Chương 18
2024-10-21 00:27:14
Mặc dù tôi chẳng có chút thiện cảm nào với Phạn Tống nhưng phải thừa nhận rằng, xét tới chuyện vận động đầu óc thì ở đây không ai đáng tin hơn anh ta.
Khi cần tìm giải pháp, chỉ cần cho anh ta ngủ đủ. Chẳng biết nhắm mắt để làm gì, là lên đồng, thông linh với tổ tiên, gặp người cõi trên, hay là chỉ đơn giản là ngủ, sau khi anh ta mở mắt thì hiển nhiên sẽ có đáp án.
Thế nên bấy giờ ai cũng im lặng mà trông chờ. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh ta nhắm mắt lâu đến vậy. Ai nấy thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, nhưng cho tới tận khi mặt trời đã dần ngã bóng thì tôi mới thấy Phạn Tống mở mắt. Phản ứng anh ta lúc này khá chậm chạp, đôi mắt hơi đờ đẫn giống như bất kì ai khi mới ngủ dậy vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Anh ta phủi gương mặt đầy cát, quay sang uống một ngụm nước, như thói quen sau đó sẽ lấy ra một mảnh giấy gấp từ trong túi mình, nhìn vào đó một lúc thất thần. Phương Tố Như nói thứ đó rất quan trọng, từ ngày đầu gặp thì cô ta đã thấy Phạn Tống mang theo, thi thoảng lại lôi ra xem một chút và cất vào, người ta đồn nói đó là “động lực sống” của anh ta. Chả biết là cái quái gì trong đó mà khiến người này có động lực đúng là kinh người.
Lúc này Phạn Tống trông như đã tỉnh táo hẳn, anh ta gấp lại, cất tấm giấy cẩn thận vào túi, khôi phục vẻ mặt khó ở, rồi đi tới ngồi xuống chăm chú nhìn mấy cái xác. Sau một lúc, tôi thấy anh ta lôi một cái xác khô quắt lên rồi cột vào một sợi dây thừng, đầu kia anh ta cột vào thắt lưng mình, xốc túi balo lợi phẩm trên vai rồi bắt đầu bước đi trước những cặp mắt dõi theo với dấu chấm hỏi to đùng treo trên đỉnh đầu.
Bấy giờ chả ai hiểu mô tê gì, kể cả Trần Khâm Đức cũng không mở miệng hỏi nên cũng không có gan hỏi ý đồ của Phạn Tống, chỉ im lặng mà xốc đồ lững thững đi theo sau. Tôi nhìn Tiểu Dạ đang co rúm, sau khi hít một hơi thở căng lồng ngực, tôi lấy can đảm xé thêm một lớp váy của mình nối thành một sợi dây, bắt chước cột theo một cái xác vào thắt lưng. Lúc tôi ngó xuống cái xác khô quắt vẫn đang trợn mắt, đè nén cảm giác sợ hãi, tôi nhắm mắt thầm khấn một vài tiếng: “Đắc tội rồi, nếu có thể thoát khỏi đây, tôi sẽ thắp hương khói đều đặn, cảm tạ!”
Tiểu Dạ lúc đó còn không dám đi cùng tôi, đã sớm nhảy lên chỗ của Phương Tố Như. Đi được một đoạn Phương Tố Như chậm lại, bước sóng đôi huých vai tôi một cái, hỏi với đôi mắt sáng hơn sao trời:
- Cô hiểu ý đồ của cậu ta à? Lôi theo cái xác này để làm gì? Có tiên cơ?
Tôi nhìn lên sắc trời lúc này đã chuyển sang màu đỏ tím, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Không biết, chỉ bắt chước thôi, hắn ta làm gì cũng có lý do mà, chẳng qua miệng câm không biết nói thôi, tôi thì cũng vì sinh mạng nhỏ bé này cả nên làm theo, có mất mát gì đâu!
Phương Tố Như xốc balo trên vai, cười tôi.
- Cưng à, ghét thì ghét ra mặt, mắng thì mắng sau lưng, nhưng làm thì chỉ có cô làm theo. Đúng là biết thức thời đó! Mà cũng lạ…bọn quái vật kia vậy mà chỉ hút máu, không hề ăn thịt đám người này, hút tới khô quéo lại luôn, ghê thật…
- Cô đừng nói nữa, tôn trọng người chết chút đi!
Phương Tố Như xùy một tiếng.
- Người chết mà biết trả thù thì bây giờ cô và Phạn Tống là đối tượng đầu tiên ấy. Xem hai người lôi con người ta sền sệt trên cát kìa…mắt rớt cả ra…
- Đừng có nói nữa…
Tôi bấy giờ đang là người đi cuối cùng trong đoàn, nhìn lại cũng không dám nhìn, cứ như vậy đi xuyên màn đêm.
Buổi đêm ở sa mạc trăng sao, cả dãi ngân hà sáng vằng vặc, đoàn người vẫn cứ thế nối đuôi nhau, như một con rết nhỏ giữa một miền trời bao la không thấy đích đến. Tôi có cảm giác như bước chân của mình trên cát ngày càng nặng trĩu, không biết là do kiệt sức hay là cái xác phía sau ngày một nặng thêm.
Đột nhiên, tôi có cảm giác lạnh gáy. Một màn sương rất dày không biết từ đâu kéo tới, nhiệt độ lập tức giảm nhanh đột ngột. Mặc dù trời đêm lúc này cũng rất lạnh, nhưng cái lạnh bất chợt này này khiến tôi không khỏi sởn da gà. Đoàn người ai cũng mệt mỏi, nên nếu không có chuyện gì cần trao đổi thì họ mặc nhiên cũng sẽ không nói chuyện với nhau. Bất giác trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng bước chân trên cát, tiếng gió hú, và vài giây sau đó tiếng tặc lưỡi từ đằng sau vọng tới chợt là điểm nhấn rõ ràng bên tai. Tôi hốt hoảng quay lại.
Thần kinh đang căng ra như dây đàn, tôi hổn hển nắm cây nỏ trong tay, bản thân còn chưa biết sử dụng, chỉ là lúc này cần bám víu vào thứ gì đó để tự vệ. Mắt tôi đảo như rang lạc, phía sau là một màn sương dày, không có gì ngoài cơn gió thổi qua mang theo mùi sương giá. Tôi nhìn xuống cái xác khô, nó đã co quắp lại hơn ban đầu với tứ chi co duỗi tạo thành hình thù kì quái đáng sợ, thật bất kính để miêu tả, nhưng thật sự giống một con khỉ. Tôi không dám nhìn lâu lúc này liền quay đầu. Nhưng cũng là lúc đó tôi phát hiện ra phía trước mình vậy mà chẳng còn một ai nữa, chỉ có một mình tôi và sương giăng trắng xóa.
Khi cần tìm giải pháp, chỉ cần cho anh ta ngủ đủ. Chẳng biết nhắm mắt để làm gì, là lên đồng, thông linh với tổ tiên, gặp người cõi trên, hay là chỉ đơn giản là ngủ, sau khi anh ta mở mắt thì hiển nhiên sẽ có đáp án.
Thế nên bấy giờ ai cũng im lặng mà trông chờ. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh ta nhắm mắt lâu đến vậy. Ai nấy thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, nhưng cho tới tận khi mặt trời đã dần ngã bóng thì tôi mới thấy Phạn Tống mở mắt. Phản ứng anh ta lúc này khá chậm chạp, đôi mắt hơi đờ đẫn giống như bất kì ai khi mới ngủ dậy vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Anh ta phủi gương mặt đầy cát, quay sang uống một ngụm nước, như thói quen sau đó sẽ lấy ra một mảnh giấy gấp từ trong túi mình, nhìn vào đó một lúc thất thần. Phương Tố Như nói thứ đó rất quan trọng, từ ngày đầu gặp thì cô ta đã thấy Phạn Tống mang theo, thi thoảng lại lôi ra xem một chút và cất vào, người ta đồn nói đó là “động lực sống” của anh ta. Chả biết là cái quái gì trong đó mà khiến người này có động lực đúng là kinh người.
Lúc này Phạn Tống trông như đã tỉnh táo hẳn, anh ta gấp lại, cất tấm giấy cẩn thận vào túi, khôi phục vẻ mặt khó ở, rồi đi tới ngồi xuống chăm chú nhìn mấy cái xác. Sau một lúc, tôi thấy anh ta lôi một cái xác khô quắt lên rồi cột vào một sợi dây thừng, đầu kia anh ta cột vào thắt lưng mình, xốc túi balo lợi phẩm trên vai rồi bắt đầu bước đi trước những cặp mắt dõi theo với dấu chấm hỏi to đùng treo trên đỉnh đầu.
Bấy giờ chả ai hiểu mô tê gì, kể cả Trần Khâm Đức cũng không mở miệng hỏi nên cũng không có gan hỏi ý đồ của Phạn Tống, chỉ im lặng mà xốc đồ lững thững đi theo sau. Tôi nhìn Tiểu Dạ đang co rúm, sau khi hít một hơi thở căng lồng ngực, tôi lấy can đảm xé thêm một lớp váy của mình nối thành một sợi dây, bắt chước cột theo một cái xác vào thắt lưng. Lúc tôi ngó xuống cái xác khô quắt vẫn đang trợn mắt, đè nén cảm giác sợ hãi, tôi nhắm mắt thầm khấn một vài tiếng: “Đắc tội rồi, nếu có thể thoát khỏi đây, tôi sẽ thắp hương khói đều đặn, cảm tạ!”
Tiểu Dạ lúc đó còn không dám đi cùng tôi, đã sớm nhảy lên chỗ của Phương Tố Như. Đi được một đoạn Phương Tố Như chậm lại, bước sóng đôi huých vai tôi một cái, hỏi với đôi mắt sáng hơn sao trời:
- Cô hiểu ý đồ của cậu ta à? Lôi theo cái xác này để làm gì? Có tiên cơ?
Tôi nhìn lên sắc trời lúc này đã chuyển sang màu đỏ tím, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Không biết, chỉ bắt chước thôi, hắn ta làm gì cũng có lý do mà, chẳng qua miệng câm không biết nói thôi, tôi thì cũng vì sinh mạng nhỏ bé này cả nên làm theo, có mất mát gì đâu!
Phương Tố Như xốc balo trên vai, cười tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cưng à, ghét thì ghét ra mặt, mắng thì mắng sau lưng, nhưng làm thì chỉ có cô làm theo. Đúng là biết thức thời đó! Mà cũng lạ…bọn quái vật kia vậy mà chỉ hút máu, không hề ăn thịt đám người này, hút tới khô quéo lại luôn, ghê thật…
- Cô đừng nói nữa, tôn trọng người chết chút đi!
Phương Tố Như xùy một tiếng.
- Người chết mà biết trả thù thì bây giờ cô và Phạn Tống là đối tượng đầu tiên ấy. Xem hai người lôi con người ta sền sệt trên cát kìa…mắt rớt cả ra…
- Đừng có nói nữa…
Tôi bấy giờ đang là người đi cuối cùng trong đoàn, nhìn lại cũng không dám nhìn, cứ như vậy đi xuyên màn đêm.
Buổi đêm ở sa mạc trăng sao, cả dãi ngân hà sáng vằng vặc, đoàn người vẫn cứ thế nối đuôi nhau, như một con rết nhỏ giữa một miền trời bao la không thấy đích đến. Tôi có cảm giác như bước chân của mình trên cát ngày càng nặng trĩu, không biết là do kiệt sức hay là cái xác phía sau ngày một nặng thêm.
Đột nhiên, tôi có cảm giác lạnh gáy. Một màn sương rất dày không biết từ đâu kéo tới, nhiệt độ lập tức giảm nhanh đột ngột. Mặc dù trời đêm lúc này cũng rất lạnh, nhưng cái lạnh bất chợt này này khiến tôi không khỏi sởn da gà. Đoàn người ai cũng mệt mỏi, nên nếu không có chuyện gì cần trao đổi thì họ mặc nhiên cũng sẽ không nói chuyện với nhau. Bất giác trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng bước chân trên cát, tiếng gió hú, và vài giây sau đó tiếng tặc lưỡi từ đằng sau vọng tới chợt là điểm nhấn rõ ràng bên tai. Tôi hốt hoảng quay lại.
Thần kinh đang căng ra như dây đàn, tôi hổn hển nắm cây nỏ trong tay, bản thân còn chưa biết sử dụng, chỉ là lúc này cần bám víu vào thứ gì đó để tự vệ. Mắt tôi đảo như rang lạc, phía sau là một màn sương dày, không có gì ngoài cơn gió thổi qua mang theo mùi sương giá. Tôi nhìn xuống cái xác khô, nó đã co quắp lại hơn ban đầu với tứ chi co duỗi tạo thành hình thù kì quái đáng sợ, thật bất kính để miêu tả, nhưng thật sự giống một con khỉ. Tôi không dám nhìn lâu lúc này liền quay đầu. Nhưng cũng là lúc đó tôi phát hiện ra phía trước mình vậy mà chẳng còn một ai nữa, chỉ có một mình tôi và sương giăng trắng xóa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro