Chương 17
2024-10-21 00:27:14
Lúc tôi mang cái nỏ trở về, Phương Tố Như vừa thấy đã chộp lấy nó, sốt sắn hỏi tôi:
- Cây nỏ này của Phạn Tống à? Sao cô có được vậy? Đồ tốt đó Chu Xán…
Tôi ngồi xuống, uống xong một ngụm nước mới từ tốn đáp:
- Khâm Đức cho tôi một con dao karambit, Phạn Tống thấy thích nên đổi nỏ lấy con dao rồi.
Phương Tố Như mắt lớn mắt nhỏ nhìn tôi rồi nhìn cái nỏ trên tay, bán tín bán nghi hỏi:
- Có lộn không vậy?
Tôi còn định nói mình chẳng muốn đổi, người kia chính xác là cướp trên tay tôi trắng trợn nhưng lúc này đột nhiên mặt cát lại bắt đầu nhấp nhô chuyển động. Mọi người xung quanh khẩn trương đứng dậy, bất lực dáo dác nhìn bản thân và những người xung quanh càng ngày càng tụt lùi. Có người nhịn không được nghiến răng mắng:
- Mẹ kiếp nó lại trôi, rồi cứ như vậy thì khi nào mới thoát khỏi đây được chứ? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!
Trần Khâm Đức ở bên kia lớn tiếng cảnh báo:
- Mọi người cố gắng giữ vị trí đừng để lạc nhau, nhớ coi chừng “đầu tàu”.
Lúc này người ngồi gần Đậu Khê nhất là Phương Tố Như, cô ta quay sang khoảng đất trống hoắc phía sau mình, thất thần một vài giây.
- Cậu…cậu ta đâu rồi? Vừa nãy…cậu ta còn nói buồn tiểu muốn đi…
Một câu hỏi nhẹ nhàng của Phương Tố Như tựa như búa tạ đập vào thân kinh của những người còn lại. Cả đám đồng loạt quay lại nhìn, hốt hoảng kêu lên:
- Cậu ta biến mất rồi!!!
- “Đầu tàu” mất tích rồi, từ khi nào vậy? Mẹ nó…cậu ta mà có chuyện là đi toi cả lũ…
- Các người ngồi gần sao không trông chừng hả?
Phương Tố Như ban đầu còn đang thấy lo lắng, tự dưng bị ụp cái nồi bảo mẫu bất đắc dĩ này khiến cô ta cũng cáu ngang, sửng cổ quát lên:
- Cậu ta có phải con nít đâu mà phải trông chừng?
- Nhưng cô ngồi gần cậu ta nhất không phải sao?
- Mẹ anh Tề Tứ, cậu ta nói mắc tè chả lẽ tôi phải bế cậu ta đi tè xong thì bế về hay sao?Ở đó chất vấn tôi?
- Thôi mọi người đừng cãi nhau nữa, bây giờ phải tranh thủ tìm cậu ta không là căng thật đấy!
- Tìm làm sao được, ở đây còn đang bị cát chảy nữa, vị trí rối tung hết rồi!
Tình hình ngày một căng thẳng, tôi cảnh giác một tay cầm tay Tiểu Dạ, một tay cầm nỏ, gió cát vẫn còn rất mạnh, tầm nhìn bị hạn chế nhiều nên không ai dám làm liều. Cộng với việc “cát chảy” ngày càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc bọn tôi đã trôi về phía sau, gặp ba cái xác khô quắt cong queo trên cát, có lẽ là đám người xui xẻo ban nãy cầu cứu nhưng không thành. Kì lạ thật, mấy cái xác cư vậy chưa từng bị trôi đi.
Lúc này “cát chảy” mới dừng lại. Phạn Tống đứng ra phía trước nói gì đó với Trần Khâm Đức mà tôi nghe không rõ, sau đó Trần Khâm Đức đưa máy dò từ trường cho anh ta, Lý Miên đi qua đó, tôi nghe giọng cô ta có vẻ khẩn trương.
- Nguy hiểm lắm, Phạn Tống, để tôi đi cùng anh!
Phạn Tống nhìn cũng không nhìn cô ta, vụt một cái biến mất sau làn cát bụi mù mịt. Trần Khâm Đức đứng đó vài giây, giống như đang nghĩ ngợi cũng giống như đang tự trấn an mình, sau đó anh ta quay lại đối mặt với chúng tôi vẫn bằng thái độ điềm tĩnh nhất nói:
- Mọi người nghỉ tại chỗ, chú ý cẩn thận!
Tầm năm phút sau thì Phạn Tống trở về, trên vai anh ta là vật thể gì đó đang cựa quậy mà khi đến gần tôi mới nhận ra là người sống. Đậu Khê bị cột thành một đoàn ném ra trên cát, lúc này cậu ta không bị gì, chỉ có cái miệng là không ngừng kêu lên:
- Thả…thả tôi ra…
Người đàn ông đầu trọc dáng vẻ bậm tợn lúc nãy vừa cãi nhau với Phương Tố Như, gọi là Tề Tứ, gã đi tới đạp một cước vào bụng Đậu Khê, khiến cậu ta đau đớn mà co quắp lại như con tôm. Nếu không có người can lại thì Tề Tứ đã tiện chân đá thêm mấy cái nữa. Gã nghiến răng, bắt đầu chửi um lên.
- Mẹ mày, con chó đần này, qua được tầng này là tao giết mày!
Lý Miên đẩy Tề Tứ ra, bước lên trước hỏi:
- Rốt cuộc cậu đi đâu? Cậu biết đi loạn sẽ chết không? Cậu muốn tất cả ở đây đều chết theo cậu à?
Đậu Khê cong người ho ra một bệt máu, khó khăn lắm mới lấy đủ hơi để trả lời.
- Tôi…đi đái, tự dưng gió thổi mạnh quá, lúc…ngẩn lên không nhìn ra mọi người nữa…sau đó tôi nghe vài tiếng xì xào như tiếng nói chuyện vậy nên đi theo hướng đó…ai ngờ…
Lúc này Phạn Tống mới hiếm hoi chủ động cất tiếng:
- Gặp cậu ta cách đây không xa, đang ngồi tụm năm tụm ba với mấy cái xác chết.
Vài người nghe xong thì hít vào từng ngụm khí lạnh. Cái cách Phạn Tống kể không hù dọa người ta, vì vốn giọng điệu của anh ta lúc nào cũng bình bình đạm đạm, lạnh nhạt, như kiểu chuyện đó chẳng quan trọng, chẳng kì hoặc, chẳng rùng rợn. Nhưng câu vừa rồi, người ở đây nghe xong ai cũng thấy có vấn đề, vấn đề rất lớn.
Tiểu Dạ nhìn vào ba cái xác khô cong queo gần đó, nhẹ siết lấy cánh tay tôi rồi nhắm nghiền mắt, giây sau bên kia đã có người lên tiếng.
- Đừng dọa tôi nhé! Ở đây chưa đủ đáng sợ hay sao mà còn có chuyện tâm linh ma quái nữa? Tôi không sợ đâu…
Trần Khâm Đức cúi xuống kéo Đậu Khê lên, cực kì nghiêm túc nói:
- Cậu mà bịa chuyện là cậu chết với tôi đấy!
Đậu Khê lắc đầu, ánh mắt đen láy vô cùng kiên định.
- Tôi thề, tôi đã thấy nghe tiếng mọi người xì xầm, sau đó tôi cũng chính mắt thấy một đám người ngồi quay lưng, tôi…tôi cứ tưởng là mọi người nên mới tới đó. Sau đó…tôi chẳng nhớ gì nữa…
Trần Khâm Đức nhìn Đậu Khê một lúc, sau khi chắc chắn con gián nhỏ này không dám bịa chuyện thì mới nhìn sang phía Phạn Tống. Tình cảnh lúc đó chỉ có Phạn Tống rõ nhất. Ngược lại, tôi thấy Phạn Tống bấy giờ không quá chú tâm tới chuyện này, anh ta đã sớm quay đi suy nghĩ cái gì đó. Mỗi lần thấy anh ta khoanh tay trước ngực mà nhắm nghiền mắt thì chính là lúc Phạn Tống cần tập trung nhiều nhất, anh ta sẽ quay sang tế sống kẻ nào dám làm gián đoạn mạch não đang hoạt động của mình.
Thế nên tình cảnh hoang mang ở đây lại chẳng được giải quyết, ai cũng ôm trong lòng những suy đoán rùng rợn.
- Cây nỏ này của Phạn Tống à? Sao cô có được vậy? Đồ tốt đó Chu Xán…
Tôi ngồi xuống, uống xong một ngụm nước mới từ tốn đáp:
- Khâm Đức cho tôi một con dao karambit, Phạn Tống thấy thích nên đổi nỏ lấy con dao rồi.
Phương Tố Như mắt lớn mắt nhỏ nhìn tôi rồi nhìn cái nỏ trên tay, bán tín bán nghi hỏi:
- Có lộn không vậy?
Tôi còn định nói mình chẳng muốn đổi, người kia chính xác là cướp trên tay tôi trắng trợn nhưng lúc này đột nhiên mặt cát lại bắt đầu nhấp nhô chuyển động. Mọi người xung quanh khẩn trương đứng dậy, bất lực dáo dác nhìn bản thân và những người xung quanh càng ngày càng tụt lùi. Có người nhịn không được nghiến răng mắng:
- Mẹ kiếp nó lại trôi, rồi cứ như vậy thì khi nào mới thoát khỏi đây được chứ? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!
Trần Khâm Đức ở bên kia lớn tiếng cảnh báo:
- Mọi người cố gắng giữ vị trí đừng để lạc nhau, nhớ coi chừng “đầu tàu”.
Lúc này người ngồi gần Đậu Khê nhất là Phương Tố Như, cô ta quay sang khoảng đất trống hoắc phía sau mình, thất thần một vài giây.
- Cậu…cậu ta đâu rồi? Vừa nãy…cậu ta còn nói buồn tiểu muốn đi…
Một câu hỏi nhẹ nhàng của Phương Tố Như tựa như búa tạ đập vào thân kinh của những người còn lại. Cả đám đồng loạt quay lại nhìn, hốt hoảng kêu lên:
- Cậu ta biến mất rồi!!!
- “Đầu tàu” mất tích rồi, từ khi nào vậy? Mẹ nó…cậu ta mà có chuyện là đi toi cả lũ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Các người ngồi gần sao không trông chừng hả?
Phương Tố Như ban đầu còn đang thấy lo lắng, tự dưng bị ụp cái nồi bảo mẫu bất đắc dĩ này khiến cô ta cũng cáu ngang, sửng cổ quát lên:
- Cậu ta có phải con nít đâu mà phải trông chừng?
- Nhưng cô ngồi gần cậu ta nhất không phải sao?
- Mẹ anh Tề Tứ, cậu ta nói mắc tè chả lẽ tôi phải bế cậu ta đi tè xong thì bế về hay sao?Ở đó chất vấn tôi?
- Thôi mọi người đừng cãi nhau nữa, bây giờ phải tranh thủ tìm cậu ta không là căng thật đấy!
- Tìm làm sao được, ở đây còn đang bị cát chảy nữa, vị trí rối tung hết rồi!
Tình hình ngày một căng thẳng, tôi cảnh giác một tay cầm tay Tiểu Dạ, một tay cầm nỏ, gió cát vẫn còn rất mạnh, tầm nhìn bị hạn chế nhiều nên không ai dám làm liều. Cộng với việc “cát chảy” ngày càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc bọn tôi đã trôi về phía sau, gặp ba cái xác khô quắt cong queo trên cát, có lẽ là đám người xui xẻo ban nãy cầu cứu nhưng không thành. Kì lạ thật, mấy cái xác cư vậy chưa từng bị trôi đi.
Lúc này “cát chảy” mới dừng lại. Phạn Tống đứng ra phía trước nói gì đó với Trần Khâm Đức mà tôi nghe không rõ, sau đó Trần Khâm Đức đưa máy dò từ trường cho anh ta, Lý Miên đi qua đó, tôi nghe giọng cô ta có vẻ khẩn trương.
- Nguy hiểm lắm, Phạn Tống, để tôi đi cùng anh!
Phạn Tống nhìn cũng không nhìn cô ta, vụt một cái biến mất sau làn cát bụi mù mịt. Trần Khâm Đức đứng đó vài giây, giống như đang nghĩ ngợi cũng giống như đang tự trấn an mình, sau đó anh ta quay lại đối mặt với chúng tôi vẫn bằng thái độ điềm tĩnh nhất nói:
- Mọi người nghỉ tại chỗ, chú ý cẩn thận!
Tầm năm phút sau thì Phạn Tống trở về, trên vai anh ta là vật thể gì đó đang cựa quậy mà khi đến gần tôi mới nhận ra là người sống. Đậu Khê bị cột thành một đoàn ném ra trên cát, lúc này cậu ta không bị gì, chỉ có cái miệng là không ngừng kêu lên:
- Thả…thả tôi ra…
Người đàn ông đầu trọc dáng vẻ bậm tợn lúc nãy vừa cãi nhau với Phương Tố Như, gọi là Tề Tứ, gã đi tới đạp một cước vào bụng Đậu Khê, khiến cậu ta đau đớn mà co quắp lại như con tôm. Nếu không có người can lại thì Tề Tứ đã tiện chân đá thêm mấy cái nữa. Gã nghiến răng, bắt đầu chửi um lên.
- Mẹ mày, con chó đần này, qua được tầng này là tao giết mày!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Miên đẩy Tề Tứ ra, bước lên trước hỏi:
- Rốt cuộc cậu đi đâu? Cậu biết đi loạn sẽ chết không? Cậu muốn tất cả ở đây đều chết theo cậu à?
Đậu Khê cong người ho ra một bệt máu, khó khăn lắm mới lấy đủ hơi để trả lời.
- Tôi…đi đái, tự dưng gió thổi mạnh quá, lúc…ngẩn lên không nhìn ra mọi người nữa…sau đó tôi nghe vài tiếng xì xào như tiếng nói chuyện vậy nên đi theo hướng đó…ai ngờ…
Lúc này Phạn Tống mới hiếm hoi chủ động cất tiếng:
- Gặp cậu ta cách đây không xa, đang ngồi tụm năm tụm ba với mấy cái xác chết.
Vài người nghe xong thì hít vào từng ngụm khí lạnh. Cái cách Phạn Tống kể không hù dọa người ta, vì vốn giọng điệu của anh ta lúc nào cũng bình bình đạm đạm, lạnh nhạt, như kiểu chuyện đó chẳng quan trọng, chẳng kì hoặc, chẳng rùng rợn. Nhưng câu vừa rồi, người ở đây nghe xong ai cũng thấy có vấn đề, vấn đề rất lớn.
Tiểu Dạ nhìn vào ba cái xác khô cong queo gần đó, nhẹ siết lấy cánh tay tôi rồi nhắm nghiền mắt, giây sau bên kia đã có người lên tiếng.
- Đừng dọa tôi nhé! Ở đây chưa đủ đáng sợ hay sao mà còn có chuyện tâm linh ma quái nữa? Tôi không sợ đâu…
Trần Khâm Đức cúi xuống kéo Đậu Khê lên, cực kì nghiêm túc nói:
- Cậu mà bịa chuyện là cậu chết với tôi đấy!
Đậu Khê lắc đầu, ánh mắt đen láy vô cùng kiên định.
- Tôi thề, tôi đã thấy nghe tiếng mọi người xì xầm, sau đó tôi cũng chính mắt thấy một đám người ngồi quay lưng, tôi…tôi cứ tưởng là mọi người nên mới tới đó. Sau đó…tôi chẳng nhớ gì nữa…
Trần Khâm Đức nhìn Đậu Khê một lúc, sau khi chắc chắn con gián nhỏ này không dám bịa chuyện thì mới nhìn sang phía Phạn Tống. Tình cảnh lúc đó chỉ có Phạn Tống rõ nhất. Ngược lại, tôi thấy Phạn Tống bấy giờ không quá chú tâm tới chuyện này, anh ta đã sớm quay đi suy nghĩ cái gì đó. Mỗi lần thấy anh ta khoanh tay trước ngực mà nhắm nghiền mắt thì chính là lúc Phạn Tống cần tập trung nhiều nhất, anh ta sẽ quay sang tế sống kẻ nào dám làm gián đoạn mạch não đang hoạt động của mình.
Thế nên tình cảnh hoang mang ở đây lại chẳng được giải quyết, ai cũng ôm trong lòng những suy đoán rùng rợn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro