường đúng không?

Tôi còn chưa đáp thì thình lình cái dao karambit trong tay bấy giờ bị ai giật lấy mất, kẻ kia ném lại cho tôi thứ khác giống như cái nỏ.

- Cậu nhìn tay chân cô ta như cây sậy thì đưa dao chiến cho cô ta làm gì, có ra ngô ra khoai gì được chứ! - Anh ta nói với cái giọng điệu ngang đều nhưng nghe ra rất chói tai.

Phạn Tống đứng đó vừa sọt ngón tay vào cái lỗ tròn trên con dao karambit ướm thử, vừa ngay với bàn tay to lớn của anh ta và bấy giờ anh ta cũng chẳng có ý định trả lại. Tôi giương mắt nhìn, định nói gì mà quên mất, Trần Khâm Đức nhặt cái nỏ từ dưới chân lên, sau khi xem xét một lúc, có vẻ hứng khởi vừa cười vừa nói:

- “Đại gia lợi phẩm”, cậu chịu đổi thật sao? Thứ này tỉ mỉ thật, ban nãy tôi thấy lực bắn cũng mạnh nữa, cậu nhặt khi nào mà bọn tôi chẳng chú ý thế?

Phạn Tống trả lời rất không liên quan:

- Tôi lấy con dao này, trông tiện lợi.

- Được được…cảm ơn nhé bồ!

Trần Khâm Đức đưa cái nỏ qua cho tôi, nói:

- Tính em khéo léo, vẫn thích hợp với thứ này hơn, nó cũng khá là dễ dùng đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Số ký tự: 0