Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Chương 19

2024-10-21 00:27:14

Cảm giác đơn độc như con quái vật đang ở trên thổi từng đợt khí lạnh lên da đầu tôi dần tê dại. Tôi cố gắng gọi Tố Như, Tiểu Dạ, Trần Khâm Đức nhưng đáp lại tôi chỉ là sự lặng căm của bóng đêm mờ mịt. Tiếng tặc lưỡi lại thình lình cất lên từ phía sau màn sương, nhưng bấy giờ xung quanh đều ra sương giá, tôi không còn nhận ra phương hướng nữa.

Tôi cố gắng chạy về một hướng, nhưng bất ngờ phát hiện ra sợi dây vướn ngang hông mình, sợi dây kia nối liền với cái xác đang nằm trên cát và bấy giờ tôi thấy nó đột nhiên cựa quậy. Đúng, tôi không nhìn lầm, tôi thấy cái xác khô mà mình mang theo suốt chặng đường ấy đột nhiên sống lại, dẫy dụa trên mặt đất một cách đau đớn và thống khổ cùng cực. Tiếng kêu của cái xác khàn đục thều thào tựa như một ông già.

- Mang tôi theo…đừng bỏ lại tôi…aaa…aaa…

Nó ngoác cái miệng rộng mà la lên.

Tôi khiếp hãi chỉ biết tháo sợi dây khỏi người mình sau đó quay đầu chạy trối chết. Chạy được một đoạn thì thấy watch của mình tít tít tít, màn hình hiện đỏ báo phạm luật khiến tôi nhất thời choáng váng. Trong lúc hoảng loạn tôi đã chạy ngược chiều và chính thức phạm luật rồi, nhưng lúc này tôi cũng không dám dừng lại. Vài tiếng tặc lưỡi lại cất lên, lúc này trước mặt tôi xuất hiện một con quái khổng lồ vật với cái hàm răng nhọn hoắc nhễu nhại dãi và máu tươi, nó hẳn phải to gấp hai, ba lần con mà tôi từng gặp, nó gầm lên rồi xông đến chỗ tôi. Phía sau tôi, mấy cái xác khô cũng đồng loạt xuất hiện, trườn, bò lếch trên mặt cát với tứ chi vặn vẹo, bên mắt lồi ra, bên thì treo lủng lẳng, chúng xì xào xì xào kêu lên:

- Đưa…đưa bọn tôi đi…bọn tôi không muốn bị bỏ lại…làm ơn…cứu…bọn tôi muốn rời khỏi đây…

Tôi giữa tình thế “bánh mì kẹp thịt”, một chữ tuyệt vọng không miêu tả hết, dường như đã từ bỏ mọi hi vọng thì thình lình một tiếng súng lớn nổ ra, tôi thấy Trần Khâm Đức, Tiểu Dạ, Phương Tố Như và những người khác đang ở cách đó không xa. Con quái vật bị bắn chết sau vài phát súng, tôi mừng rỡ như điên chạy về phía họ nhưng bấy giờ Phạn Tống đột nhiên đứng ra đằng trước, với ánh mắt đen ngòm lạnh lẽo, quát lớn:

- Mọi người lùi về phía sau! Cô ta bị biến đổi rồi!

Anh ta cư vậy cầm trên tay một khẩu súng trường chỉa thẳng về phía tôi. Trần Khâm Đức bước tới dằn co qua lại.

Tôi không hiểu chuyện gì, bấy giờ mở miệng liền sỗ sàng mắng:

- Tên khốn kiếp Phạn Tống, anh mắc bệnh điên hả? Tôi có thù với anh sao?

Thế nhưng tôi lại không nghe được giọng nói của mình, chỉ nghe thấy tiếng tặc lưỡi cất ra. Tôi hốt hoảng sờ lên mặt mình, phát hiện toàn là vải sừng vừa khô vừa cứng, bàn tay cũng đã biến đổi thành chi của thứ quái vật đáng sợ kia.

Một phát súng nổ ra, tôi thấy viên đạn xé gió lao thẳng về phía mình. Bất giác tôi gào lên, lại lần nữa là những âm thanh tặc lưỡi khó hiểu vang vọng bên tai.

Kết thúc rồi sao? Hành trình cùng Tiểu Dạ sống sót để tìm lại kí ức đã mất của tôi đến đây là kết thúc thật rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi mở mắt ra lần nữa thì thấy một khuôn mặt khiến tôi mọi lúc thấy vô cùng tận ngứa ngáy và khủng hoảng, Phạn Tống. Anh ta lấy tay tát vào mặt tôi hai cái trước khi nhận ra tôi đã tỉnh rồi nên giật mình rụt lại cái tát thứ ba, hàng chân mày cau lại.

Tôi nhỏm dậy dùng hết sức bình sinh đạp thẳng vào bụng anh ta một cái rồi lôi cái nỏ ra, thủ thế chuẩn bị bắn. Phạn Tống ôm bụng, nhưng không chắc vì đau, mà vì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó anh ta nhướng mày trên mày dưới nhìn tôi một cách rất vô hại.

- Cô đang tự bắn mình à?

Tôi nhìn lại, đúng là tôi đang cầm cái nỏ ngược! Tôi vội xoay cái nỏ hướng về phía anh ta, dùng hết sức lực để cảnh báo qua đôi mắt rằng tôi đây cũng là một mối nguy hiểm, chỉ cần anh ta nhúc nhích một chút, tôi sẽ cho anh ta một que xiên giữa người.

Cả hai đều im lặng vài chục giây sau đó. Phạn Tống cứ nhìn tôi, kiểu như anh ta chẳng biết phải làm gì tiếp theo, lát sau anh ta gảy gảy tóc, khịt mũi một cái.

- Này!

Tôi nghe một tiếng của anh ta liền cảm thấy bị uy hiếp, quát lên:

- Anh đừng có cử động, tôi sẽ bắn thật đó!

- Ngay cả dây tời còn chưa móc thì cô định bắn ai? Có thôi đi không? Cô bị sảng à?

Tôi thở hổn hển, sau một lúc khi bình tâm lại một chút, nhìn lại bản thân, tôi…cư vậy đã trở về hình dáng con người rồi ư? Tôi hơi hạ chiếc nỏ xuống, lúc này chậm rãi đưa mắt nhìn. Xung quanh đây đã không còn sương mù nữa, không gian sa mạc bao la thoáng đãng, gió thổi u u. Nhưng không thấy những người khác, chỉ có Phạn Tống ở phía đối diện nửa quỳ nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy của anh ta ánh lên màu trăng sáng.

Tôi nhìn lại sợi dây vẫn còn buộc ở hông mình và nối đầu kia cái xác khô vẫn còn đó, tôi mang một cái xác, Phạn Tống bên hông cũng một cái xác. Tôi cảm thấy đầu mình nặng trĩu và choáng váng, thực thực hư hư mọi thứ đều đảo lộn, như vừa mơ một cơn ác mộng dài và chân thực.

Thình lình có thứ gì đó ném qua người, tôi theo phản xạ giật mình né sang một bên, lát sau mới phát hiện đó là một chai nước không đầy, mực nước chỉ còn khoảng độ phần năm nhưng đủ để tồn tại đến hết ngày hôm sau.

Phạn Tống thở dài một tiếng, sau đó anh ta đứng dậy quay lưng đi, hình như đang tháo sợi dây thừng nối cái xác kia ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cũng may cô cột theo cái xác đó bên người, nên khi có “cát chảy” không bị trôi đi xa. Ba mẹ cô không dạy không được ăn quả dại mà không biết nguồn gốc à?

- Ý anh là gì?

- Ban chiều cô ăn cái gì? Có phải một loại quả tròn tròn trông giống dưa hấu không?

Tôi hơi trì độn mà ngẫm nghĩ, đúng là lúc chiều tôi có ăn một chút quả dại trông giống dưa hấu, nhưng bên trong hoàn toàn trắng muốt và hạt đen, không giống dưa chút nào. Chẳng qua không muốn ăn thịt bọn quái vật kinh tởm kia mà cũngi không nuốt trôi nổi món xương rồng nhạt nhẽo nên tôi đã thử đánh liều.

Và theo như điệu bộ mỉa mai của Phạn Tống bấy giờ thì tôi đúng là “trúng số” rồi.

Tôi im lặng qua một lúc, cũng không muốn thừa nhận sai lầm của mình, qua loa nói:

- Cũng…chưa chết được…

- Kalahari là loại quả có độc, trông giống dưa hấu, nhưng ăn phải có thể bị ảo giác, nặng hơn là ngộc độc và chết. Tôi tưởng cô chọn cách đó để đỡ phải đi tiếp?

Tôi lườm nhìn anh ta, chỉ dám lườm tấm lưng đang loay hoay kia rồi thôi. Nghĩ nghĩ…đột nhiên trong lòng lại có chút biết ơn. Nói như vậy thì chắc là ngay từ đầu tôi đã bị trúng độc rồi sinh ra ảo giác, sau đó ngất luôn. Phạn Tống đã quay lại tìm tôi ư? Dĩ nhiên rồi, trong đám chỉ có hai người sẵn đã phạm luật, Thẩm Quế Trân không giống người sẽ chịu mạo hiểm mà quay lại tìm tôi.

Phạn Tống lúc này đã tháo dây thừng ra, sau đó đi sang chỗ tôi, kéo dây qua eo cột tôi lại như cột một que củi, đầu kia anh ta nối với eo mình.

- Tranh thủ đi, chúng ta còn phải nhanh chóng bắt kịp đoàn người. Phải mất một lúc lâu người ta mới phát hiện cô mất tích, bên đó đã gặp được đội của Vạn Vạn rồi.

Tôi giương mắt nhìn Phạn Tống.

- Tính ra bây giờ anh còn nói nhiều hơn cả tôi ấy nhỉ!

Anh ta chậm ngẩn nhìn tôi bằng ánh mắt lười nói tiếp, sau đó eo tôi bị giật kéo một cái suýt nữa thì khiến tôi ngã chổng đầu về phía trước. Phạn Tống bỏ lại một cái xác, bấy giờ anh ta kéo theo tôi, tôi kéo theo cái xác đằng sau, im lặng vượt qua những gò cát trùng điệp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Địa Ngục Đến Nhân Gian

Số ký tự: 0